Cơm nước xong, hai người từ từ ra khỏi Tử Khí Đông Lai, bên ngoài gió lạnh, Hứa Thanh Nhiễm run rẩy mang khăn quàng cổ, chôn nửa khuôn mặt nhỏ bên trong.
Ven đường mẹ con Imie đã sớm rời đi.
Hàn Trạc nhìn cô, không tiếng động ôm người vào lòng, Hứa Thanh Nhiễm cũng gắt gao ôm eo anh, hai người dựa sát nhau đến bãi đỗ xe.
Trở về chung cư, Hứa Thanh Nhiễm ôm máy tính đến thư phòng, còn phân phó Hàn Trạc không được quấy rầy.
Hàn Trạc giúp cô rót ly nước mật ong đưa vào, ôn thanh dặn dò: "Đừng làm quá muộn, 11 giờ còn không về phòng ngủ, chúng ta dứt khoát 3 giờ sáng ngủ tiếp, hai ngày cuối tuần, anh cũng không cần đi làm."
Hứa Thanh Nhiễm vừa mới mở máy tính, tầm mắt nhìn chằm chằm máy khởi động, nghe được nam nhân "Ôn hòa" nói, gương mặt không nhịn được đỏ lên.
Cô buồn bực đáp: "Em biết rồi!"
Hàn Trạc cong môi, duỗi tay nhéo mặt Hứa Thanh Nhiễm hai cái mới xoay người rời đi.
Trước khi đi, anh còn không quên trêu chọc một câu: "Sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy?"
"Anh mau ra ngoài đi!" Hứa Thanh Nhiễm che mặt, giục anh rời đi.
Chờ Hàn Trạc đi, Hứa Thanh Nhiễm mới lấy tay che mặt xuống, phun ra một hơi hờn dỗi.
Cô bưng nước mật ong trên bàn làm việc, nước rất nóng, uống một ngụm lại vội vàng buông ra.
Cô không biết cuộc sống các đôi tình nhân khác thế nào, nhưng từ khi cô và Hàn Trạc cùng chung chăn gối tới nay, không có lúc nào yên giấc.
Chiều nay cô còn cân thử, gầy hơn hai cân so với lúc ở nhà, rõ ràng cô ăn khá nhiều.
Càng nghĩ, gương mặt cô càng nóng.
"Ưm.."
Hứa Thanh Nhiễm hít sâu mấy cái, mới bình ổn mấy chuyện xấu hổ trong đầu, tập trung làm việc.
Theo chương trước, đêm nay cô có thể viết xong kết truyện, sau đó nghỉ ngơi một thời gian, bắt đầu suy nghĩ chuyện mới.
Khi Hàn Trạc thẳng thắn nói việc bọn họ khi nhỏ đã quen biết, Hứa Thanh Nhiễm liền có linh cảm, cô muốn viết một quyển về cô và Hàn Trạc, thậm chí là chuyện trọng sinh hoang đường, cũng có thể viết ra.
Là ký sự, cũng cảm ơn vận mệnh hậu đãi.
Mỗi lần nghĩ đến việc có thể viết chuyện của cả hai, tinh thần Hứa Thanh Nhiễm lập tức tràn đầy, như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, suy nghĩ bay nhanh.
Cô click mở xem chương trước rồi bắt đầu gõ phím.
Thời gian lặng yên trôi, bất tri bất giác đã 23 giờ.
Hứa Thanh Nhiễm hết sức chăm chú viết kết cục, điện thoại bên cạnh im lặng sáng lên, trên màn hình nhảy ra tin nhắn của Hàn Trạc.
Qua ba giây, lại tối sầm xuống.
"Đại kết cục xong!"
Gõ xong dấu chấm than cuối cùng, Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa khớp xương bị đau, lười biếng dựa ghế.
Lúc này, nghe thấy hai tiếng gõ cửa nhàn nhạt, Hứa Thanh Nhiễm nhìn qua, liền thấy Hàn Trạc mặc áo ngủ màu đen, nghiêng nghiêng dựa vào tường, mắt đen nhìn cô bật cười.
