Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn


Một học sinh khác nói: "Lúc trước mỗi ngày đều nhìn thấy bạn trai cô tới trước khi cô đến."
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, vừa định giải thích, liền nghe thấy một giọng nam trong trẻo: "Ai nói bạn trai cô Hứa không đến, không phải ở đây sao?"
Vài học sinh ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, có người nói: "Không phải, bạn trai cô giáo là chú Hàn."
Hứa Thanh Nhiễm nghe tiếng cũng nhìn về phía đó, sắc mặt âm trầm, nhìn Tần Uông Dương: "Anh tới làm gì?"
Tầm mắt Tần Uông Dương quét qua học sinh bên người Hứa Thanh Nhiễm, duỗi tay giữ chặt Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta nói chuyện."
"Được, các con mau về nhà đi, ngày mai còn phải thi, cần ôn tập."
Đôi mắt tò mò của học sinh xoay chuyển, nhưng vẫn nghe lời đi về.

Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người.

Chờ học sinh đi xa, Hứa Thanh Nhiễm đến bên cạnh trường học, miễn cho bị người khác thấy.
"Tần Uông Dương, anh còn muốn thế nào, chúng ta không có gì để nói."
Tần Uông Dương thâm tình nhìn cô, do dự một chút, rũ đầu thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, hiện tại anh thiếu tiền, em có thể cho anh mượn một vạn được không?"
(*) 1 vạn tệ = 10.000 tệ = 35.546.700 VND
"Cái gì?" Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt, nhìn Tần Uông Dương lộ vẻ khó xử, trên tay hắn vẫn mang đồng hồ cô ăn mặc tiết kiệm để tặng quà sinh nhật cho, cô tức khắc cảm thấy châm chọc: "Dựa vào gì để tôi cho anh tiền? Tần Uông Dương, anh thấy đủ chưa, phí sinh hoạt mấy năm nay tôi không bảo anh trả lại, anh còn không biết xấu hổ vay tiền tôi?"
"Nhiễm Nhiễm, anh hiện tại khó khăn, muốn vào công Hoành Hà, phải tặng quà cho phía trên, chờ anh vào công ty nhận được tiền lương, đến lúc đó nhất định bồi thường cho em được không?"
Hứa Thanh Nhiễm lại thêm chán ghét, những lời này cô nghe quá nhiều, mỗi lần phí sinh hoạt của Tần Uông Dương không đủ, hắn đều sẽ thâm tình nói, chuyện em vì anh làm hết thảy anh đều ghi tạc trong lòng, chờ anh học thành tài về nước, nhất định sẽ báo đáp em.
Cuối cùng, hắn báo đáp mình thế nào?
"Nhiễm Nhiễm, em giúp anh được không, đừng nháo nữa, anh nhận sai với em, anh sai rồi, anh sẽ không phạm lỗi nữa, trước mắt em nhất định phải giúp anh, anh đã tặng gần hai vạn, Trương ca nói, chỉ cần anh đưa thêm một vạn, có thể giúp anh nhận được vị trí giám đốc bộ phận, đến lúc đó ngày lành của chúng ta tới rồi!"
Tần Uông Dương nói về tương lai tốt đẹp, hắn kéo tay Hứa Thanh Nhiễm: "Em không phải nói muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết sao, sang năm..

Sang năm anh có thể dẫn em đi."
Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt ném tay Tần Uông Dương ra, lui hai bước: "Tần Uông Dương, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa không, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, tôi không có nghĩa vụ cho anh tiền.

Anh cũng tỉnh ngộ đi, công ty Hoành Hà có 500 xí nghiệp lớn, sao có thể dùng ba vạn mua cái chức giám đốc bộ phận? Từ trước đến nay lòng người không đủ rắn nuốt voi, bưng trong chén nhìn trong nồi, ngày nào đó chờ bị báo ứng đi!"
"Thanh Nhiễm, tớ ở đây!" Ven đường truyền đến một giọng nữ, Hứa Thanh Nhiễm nhìn qua, Chung Tình dừng xe ven đường, mở cửa sổ xe vẫy tay với cô.
Hứa Thanh Nhiễm hòa hoãn khẩu khí, lạnh nhạt liếc nhìn Tần Uông Dương, quấn chặt áo lông vũ, "Ông trời không rớt bánh ngọt cho anh đâu, nếu anh nhớ chín năm qua của chúng ta, vậy đừng đến tìm tôi nữa.

