"Thầy Hàn, anh nói cái gì?" Trong lòng Lý Lan Thuần "Lộp bộp" một chút.
"Ngại quá, thân thể chị Thanh Nhiễm của cô không thoải mái, tắt máy trước, nếu chủ nhiệm đồng ý, tôi sẽ bảo chị Thanh Nhiễm gọi cho cô.
"
"Thầy Hàn.
.
"
Hàn Trạc nói xong, không chờ Lý Lan Thuần nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hứa Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn anh: "Dì cả của em tới, anh còn dựng chuyện như thế?"
Hàn Trạc để điện thoại xuống tat Hứa Thanh Nhiễm, sủng nịch xoa đầu cô, khẽ cười nói: "Anh cũng cảm thấy ghê tởm.
"
Hứa Thanh Nhiễm ngẩn người, Hàn Trạc đã về phòng bếp, làm nóng chảo dầu, cho hành lá vào, đem thịt ba chỉ đã ướp bỏ vào chảo dầu xào lên.
Thịt mỡ trong chảo chiên một chút đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn đến ngây ngốc, xoa bụng, trở về phòng khách ngồi trên sô pha, thừa dịp Hàn Trạc không chú ý lấy một cái kẹo que đặt trong miệng.
Nửa giờ sau, Hàn Trạc xào ba món.
Một phần thịt kho Đông Pha, một phần củ cải giữa trưa Hứa Thanh Nhiễm nói ngon, còn có một phần bắp viên dưa leo cà rốt.
Hứa Thanh Nhiễm vào phòng bếp hỗ trợ dọn cơm, Hàn Trạc nhìn gói kẹo trên bàn trà, cười trêu chọc: "Cô Hứa lấy kẹo khen thưởng của học sinh ăn?"
Hứa Thanh Nhiễm xới cơm ra, liếm môi: "Anh xào đồ ăn thơm quá, ăn một que kẹo cho đỡ đói.
"
Còn ăn một gói khoai tây.
Hàn Trạc vào phòng bếp giúp cô pha nước mật ong, đặt bên tay phải Hứa Thanh Nhiễm, khom lưng xuống cách Hứa Thanh Nhiễm ba xentimet: "Cô Hứa, có thể cho anh ăn thử không?"
Nói xong, anh cúi người thấp hơn, dễ dàng xâm nhập khoang miệng Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc hôn xong, còn chưa đã thèm mà mím môi, cười bình luận: "Ừm, cô Hứa mua kẹo ngon thật, làm học sinh của cô thật hạnh phúc.
"
Hứa Thanh Nhiễm bị trêu đến gương mặt ửng đỏ, "Này, anh mau ngồi xuống ăn cơm, em đói bụng!"
Dưới sự làm nũng của cô, Hàn Trạc ngồi lại vị trí, hai người an tĩnh ăn cơm.
Sau khi ăn cơm, Hàn Trạc thu dọn chén đũa rửa sạch sẽ, không cho Hứa Thanh Nhiễm chạm vào nước lạnh.
Hứa Thanh Nhiễm về phòng ngủ tắm rửa, sau đó ôm máy tính trong phòng khách gõ chữ.
Hàn Trạc dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lại rót thêm ly nước mật ong, đặt trong tầm tay Hứa Thanh Nhiễm, thấp giọng nhắc nhở một câu, mới về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, Hàn Trạc đem quần áo bẩn nhét vào máy giặt, sau đó lấy ghế nhỏ ngồi xuống, nghiêm túc giặt nội y của Hứa Thanh Nhiễm.
Khi Hàn Trạc ra khỏi phòng ngủ, thấy Hứa Thanh Nhiễm ôm máy tính gõ chữ hăng say.
Hàn Trạc thả nhẹ bước chân đến thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Về chuyện phỏng vấn y học của Lý Lan Thuần rất có ý nghĩa, anh hiện tại thật sự không đủ kinh nghiệm.