Cái thoáng nhìn qua này, khiến tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh.
Cô tâm tình tốt cười nói: "Sao anh ở đây, không phải về phòng ngủ rồi sao?"
Hàn Trạc khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm tới bên cô, cầm đồng hồ điện tử trên bàn làm việc: "Nhiễm Nhiễm, hiện tại mấy giờ?"
Mấy giờ?
Cô vừa rồi viết truyện hoàn toàn quên thời gian, đầu óc đều là cốt truyện, lúc này nhìn đồng hồ điện tử, thình lình biểu thị 00: 36.
Cô cứng ngắc cười hai tiếng, ánh mắt ôn nhu: "Đã trễ thế này, sao anh còn chưa ngủ?"
Hàn Trạc buông đồng hồ điện tử, cúi xuống nhéo mặt cô: "Anh nhớ đã nói với Nhiễm Nhiễm, 11 giờ phải về phòng ngủ?"
"Em quên mất, hiện tại buồn ngủ quá, chúng ta về phòng ngủ đi." Hứa Thanh Nhiễm giả bộ ngáp một cái, lưu file rồi đóng máy tính.
Kỳ thật tinh thần cô hiện tại rất tốt, mỗi tác giả viết xong đại kết cục, tinh thần đều phấn chấn đến mức có thể nhảy Disco suốt đêm!
Hàn Trạc nhìn qua liền biết cô không buồn ngủ, ôm ngang tiểu nữ nhân lên, nhẹ nhàng như không có trọng lượng.
"Dù sao đã trễ thế này, thức cả đêm, vậy cứ ngủ trễ một chút đi."
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm nảy lên, đánh trống lảng, "Anh ở cửa đợi em bao lâu?"
Hàn Trạc cười khẽ: "Đợi rất lâu, vốn dĩ định tới kêu em về ngủ, nhưng khi nhìn em làm việc, bộ dáng hết sức chăm chú, không khỏi xem ngây ngốc."
"Anh mới phát hiện ngoại trừ trên giường, em nghiêm túc làm việc cũng khiến anh không dời nổi tầm mắt."
Hứa Thanh Nhiễm nghe anh nói lời âu yếm xấu hổ đến nhắm hai mắt lại, cô khi viết chuyện rất chuyên chú, thật sự không biết Hàn Trạc đứng ở cửa khi nào.
Hàn Trạc đúng là đứng ở cửa hồi lâu, nhìn đến ngây ngốc.
"Nhưng mà, anh càng thích..
Em trên giường, không ngừng làm anh sửng sốt, còn mê muội."
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm lộp bộp một chút, ôm vai Hàn Trạc: "Đã trễ thế này, chúng ta về phòng ngủ đi?"
Mắt đen Hàn Trạc mang theo ý cười, cúi người hôn môi cô: "Ừm, ngủ."
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng.
Chữ Hán Trung Hoa rộng lớn tinh thâm, cô cũng không biết lời của anh có ý gì.
Nhưng vào phòng ngủ chính, cô đã biết.
Việc ngủ này, ngủ đến tiêu hao thể lực, cũng phí nước mắt.
* * *
3 giờ sáng, Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm từ phòng tắm ra, ôn nhu đặt cô trên giường.
Đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm hồng hồng, rõ ràng đã khóc.
Vừa chạm vào giường cô liền chôn vào trong chăn, Hàn Trạc khẽ cười một tiếng, tắt đèn lên giường, ôm cô nhẹ nói: "Được, ngủ đi."
Hứa Thanh Nhiễm trả thù cắn anh một cái, giận dỗi: "Người xấu!"
Ngày kế, Hứa Thanh Nhiễm ngủ đến 12 giờ trưa mới tỉnh.
Có thể thấy được bác sĩ Hàn quả nhiên gánh nổi xưng hô người xấu.
Khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh lại, cả người mềm nhũn, nhưng lại tươi đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, rõ ràng được tình yêu tẩm bổ cực tốt.