Sau khi rời khỏi anh, tôi rất hạnh phúc."
"Nhiễm Nhiễm.."

Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy, nhưng không quay đầu lại, quay đầu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lên xe, Chung Tình đóng cửa sổ, chậm rãi khởi động xe: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Hứa Thanh Nhiễm thổi ra một ngụm khí lạnh, cảm kích cười với Chung Tình: "Cảm ơn cậu."
"Không cần khách khí, bác sĩ Cố nhà tớ cũng đi nhờ xe bác sĩ Hàn mà, giống nhau thôi."
Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn điện thoại, WeChat có tin nhắn của Hàn Trạc.
Hàn Trạc: 【 Muốn anh đến đón em không? 】
Thời gian là năm phút trước.
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Em đang ở trên xe Chung Tình, không cần tới.


Hàn Trạc: 【 Ừm, ở nhà chờ em về ăn cơm.

(hôn) 】
Hứa Thanh Nhiễm nhìn icon cuối câu, ánh mắt nóng nóng, cũng gửi một nhãn dán qua: 【 Chờ em, rất nhanh về nhà.


Khi Hứa Thanh Nhiễm về đến nhà, liền ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, tâm tình ghê tởm vì Tần Uông Dương lập tức tốt hơn, đặc biệt khi thấy nam nhân mang tạp dề bưng canh từ trong phòng bếp ra.
Cô cởi áo khoác trên người, chạy qua chỗ anh.
Trên tay Hàn Trạc còn bưng canh, cẩn thận: "Chậm một chút, canh bị đổ mất."
Hứa Thanh Nhiễm ngừng bên người anh, hôn lên sườn mặt: "Vất vả."
Hàn Trạc cười cười, ôm cô vào phòng bếp: "Rửa tay ăn cơm đi, hôm nay có món gà hầm nấm."
Hứa Thanh Nhiễm một bên rửa tay một bên hỏi anh: "Anh làm à?"
Hàn Trạc cởi tạp dề, cười: "Ừm, anh làm, gọi cho dì hỏi thử."
Hứa Thanh Nhiễm bật cười, một chút buồn bực trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Hai người ăn cơm xong, Hàn Trạc phải đi làm, Hứa Thanh Nhiễm đi theo anh ra cửa, ánh mắt trực tiếp dính trên người anh.
Lần này Hàn Trạc trực ca đêm, Hứa Thanh Nhiễm có cảm giác luyến tiếc.
Rõ ràng chưa đến 24 giờ không gặp mặt, trong lòng lại thấy nhớ nhung.
Hàn Trạc cầm áo khoác, khom lưng mang giày.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mỗi một động tác của anh, khi muốn ra cửa, hôn lên khóe miệng anh: "Buổi tối em ngủ không được có thể nhắn tin cho anh sao?"
Hàn Trạc đáp lại nụ hôn của cô: "Nếu không bận, anh sẽ trả lời, nếu bận, có thể không trả lời được, em xem phim hoặc nhắn tin cho bạn bè tâm sự đi, nhớ ngủ sớm một chút."
"Vậy được rồi." Giọng nói cô mang theo chút mất mát.

Hàn Trạc cười khẽ, an ủi: "Bình thường buổi tối không bận lắm, đi trước."
Hứa Thanh Nhiễm vẫy tay, chờ anh vào thang máy mới đóng cửa.
Trong thang máy, Hàn Trạc không hề bất ngờ khi thấy Cố Từ Nguyên, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói chuyện, liếc nhau xem như chào hỏi.
Tới bệnh viện, Hàn Trạc kiểm tra phòng rồi về phòng khám.
WeChat có mấy tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm, xem xong, khóe miệng Hàn Trạc cong cong, rõ ràng tâm tình rất tốt.
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Bác sĩ Hàn, anh bận sao? 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Bác sĩ Hàn, em nhớ anh.