Hàn Trạc gọi cho chủ nhiệm khoa Hồng Trầm, Hồng Trầm công tác ở bệnh viện Hoa Nam gần hai mươi năm, coi như cũng có uy tín trong ngành.
Nói chuyện xong, Hàn Trạc đọc sách y một lát.
Đồng hồ chỉ 22 giờ, anh buông sách, xoa đôi mắt nhức mỏi.
Trong sách rớt ra một tấm ảnh cưới, trên ảnh chụp cô gái trong thời thanh xuân đẹp đẽ, cầm bó hoa hồng nhạt cười với máy ảnh.
Hàn Trạc khom lưng nhặt tấm ảnh, nhẹ nhàng vuốt ve, mắt đen đều là ôn nhu và cưng chiều.
Đây là khi tốt nghiệp đại học, Hứa Thanh Nhiễm cùng Tần Uông Dương chụp một tấm.
Lúc ấy cô còn thề muốn bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Hàn Trạc giữ lấy tấm ảnh này, yên lặng giấu kín, tưởng tượng bộ dáng kết hôn của Hứa Thanh Nhiễm.
Hồi ức qua đi, Hàn Trạc đem ảnh chụp bỏ vào ngăn kéo bên cạnh, thở ra một hơi.
Từ thư phòng đi ra, trong phòng khách không còn thân ảnh Hứa Thanh Nhiễm, trong phòng ngủ đèn sáng, có thể nghe thấy tiếng video truyền ra.
Hàn Trạc tắt đèn phòng khách về phòng ngủ, Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên giường đang xem video ngắn, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Nghe thấy động tĩnh, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng: "Anh bận xong rồi?"
"Ừm.
" Hàn Trạc gật đầu, đến mép giường ngồi lên: "Xem gì vậy?"
"Xem video hài.
"
Hàn Trạc ôm cô, cùng cô xem, Hứa Thanh Nhiễm cười đến dính sát vào ngực Hàn Trạc, anh vừa hưởng thụ vừa khó chịu.
Xem trong chốc lát, hai người nằm xuống nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc ôm vào trong ngực, cả người đều cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể anh vượt quá bình thường, hơn nữa còn có tiểu Hàn Trạc chọt sau eo, Hứa Thanh Nhiễm sao mà ngủ được.
Vốn định để một lát thì được, Hứa Thanh Nhiễm đếm từ một tới 500, anh vẫn duy trì tư thế kia.
* * *
Hứa Thanh Nhiễm cắn môi dưới, nhịn không được chầm chậm trở mình, đối diện Hàn Trạc.
Tối đen như mực cô không thấy rõ mặt anh, chỉ là hơi thở của Hàn Trạc phun lên mặt cô, nóng nóng.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Hàn Trạc, anh.
.
Ngủ rồi sao?"
"Nhiễm Nhiễm ngủ không được?" Giọng Hàn Trạc khàn khàn.
"A.
.
"
Không đợi Hứa Thanh Nhiễm trả lời, liền bị anh ôm chặt, hôn môi cô.
Trong lượng trên người đột nhiên biến mất, sau đó đèn bàn đầu giường sáng lên, giây tiếp theo chăn trở về trên người cô, cô trở về ổ chăn ấm áp.
Hàn Trạc mang dép lê đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Hứa Thanh Nhiễm ôm gối Hàn Trạc nhìn thân ảnh mờ ảo trong phòng tắm, vừa đau lòng vừa muốn cười, đột nhiên bụng nhỏ ấm áp, Hứa Thanh Nhiễm chôm mặt trên gối Hàn Trạc.
Một lát sau, mới mang dép lê đứng dậy đến phòng bếp bên cạnh nhà vệ sinh.
Hàn Trạc tắm rửa xong, Hứa Thanh Nhiễm đã ôm gối ngủ rồi.