Hàn Trạc giúp cô lấy nội y, ôn thanh nói: "Rời giường, dì bảo chúng ta về nhà ăn cơm chiều."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, dưới sự hỗ trợ của anh chậm rì rì mặc quần áo.
Hàn Trạc đi đến phòng khách dọn cơm trước, Hứa Thanh Nhiễm mới rửa mặt ra, điện thoại tối hôm qua ở thư phòng, cô đến thư phòng cầm điện thoại, liền thấy WeChat có vài cuộc gọi nhỡ của Lưu Phân Phương.
Từ 8 giờ, có tận năm cuộc gọi.
Cuối cùng một cuộc gọi được nhận, trò chuyện hơn một phút.
Hứa Thanh Nhiễm gọi lại cho Lưu Phân Phương.
"Mẹ, gọi con có chuyện gì?" Hứa Thanh Nhiễm ngáp một cái, dáng vẻ mềm mại chưa ngủ đủ giấc.
Lưu Phân Phương đang ngồi trên sô pha, Hứa Thanh Nhiễm cảm giác biểu tình mẹ mình hơi không thích hợp, giống như là..
Thẹn thùng?
Cô quan tâm hỏi một câu: "Mẹ, thân thể không thoải mái à?"
Lưu Phân Phương cười nói: "Không có, thân thể mẹ rất tốt, mẹ thấy con gần đây khá gầy, buổi tối về mẹ hầm gà cho con bồi bổ thân thể, quá gầy dễ sinh bệnh."
Hứa Thanh Nhiễm ấm áp, cười nói: "Nào có gầy, buổi sáng gọi cho con nhiều cuộc gọi vậy, có chuyện gì sao?"
Khóe mắt Lưu Phân Phương có nếp nhăn vì cười lên, Hứa Thanh Nhiễm nhìn được mẹ mình rất cao hứng.
"Không có gì, vốn dĩ muốn hỏi bệnh tình chú Lý thế nào, rồi bảo con và Hàn Trạc về nhà ăn cơm, Hàn Trạc nói con chưa dậy, vậy buổi tối về ăn đi, không cần quá mệt mỏi."
Hứa Thanh Nhiễm nghe xong, cảm thấy chột dạ, ánh mắt lập loè: "Mẹ, giờ con được nghỉ đông, cả ngày đều ở nhà, sao lại mệt mỏi, mẹ đừng lo quá."
"Được được, mẹ không nhọc lòng, vợ chồng son các con tốt thật.
Được rồi, các con còn chưa ăn cơm, đi ăn đi, đừng để đói bụng."
Hàn Trạc cũng ở phòng ăn gọi Hứa Thanh Nhiễm một tiếng, nói cô nhanh ra ăn cơm.
Lưu Phân Phương cười tắtđiện thoại.
Hứa Thanh Nhiễm xoa khuôn mặt nóng lên của mình, nổi giận đùng đùng từ trong thư phòng ra.
Hàn Trạc đổ ly sữa bò đặt trên bàn cơm cho cô, ôn thanh cười nói: "Mau ăn đi."
Hứa Thanh Nhiễm nhón chân, nhưng vẫn rất lùn, ngạnh thanh nói: "Anh khom lưng!"
Hàn Trạc nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, khát vọng sống mạnh mẽ mà cong lưng.
Giây tiếp theo, Hứa Thanh Nhiễm liền nhéo lỗ tai anh, khó nhọc nói: "Anh..
Anh buổi sáng nói gì với mẹ em?"
Cô không dùng sức nhiều, Hàn Trạc bị nhéo cũng không đau, anh cười nói: "Anh chưa nói gì mà."
"Chưa nói gì? Vậy sao mẹ em lại nói em gầy, bảo em chú ý nghỉ ngơi, còn muốn bồi bổ thân thể, anh khẳng định có nói gì đó, khai đúng sự thật!"
Hàn Trạc không nhịn được cười: "Anh nói, anh nói thật..