Hứa Thanh Nhiễm: 【 Bác sĩ Hàn, em đang xem phim.


Hứa Thanh Nhiễm: 【 A, xem phim nhưng trong đầu đều là anh.


Hàn Trạc thừa dịp y tá không ở đây, gửi ghi âm: "Ừm, anh cũng rất nhớ em, mới bận xong."
Vài giây sau Hứa Thanh Nhiễm đã trả lời: 【 Bận xong có thể nói chuyện với em sao? 】
Hàn Trạc: 【 Hiện tại có thể, nhưng không biết khi nào bận, đến lúc đó không kịp trả lời, em đừng tức giận.


Y tá đi WC xong trở về, thấy bác sĩ Hàn ngồi ở bàn làm việc, tâm tình tốt không ngừng gõ điện thoại.
Cô đi vào hỏi một câu: "Bác sĩ Hàn, chúng tôi đi ăn khuya, cần mua cho anh một phần ăn không?"
Hàn Trạc ngẩng đầu, ý cười ở khóe miệng cũng không thu liễm: "Vậy giúp tôi mua một phần cơm chiên."
Y tá nhìn Hàn Trạc cười ôn hòa, tim đập nhanh hơn, cười nói: "Được, tôi biết có chỗ bán cơm chiên đặc biệt ngon, bác sĩ Hàn nhất định sẽ thích."
"Cảm ơn."
Tầm mắt Hàn Trạc lại trở về điện thoại.
Rạng sáng hai giờ, nội khoa thần kinh có người bệnh nguy kịch, tình huống khẩn cấp trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bốn tiếng trôi qua, phẫu thuật thành công.
Buông lỏng thần kinh căng chặt, nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật đều đầy mặt mệt mỏi.

Giúp Hàn Trạc mua cơm chiên, y tá vừa xoa bả vai, vừa cười nói: "Cũng may tôi mua cơm chiên, bổ sung năng lượng cho bác sĩ Hàn."
Hàn Trạc cười cười, hỏi cơm chiên bao nhiêu tiền, chờ lát nữa anh chuyển tiền qua.
Y tá vội nói không cần.
Khi đi xuống lầu phòng thay quần áo, trên hành lang lại có một chiếc xe đẩy đến phòng phẫu thuật, nam nhân bên người bệnh nhân khẩn trương kêu: "Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh ở đây.."
Mí mắt Hàn Trạc giật giật, quay đầu lại nhìn.
"Bác sĩ Hàn, anh không sao chứ!"
Hàn Trạc không chú ý tới bậc thang dưới chân, một chân dẫm hư không, xém ngã xuống cầu thang.