Ánh đèn từ đèn bàn chiếu xuống, mặt mày Hứa Thanh Nhiễm nhu hòa, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh không trang điểm, mang vẻ đẹp hồn nhiên.
Trong đầu Hàn Trạc, chợt lóe qua hình ảnh Hứa Thanh Nhiễm mặc váy cưới.
Anh cong khóe miệng, cúi người hôn mí mắt Hứa Thanh Nhiễm: "Đời này, em nhất định phải gả cho anh, làm vợ anh.
"
Cô gái ngủ say vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều.
Hàn Trạc nhẹ nhàng rút gối trong lòng Hứa Thanh Nhiễm ra, cẩn thận nằm bên cạnh cô, sau đó ôm thân thể mềm mại của cô vào trong lòng ngực.
Tắt đèn, Hàn Trạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Trạc không chú ý, mỗi khi chung giường với Hứa Thanh Nhiễm, anh sẽ không mơ thấy đời trước, mỗi buổi tối đều ngủ ngon.
Đêm nay, Hàn Trạc thậm chí mơ thấy hôn lễ của anh và Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ dưới sự chủ trì của mục sư, trao nhẫn, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích, lãng mạn hôn môi.
.
Khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, khóe miệng Hàn Trạc còn cong lên ý cười, rõ ràng là còn nhớ mộng đẹp.
Tóc Hứa Thanh Nhiễm thật dài rũ trên mặt anh, thân mình ghé vào trên người, cười hì hì nhìn anh.
Hàn Trạc xoa đôi mắt: "Dậy sớm thế Nhiễm Nhiễm.
"
"Anh mơ thấy cái gì, em nghe thấy anh cười ra tiếng.
"
"Anh cười ra tiếng?" Hàn Trạc nhập nhèm ngủ trong mắt mang theo nghi hoặc, hơi không tin lời Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm từ trên giường bò dậy cầm quần áo vào phòng tắm, một bên cười anh: "Đúng vậy, còn cười vài tiếng, em còn bị tiếng cười của anh đánh thức.
"
Giọng nói Hứa Thanh Nhiễm đã tốt hơn, thanh âm ôn nhu, nghe như có lông chim xẹt qua trong lòng, Hàn Trạc không khỏi nhớ tới cảnh bọn họ trao nhẫn trong mộng, trên mặt lộ ra nụ cười vừa ngây ngốc vừa ngây ngô.
Hứa Thanh Nhiễm đến cửa phòng tắm, quay đầu lại nhìn anh: "Đúng vậy, chính là nụ cười này.
"
"Ừm, tối hôm qua có một giấc mơ đẹp.
" Hàn Trạc xoa mặt, xuống giường gắp chăn, cầm quần áo trực tiếp thay ở mép giường.
Hứa Thanh Nhiễm quay đầu vào phòng tắm, cô cắn môi cười khẽ, trong lòng toàn ý ngọt.
Hàn Trạc ngoại trừ cười, còn không ngừng kêu tên cô, còn nói rất nhiều lời.
Nhiễm Nhiễm, anh nguyện ý.
Nhiễm Nhiễm, anh yêu em.
Nhiễm Nhiễm, đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em, cho em hạnh phúc.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mình trong gương, mặt mày đều hạnh phúc, khóe miệng cong cong.
Cô thay áo ngủ, mở cửa phòng tắm, để Hàn Trạc vào rửa mặt đánh răng.
Hàn Trạc sẽ chờ cô dùng sữa rửa mặt xong, đôi mắt nhìn không được, dùng khăn lông ấm giúp cô lông bọt trên mặt, cũng cẩn thận vén tóc mái cô.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn hai thân ảnh giao nhau trong gương, hạnh phúc cùng lắm chỉ thế này thôi.
Nam nhân phía sau, xuyên qua gương, ánh mắt cũng dừng trên người cô.
Sáng sớm, sương mù rất dày, nhìn qua gương sổ là một mảnh xám xịt.