Dì bảo chúng ta về nhà ăn cơm trưa, nhưng anh đau lòng em không ngủ đủ giấc, liền nói với dì tối qua tận khuya mới ngủ, mệt, hiện tại còn đang ngủ."
Mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ bừng, đánh anh hai cái: "Sao anh cái gì cũng nói ra ngoài thế!"
Hàn Trạc nắm tay cô, đặt bên miệng thổi thổi: "Đó là ba mẹ em, sao có thể là nói ra ngoài, hơn nữa anh cũng lo lắng hai vợ chồng họ hiểu sai, cố ý giải thích nói em tối hôm qua viết truyện, anh xem sách y, không phải như họ nghĩ."
Đầu óc Hứa Thanh Nhiễm ong ong: "Anh còn không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao!"
Hàn Trạc trấn an cô: "Được rồi, không có chuyện gì đâu, chú và dì đều là người từng trải, người qua 30 tuổi đều như sói, bọn họ sẽ hiểu, ăn cơm đi, em chắc là đói lả."
Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc ấn xuống ghế, anh lại xum xoe đem sữa bò đến miệng cô: "Uống sữa bò trước."
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, bụng lại không cho cô mặt mũi kêu lên.
Hàn Trạc làm bộ không nghe thấy, ngồi đối diện cô bắt đầu ăn cơm.
Buổi chiều Hàn Trạc theo thường lệ đi phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm ở nhà sửa truyện, đăng kết truyện lên phần bản thảo, tuần sau hẳn sẽ cập nhật hoàn thành, cô báo lại với biên tập, còn nói một vài suy nghĩ của mình.
Bởi vì muốn đến Hứa gia ăn cơm, Hàn Trạc về sớm một giờ, hơn nữa cũng không có mùi mồ hôi.
Hàn Trạc giải thích: "Hôm nay nắn hình, không có rèn luyện cường độ mạnh."
Hứa Thanh Nhiễm cũng không hiểu mấy chuyện tập thể hình, gật đầu, đổi quần áo cùng Hàn Trạc ra cửa.
Khi hai người đến Hứa gia, đã là 5 giờ một phút, nồi áp suất tản ra mùi thịt gà mê người.
Bà Lý đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm cùng Lưu Phân Phương, nói về bệnh tình của Lý Liền Đường.
Hàn Trạc cùng Hứa Thanh Nhiễm đi vào, chào hỏi trưởng bối.
Lưu Phân Phương vào phòng bếp bưng hai ly trà nóng, bà Lý thì nói chuyện với Hàn Trạc.
"Bác sĩ Hàn, bệnh tình em trai tôi thế nào, cậu xem cũng gần ăn tết, nó còn ở bệnh viện, làm sao mà được."
Hàn Trạc ôn thanh nói: "Bệnh tình chú Lý đã rất nghiêm trọng, nếu người nhà đồng ý, bệnh viện sẽ mau chóng an bài việc phẫu thuật, phẫu thuật có nguy hiểm, nhưng chúng con sẽ tận lực cố gắng thành công."
Bà Lý thở dài: "Cũng trách nó, ngày thường uống rượu hút thuốc, đáng thương cho Lan Thuần, vừa mới đi làm phải gánh vác áp lực lớn như vậy, ngày hôm qua trở về cả người rầu rĩ không vui, cơm chiều cũng không ăn.
Bác sĩ Hàn nếu có thời gian, hỗ trợ khuyên nhủ, nha đầu này thật không dễ dàng."
Hứa Thanh Nhiễm giương mắt nhìn bà Lý, bà Lý chỉ lo nói, cũng không chú ý.
Hàn Trạc vỗ tay Hứa Thanh Nhiễm, ôn thanh đáp lại: "Bà ạ, chúng con làm bác sĩ phụ trách cứu tử phù thương, trấn an cảm xúc người nhà bệnh nhân vẫn là mọi người tự làm sẽ tốt hơn, rốt cuộc con và Lý tiểu thư cũng không thân, không giúp được gì, chỉ có thể chuyên tâm nghiên cứu phương án phẫu thuật."