Vốn dĩ đứng ở phòng phẫu thuật bốn tiếng, Hàn Trạc eo không chỉ ngã đau mà còn bong gân.
Hàn Trạc cắn răng, kêu rên: "Bong gân rồi."
Y tá cẩn thận nâng Hàn Trạc lên, có người nói: "Hôm nay khoa chỉnh hình có bác sĩ Lưu trực ban, bác sĩ Hàn đi xuống bảo bác sĩ Lưu giúp ang mát xa một chút?"
Hàn Trạc cắn răng gật đầu, dưới sự giúp đỡ của y tá, đỡ eo chậm rãi xuống cầu thang.
Đi ngang qua khoa tai mũi, Cố Từ Nguyên và y tá vừa ra khỏi phòng bệnh, nhìn tư thế của Hàn Trạc, giọng nói đầy ẩn ý: "Bác sĩ Hàn, cậu đây là?"
Y tá đỡ anh giải thích: "Bác sĩ Hàn vừa phẫu thuật xong, quá mệt mỏi, xuống cầu thang không cẩn thận trật eo."
Cố Từ Nguyên nhịn cười, ý vị thâm trường dặn dò: "Bác sĩ Hàn, vẫn nên chú ý thân thể."
Hàn Trạc: "..."
Cũng may bác sĩ Lưu khoa chỉnh hình hiện tại không bận, giúp Hàn Trạc mát xa trong chốc lát, cảm giác đau đớn trên eo giảm bớt không ít.
Bác sĩ Lưu cười nói: "Tuy không nghiêm trọng, ngày mai vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, mấy ngày nay cũng đừng làm việc gì liên quan đến eo."
Hàn Trạc mỉm cười nói cảm ơn, cầm miếng dán thuốc bác sĩ Lưu cho trở về phòng khám.
Y tá quan tâm hỏi: "Bác sĩ Hàn, anh không sao chứ?"
Hàn Trạc trả lời: "Không sao, bệnh nhân vừa rồi tình huống thế nào?"
Sau khi đưa Hàn Trạc đến khoa chỉnh hình, y tá cũng hỏi thăm một chút: "Nghe nói là tai nạn xe cộ, bên cạnh bệnh nhân là chồng của cô ấy, hai người cãi nhau trong điện thoại, người vợ lái xe không cẩn thận đụng phải đuôi xe."
Hàn Trạc vừa nghe là vợ chồng, gật đầu, trở lại phòng khám bệnh ngồi xuống ghế, chuyển tiền cơm chiên cho y tá.
Khung thoại WeChat của Hứa Thanh Nhiễm vẫn yên lặng.
Khi 12 giờ Hứa Thanh Nhiễm nói buồn ngủ, Hàn Trạc nhắn cho cô câu ngủ ngon cũng không có phản hồi.
Vừa rồi chính mình cũng sợ hãi, anh ngẩn người một chút, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Sáng sớm, ăn sáng với Cố Từ Nguyên xong, Hàn Trạc đem chìa khóa xe đưa cho Cố Từ Nguyên, Cố Từ Nguyên cười cười, tiếp nhận ngồi vào ghế lái.
"Eo không sao chứ?"
Hàn Trạc thắt đai an toàn: "Đương nhiên không có việc gì, xuống lầu không cẩn thận mà thôi."
Cố Từ Nguyên cười nhẹ hai tiếng, khởi động xe.
Trở về chung cư, Hàn Trạc tắm rửa xong sau nằm ở trên giường ngủ, nằm một lát, đau đớn trên eo mới chậm rãi biến mất, anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi xe Chung Tình về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi đồ ăn.
Cô đi đến bên người anh lại ngửi thấy mùi thuốc dán, giống con cún nhỏ ngửi ngửi trên người Hàn Trạc: "Trên người của anh sao lại có mùi thuốc, anh bị sao vậy?"
Hàn Trạc vốn định gạt coi, nhưng nhìn Hứa Thanh Nhiễm lo lắng, lòng bàn tay xoa đầu cô: "Không sao, không cẩn thận trật eo, dán thuốc dán là tốt thôi."
Hứa Thanh Nhiễm lo lắng nhìn anh, tay nhỏ vói vào bên trong quần áo anh, ở phía sau eo sờ miếng thuốc dán, ôn nhu nói: "Còn khó chịu không?"