Hàn Trạc cầm điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nhắc nhở Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay trời trong, nhiệt độ giữa trưa chỉ có 12 độ, chọn quần áo cho tốt.
"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, đem áo lông trên tay đổi thành áo mỏng một chút, sau đó lại mặc áo lông vũ lên.
Hàn Trạc theo thường lệ đưa Hứa Thanh Nhiễm đến trung học Trung Nam, xe ngừng ở ven đường, Hàn Trạc đột nhiên gọi người đang xuống xe, có chút tiếc nuối: "Hôm nay không hôn tạm biệt sao?"
Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt, nhìn anh đầy mặt mong chờ.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay không có học sinh đi ngang qua bên cạnh xe, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lên, ngọt ngào qua chỗ anh, trong miệng còn có vị sữa đậu nành nhàn nhạt.
"Lái xe cẩn thận, bác sĩ Hàn đi làm không cần quá vất vả.
"
"Ừn, cô Hứa cũng vậy.
" Hàn Trạc xoa tóc Hứa Thanh Nhiễm, hôn môi cô.
Tiếng chạm môi nghe phá lệ chọc người, Hứa Thanh Nhiễm cắn môi dưới, nhéo mặt anh: "Em đi trước, buổi tối gặp.
"
"Ừm.
" Hàn Trạc cười khẽ, nhìn Hứa Thanh Nhiễm cầm túi xuống xe, chờ Hứa Thanh Nhiễm vào cửa lớn, mới khởi động xe.
Tâm tình Hàn Trạc cực tốt, lúc này sương mù trong thành phố cũng tan bớt.
Ánh sáng mặt trời như lòng đỏ trứng chiếu xuống thành phố, chiếu sáng cái rét lạnh sáng sớm, chiếu sáng tình cảm mãnh liệt của mọi người, nắng ấm như sợi chỉ vàng mỏng manh, lan tỏa khắp nơi, đi đến đâu nơi đó ấm ấm áp.
Hàn Trạc vừa lái xe vừa ngâm nga bìa hát.
Hôm nay đến bệnh viện, sớm hơn mười mấy phút.
Có tốp năm tốp ba y tá tới sớm dựa vào nhau nói về buổi liên hoan thứ sáu, Hàn Trạc nghe hai câu, rồi về vị trí làm việc.
Thứ ba tuần sau trung học Trung Nam phải thi cuối kỳ, lớp ngữ văn của Hứa Thanh Nhiễm cũng dừng việc dạy bộ môn, về làm chủ nhiệm lớp, mấy ngày nay cô thường làm công tác tư tưởng cho học sinh, chuẩn bị cho kỳ thi.
Kỳ thi thử ngày hôm qua học sinh đều làm khá tốt, Hứa Thanh Nhiễm thưởng cho học sinh ưu tú kẹo que, học sinh được thưởng đều vui vẻ, Hứa Thanh Nhiễm cũng cổ vũ như vậy với những học sinh không đạt, đốc xúc bọn họ nghiêm túc chuẩn bị thi cuối kỳ.
Hai người đều vội vã, nháy mắt một tuần đã trôi qua.
Kỳ hành kinh của Hứa Thanh Nhiễm kết thúc vào chiều thứ nắm, nhưng bởi vì gần đây quá mệt mỏi, Hứa Thanh Nhiễm cố ý không nói cho Hàn Trạc, buổi tối Hàn Trạc ôm cô hôn một hồi, lại yên lặng xuống giường vào phòng tắm.
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm tuy rằng có chút áy náy, nhưng thật sự là quá mệt, chờ Hàn Trạc tắm rửa xong, Hứa Thanh Nhiễm đã ôm gối đầu anh ngủ rồi.
Hàn Trạc bất đắc dĩ nhéo gương mặt mềm mại của cô, yên lặng thở dài một hơi.
Sau đó tay chân nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Giữa trưa thứ sáu, Hứa Thanh Nhiễm và đồng nghiệp cơm nước xong, khi chuẩn bị về phòng học, nhận được điện thoại Hàn Trạc.
Ngô Gia Nhớ cười cười, về phòng học trước.
Hứa Thanh Nhiễm chậm rãi vòng quanh sân thể dục nói chuyện điện thoại với Hàn Trạc, Hàn Trạc nói tan tầm có thể sẽ đón cô trễ, bảo cô ở trong văn phòng chờ một lát.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Nhiễm tham gia tiệc cùng Hàn Trạc, trong lòng có chút khẩn trương: "Em không cần về nhà thay quần áo sao?"
Hàn Trạc ôn hòa an ủi: "Cô Hứa, chỉ là cùng nhau tụ tập ăn cơm, em cũng biết là đồng nghiệp của anh, sao lại khẩn trương như vậy? Nghe mói lần này cùng đi với khoa tai mũi, bác sĩ Cố nói sẽ dẫn Chung Tình cùng nhau đi, đến lúc đó em cũng có bạn.
"
"Chung Tình cũng đến sao, vậy là tốt rồi.
" Hứa Thanh Nhiễm nghe nói Chung Tình cũng đến, khẩn trương trong lòng biến mất một nửa.
Ngày hôm qua gặp phải Chung Tình trong thang máy, Chung Tình còn nói tối mai có thể vẽ bìa truyện cho cô, Hứa Thanh Nhiễm phi thường chờ mong.
Hàn Trạc hỏi: "Kỳ hành kinh của em hết rồi à, Ngô Hải chắc sẽ mời em uống rượu, anh lái xe, buổi tối có thể không giúp em nổi.
"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn tấm lưới trong sân bóng rổ bị thổi bay, ôn hòa nói: "Tửu lượng em khá tốt, ở nhà thường xuyên uống cùng ba, đối phó với bác sĩ Ngô hẳn là không thành vấn đề.
"
Hàn Trạc trêu ghẹo cười: "Anh còn không biết tửu lượng Nhiễm Nhiễm tốt như vậy, nhớ đừng phun đồ uống của bác sĩ Ngô ra.
"
"Nể mặt bác sĩ Hàn, em sẽ chiếu cố tốt bác sĩ Ngô.
"
Hai người hàn huyên trong chốc lát, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.
Hàn Trạc bên kia cũng có y tá tới tìm, hai người tắt điện thoại.
Hứa Thanh Nhiễm cong môi nhìn thời gian trò chuyện, mười lăm phút trôi qua nhưng quá nhanh, cô cho rằng cô nói chuyện với Hàn Trạc mới năm phút mà thôi.
Hứa Thanh Nhiễm vừa đi về phía phòng học, vừa tìm WeChat Chung Tình nói chuyện phiếm.
Sau khi học sinh tan học, Hứa Thanh Nhiễm ở trong văn phòng đợi hai mươi phút, mới nhận được điện thoại Hàn Trạc.
Khi thu dọn tốt chạy đến cổng trường, xe của Hàn Trạc đã ngừng ven đường.
Bảo vệ ra đổ nước, nhìn Hứa Thanh Nhiễm cười cười: "Cô Hứa, bạn trai lại tới đón cháu.
"
"Bác Từ, cháu đi trước.
" Hứa Thanh Nhiễm cười với bác bảo vệ, chạy đến xe Hàn Trạc mở cửa ngồi vào.
Bởi vì chạy nhanh, gương mặt đỏ bừng phá lệ đáng yêu.
Hàn Trạc cúi người giúp cô thắt đai an toàn, khẽ cười: "Chậm thôi, sao lại chạy nhanh như vậy.
"
Hứa Thanh Nhiễm vỗ ngực, hít sâu: "Em lo lắng không kịp thời gian, lần đầu tiên gặp đồng nghiệp và bạn bè của anh, muốn cho họ ấn tượng tốt.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...