Bà Lý ngẩn người, nhìn ánh mắt Lưu Phân Phương không cao hứng, cũng ngậm miệng.
Hàn Trạc tiếp tục nói: "Chúng con làm bác sĩ, sở trường là chữa bệnh, khuyên người không phải sở trường."
Không khí đột nhiên an tĩnh, có tiếng gõ cửa.
Lưu Phân Phương đứng lên: "Tôi đi mở cửa."
Lý Lan Thuần đứng trước cửa, xác thật giống như bà Lý nói, biểu tình không tốt lắm.
Lưu Phân Phương nhìn dáng vẻ này, tuy không quá thích cô ấy nhưng cũng chẳng thể làm gì: "Vào đi."
Lý Lan Thuần thấp giọng nói một câu cảm ơn, sau đó vào cửa.
Đến phòng khách, ánh mắt cô ta dán chặt lên người Hàn Trạc, Hứa Thanh Nhiễm có chút không vui ho khan.
Hàn Trạc lập tức quan tâm: "Không thoải mái sao?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh: "Đi vệ sinh."
Toilet ở bên cạnh phòng khách, Hứa Thanh Nhiễm muốn đi cần phải qua chỗ Lý Lan Thuần, mới vừa đi đến bên người Lý Lan Thuần, Hứa Thanh Nhiễm liền nghe thấy cô ta nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị Thanh Nhiễm."
Hứa Thanh Nhiễm ngừng bước, yên lặng nhìn cô ta, cười nói: "Ừm."
Bà Lý quay đầu nhìn cháu gái, hỏi: "Sao vậy?"
"Bác bảo con qua kêu bà về ăn cơm."
"À, ăn cơm sớm vậy?" Bà Lý nhìn đồng hồ: "Đã 5 giờ rưỡi rồi à, chúng tôi về trước."
Lưu Phân Phương cũng không giữ lại, gật đầu tạm biệt.
Bà Lý đứng dậy, chuẩn bị về nhà, Lý Lan Thuần đứng trong phòng khách không đi theo, cô nhìn Hàn Trạc, do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Thầy Hàn, nhà em quyết định rồi, khi nào thì ba em làm phẫu thuật được, có cần yêu cầu thứ gì không?"
Hàn Trạc nghe vậy: "Ừ, vậy thứ hai tuần sau đi, sau phẫu thuật sẽ có y tá bảo cô cần làm gì, xác định thời gian y tá sẽ thông báo, yên tâm."
Lý Lan Thuần còn muón nói gì đó, nhưng bị cha mẹ Hứa nhìn chằm chằm.
Má cô ta đỏ hồng, nuốt lời muốn nói vào.
Bà Lý lôi kéo cháu gái: "Được rồi, bác sĩ Hàn y thuật cao minh, ba cháu sẽ không sao, trưa nay cháu đã không ăn cơm, bây giờ phải về ăn cơm chiều."
Chờ bà Lý và Lý Lan thuần rời đi, Hứa Thanh Nhiễm mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ở trong phòng vệ sinh đấu địa chủ, thắng gần một ngàn hạt đậu vàng.
Hàn Trạc giúp Lưu Phân Phương bưng thức ăn, cả nhà vui vẻ ăn cơm chiều.
Buổi tối, Lưu Phân Phương mở miệng bảo Hàn Trạc Hứa Thanh Nhiễm ở lại qua đêm, ba giờ chiều mai Hứa Hoài Khiêm xuống máy bay, đến lúc đó Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm đi đón.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, hỏi ý kiến anh.
Hàn Trạc cười nói: "Vậy ở lại đi."
Hàn Trạc chơi cờ với Hứa Miểu Sinh trong phòng khách, Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa xong đã bị Lưu Phân Phương kéo đến phòng ngủ, hàn huyên rất nhiều.
Nói đến 10 giờ, Hứa Thanh Nhiễm ngáp hai cái, Lưu phân phân mới bảo cô về ngủ.
"Từ từ, mẹ lấy một bộ áo ngủ của cha con, chờ lát nữa con đưa cho Hàn Trạc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...