Hàn Trạc lắc đầu: "Còn ổn, nhưng bác sĩ Lưu nói, mấy ngày nay phải cấm dục, nếu không khó mà hết."
Mặt cô đỏ lên, trừng mắt một cái, khẩu tâm bất nhất* nói: "Xứng đáng trật eo!"
(*) Miệng nói và trong lòng không giống nhau.
Hàn Trạc cứng họng, tâm trạng của phụ nữ cũng giống như thời tiết bên ngoài, lúc nắng, lúc mưa.
Anh chuẩn bị đến phòng bếp mang canh ra, lại bị Hứa Thanh Nhiễm kéo lại, thậm chí cẩn thận mà đỡ anh ngồi xuống ghế: "Nghỉ ngơi đi, lớn tuổi, phải chú ý thân thể."
"..."
Khóe miệng anh giật giật, tầm mắt nhìn theo tiểu nữ nhân trước mắt, nhìn cô rửa tay, khom lưng từ tủ chén lấy chén múc canh.
Khi Hứa Thanh Nhiễm bưng canh đặt trên bàn cơm, Hàn Trạc giữ chặt tay cô, hỏi: "Nhiễm Nhiễm ghét bỏ anh lớn tuổi?"
Hứa Thanh Nhiễm đẩy tay anh, tới phòng bếp bới cơm: "Năm nay em cũng 28 tuổi, có tư cách gì ghét bỏ anh lớn tuổi? Nhưng mà bác sĩ Hàn muốn đi thông đồng với tiểu cô nương hai mươi tuổi, người ta có thể ghét bỏ anh lớn tuổi đấy, hơn nữa..

Eo không tốt."
Hứa Thanh Nhiễm nói mấy chữ cuối cùng, nhịn không được bật cười.
Đáng tiếc trong mắt anh đều là sủng nịch, cũng không bị trêu chọc mà buồn bực: "Có em là đủ rồi, nào còn có tâm tư thông đồng với tiểu cô nương hai mươi tuổi."
"Xác thật lãng phí eo, anh không được."
Hứa Thanh Nhiễm lại trừng mắt, ngồi xuống đối diện anh
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm bưng chén đũa đi rửa, bảo Hàn Trạc về phòng ngủ nằm, Hàn Trạc cười cười, ngoan ngoãn nghe theo lời bạn gái.
Kỳ thật Hàn Trạc chỉ bị thương nhẹ, cũng không có nghiêm trọng, nhưng anh rất hưởng thụ sự quan tâm của Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm dọn dẹp xong về phòng ngủ chính, nhìn người nằm trên giường xem điện thoại, cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong sấy khô tóc, Hứa Thanh Nhiễm bò lên giường, quan tâm nói: "Muốn em mát xa không?"
Hàn Trạc nhướng mày, nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trước mắt.

Làn da cô rất đẹp, thanh tú không chút son phấn, trông như một cô gái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, đặc biệt là đôi mắt, trộn lẫn chút ý "Ngốc".
"Em biết mát xa à?"
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lóe, đúng sự thật nói: "Khi ở đại học, Tần Uông Dương chơi bóng thường xuyên bị thương, em học trên mạng vài cách mát xa."
Hứa Thanh Nhiễm lo lắng Hàn Trạc không cao hứng, lại thêm câu: "Sau đó ba em lớn tuổi eo không tốt, ở nhà thường xuyên giúp ba mát xa, cho nên thủ pháp không tệ lắm."
Khi Hàn Trạc nghe được Hứa Thanh Nhiễm cố ý vì Tần Uông Dương học mát xa, trong lòng chua xót, nhưng ánh mắt lại không hiện ra, ngược lại cười nói: "Đại học trẻ như vậy đã thường xuyên bị thương ở eo, hắn quả nhiên không xứng với em."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ, nhưng vẫn không giúp Tần Uông Dương giải thích, tuy người ta bị thương ở cổ tay hoặc cổ chân chứ không phải eo.
"Em giúp anh mát xa, anh chỉ trực ca đêm, ngày mai hẳn là được nghỉ."
Hàn Trạc "Ừm" một tiếng, xoay người ghé vào trên giường, thuận tiện cho Hứa Thanh Nhiễm mát xa.
Tuy Hứa Thanh Nhiễm học chút da lông, lực đạo mát xa cũng không đủ, tay nhỏ mềm mại bên hông anh càng như là tùy ý..
Đốt lửa.
Lát sau, Hứa Thanh Nhiễm phát hiện có điều khác thường, ánh mắt lóe lóe: "Hàn Trạc, thân thể anh sao lại nóng như thế?"
Hàn Trạc cười khẽ: "Em nói xem?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui