Sắc mặt Tần Uông Dương càng trầm, nhìn tư thái thân mật của hai người, đáy mắt căn bản là không tin.
Hắn trừng mắt nhìn Hàn Trạc, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh, sau đó cầm hoa ôn hòa nhìn Hứa Thanh Nhiễm, nỗ lực tươi cười lấy lòng với sắc mặt xanh mét: "Nhiễm Nhiễm, anh thật sự biết sai rồi, em yêu anh chín năm, chín năm yêu nhau sao có thể nói không có thì không có, em yêu anh như vậy, vì anh mà ăn mặc tiết kiệm đem phần lớn tiền lương gửi cho anh, sao có thể nói không yêu thì không yêu?"
"Anh biết, anh biết em cố ý chọc giận anh, người nam nhân này là em cố ý tìm tới chọc giận anh đúng không? Anh ghen tị, anh tức giận, Nhiễm Nhiễm anh cũng biết sai rồi, tha thứ cho anh được không, em yêu một người lâu như vậy, không thể dễ dàng buông tay, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, anh hiện tại tới Liễu Thành, chúng ta bắt đầu một lần nữa.."
Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt nhìn hắn ta lấy lòng, trong lòng đều là lạnh lẽo châm chọc.
Thật ra Tần Uông Dương vẫn luôn biết bản thân là dạng người gì, bởi vì biết cô không buông bỏ được, cho nên hắn mới một lần lại một lần không kiêng nể gì tổn thương cô.
Bởi vì cô chung thủy, cho nên một lần lại một lần phụ lòng cô, bởi vì biết cô sẽ không rời đi.
Hứa Thanh Nhiễm vứt bó hoa trước mắt xuống đất, cô kéo Hàn Trạc lui về sau một bước, không muốn đến gần Tần Uông Dương, sẽ cảm thấy ghê tởm.
"Tần Uông Dương, từ ngày tôi nói chia tay, lòng tôi đã không còn anh, anh đừng nằm mơ nữa."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn dáng vẻ này của Tần Uông Dương, trong đầu hiện lên hình ảnh đời trước Tần Uông Dương xin lỗi cô, đời trước bản thân còn tưởng rằng thấy được người nam nhân này thiệt tình, cảm thấy hắn trong lòng vẫn yêu mình, nhiều lần lựa chọn tha thứ.
Hiện tại xem ra, Hứa Thanh Nhiễm phát hiên Tần Uông Dương diễn quá giả.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh hữu lực, "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi Hàn Trạc, chúng tôi đã ở bên nhau nửa tháng, tôi cũng không khổ sở như anh nghĩ, cũng không chờ anh xin lỗi, ngược lại tôi cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc, may mắn vì nhìn rõ bộ mặt thật của anh, hạnh phúc vì gặp được Hàn Trạc, hạnh phúc của tôi, trước nay không liên quan đến anh."
Hứa Thanh Nhiễm sau khi nói xong, tai chậm rãi đỏ lên.
Cô thế nào cũng không dự đoán được, lần đầu tiên thổ lộ với Hàn Trạc, bạn trai cũ cũng ở hiện trường.
Hàn Trạc nghe Hứa Thanh Nhiễm nói, ánh mắt cũng lung lay một chút, anh nhẹ nhàng ôm Hứa Thanh Nhiễm trong lòng ngực, không cho Tần Uông Dương có thể làm chuyện gì quá mức.
Ánh mắt Tần Uông Dươnh hiện lên tia mất mát, nhưng càng có nhiều nghi hoặc, phản ứng của Hứa Thanh Nhiễm so với dự đoán của hắn chênh lệch quá lớn.
Hắn nghĩ cứ ở dưới lầu chờ Hứa Thanh Nhiễm, xin lỗi vài câu Hứa Thanh Nhiễm sẽ tha thứ cho hắn, sau đó bảo cha Hứa giúp hắn tiến vào công ty Hoành Hà.
Lại không nghĩ rằng đợi lâu như vậy, xuống dưới lại có hai người, là bạn trai mới trong miệng Hứa Thanh Nhiễm.
Trong mắt Tần Uông Dương hiện lên tia hung ác nham hiểm, một lát liền che giấu sau sự áy náy: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta nói chuyện riêng được không?"
"Không, chúng ta đã không còn quan hệ gì, lúc ở quán cà phê những thứ nên nói tôi đều đã nói, anh đừng đến làm phiền tôi, làm phiền cha mẹ tôi nữa.
Tôi biết vì sao anh tiếp cận tôi, tôi không ngăn cản anh bò lên vị trí tốt hơn, nhưng tuyệt đối không cho anh làm đá kê chân."
Giọng Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ khàn, nói xong câu này cổ họng càng nóng rát, cô kéo ống tay áo Hàn Trạc, rất muốn rời đi, không muốn nhìn thấy nam nhân này uất ức: "Hàn Trạc, chúng ta về nhà."
Hàn Trạc cảnh cáo nhìn Tần Uông Dương, ánh mắt hung ác, sau khi cúi đầu ánh mắt lại ôn hòa: "Được."
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Hứa Thanh Nhiễm chầm chậm thắt đai an toàn, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ra ngoài, cô thấy Tần Uông Dương khom lưng nhặt bó hoa cô vứt bỏ.
Hàn Trạc cũng thấy được, anh thâm trầm nhìn nữ nhân ngồi ghế phụ, khàn giọng: "Đau lòng rồi?"
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, lạnh nhạt kéo khóe miệng xuống: "Em đang nghĩ Tần Uông Dương có thể mang bó hoa kia cho vợ hay con gái hắn hay không, tuy rằng bằng cấp hắn cao, nhưng du học trong lúc kết hôn sinh con cũng không học được thứ gì, hiện tại cũng không tìm được việc, gia cảnh không tốt không có nhân mạch*, trong tay cũng không có gì."
(*) Nhân mạch: Quan hệ rộng
Hàn Trạc nghiêng mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hứa Thanh Nhiễm, đoán không ra cô đang giả vờ kiên cường hay thật sự không thèm để ý.
Có một việc Tần Uông Dương nói không sai, Nhiễm Nhiễm nhà anh là người chung thủy, yêu một người, sẽ yêu thật lâu.
Hứa Thanh Nhiễm đợi hồi lâu, bên trong đã mở điều hòa nhưng vẫn không thấy Hàn Trạc khởi động xe, cô thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, cẩn thận nhìn anh, trong lòng có chút lo lắng: "Sao vậy?"
Hàn Trạc lắc đầu, hướng tới Hứa Thanh Nhiễm lộ ra nụ cười ôn nhu, chậm rãi khởi động xe.
Dọc theo đường đi, an tĩnh đến xấu hổ.
Cũng may trên đường không kẹt xe, hai người mau chóng về tới chung cư.
Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa xong, phòng ngủ lẫn phòng khách đều không thấy Hàn Trạc, tìm một vòng mới phát hiện anh ở trong thư phòng.
Cô bọc lấy tóc qua gõ cửa, Hàn Trạc giương mắt nhìn qua.
"Em tắm xong rồi, anh..
Đi tắm rửa đi, tắm xong em muốn nói chuyện với anh." Hứa Thanh Nhiễm cong cong khóe miệng.
Trong lòng Hàn Trạc có chút khẩn trương, sách y trên bàn không cẩn thận rơi xuống sàn nhà.
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Em về phòng ngủ chờ anh."
"Ừm.." Anh khom lưng nhặt sách y để vào kệ sách, từ trong thư phòng đi ra.
Anh không trực tiếp về phòng ngủ tắm rửa, mà đến phòng bếp rót một ly nước mật ong, đổ nước ấm rồi mới vào phòng ngủ.
Khi Hàn Trạc tiến vào, Hứa Thanh Nhiễm đang ngồi ở trên sô pha dùng khăn lông xoa tóc, anh đặt nước mật ong lên tủ đầu giường, mới xoay người đến tủ quần áo cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vẫn lưu hơi ấm của Hứa Thanh Nhiễm khi tắm rửa xong, vừa vào anh liền cảm giác lỗ chân lông khô nóng.
Hàn Trạc nhắm mắt, đem dục vọng xua tan, mở vòi sen tắm rửa.
Tắm rửa xong, Hứa Thanh Nhiễm đã lau khô tóc nằm trên giường.
Hàn Trạc ngừng ở cửa phòng tắm một chút, Hứa Thanh Nhiễm giương mắt nhìn anh, ánh mắt có chút lập loè.
"Tắm xong rồi?"
"Ừm."
Hàn Trạc rũ tay bên người, mang dép lê đến mép giường.
Hứa Thanh Nhiễm chủ động dịch vào bên trong, nhường vị trí cho anh.
Hàn Trạc mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm khàn khàn nói một câu xin lỗi.
Trong lòng Hàn Trạc căng thẳng, nhìn cô, cũng khàn giọng: "Sao phải xin lỗi?"
Không khí im lặng hai giây.
Hứa Thanh Nhiễm rũ đầu, chủ động nắm bàn tay ấm áp của anh, thanh âm rầu rĩ, như là tự mình kiểm điểm.
"Em xin lỗi vì..
Chuyện tối hôm nay, nhưng Hàn Trạc anh phải tin tưởng em, em thật sự cắt đứt đoạn tình cảm đó rồi, em chưa từng coi việc thử hôn là trò đùa, mỗi ngày đều rất nghiêm túc."
Trong đầu Hàn Trạc đột nhiên trống rỗng, mới phản ứng được lời mà Hứa Thanh Nhiễm nói.
Hàn Trạc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng, tiếp tục nghe cô tự mình kiểm điểm.
Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu, cũng không nhìn được xảm xúc của anh biến hóa.
Cho nên mới nói, khi giáo viên tìm bạn nói chuyện, vẫn muốn xem đôi mắt đối phương, nếu không sẽ bị đối phương dắt mũi.
Hứa Thanh Nhiễm chủ động đưa mũi đến trong tay Hàn Trạc, rầu rĩ nói: "Tuy em thật sự từng yêu Tần Uông Dương, nhưng phát hiện hắn vượt quá giới hạn cứ như mơ một giấc mộng.
Sau khi tỉnh lại, trái tim yêu hắn trước kia đã chết, cuộc sống của em sẽ không còn hắn.
Lời ban nãy trong tiểu khu cũng là thật, đời này em sẽ không qua lại với hắn nữa."
Hàn Trạc nghe xong, nhẹ giọng nói với Hứa Thanh Nhiễm một câu: "Nhiễm Nhiễm, sao em lại giải thích với anh việc đó?"
Hứa Thanh Nhiễm lúc này mới chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt lóe lóe: "Sau khi gặp được Tần Uông Dương, em thấy anh trầm mặc rất nhiều, em lo lắng anh sẽ không thoải mái trong lòng, thậm chí hiểu lầm."
Hàn Trạc kinh ngạc một chút, chính amh cũng không phát hiện mình thay đổi.
Hàn Trạc hồi thần, cố ý hỏi: "Lời em nói với Tần Uông Dương ban nãy đều là thật?"
Hứa Thanh Nhiễm nghiêm túc gật đầu, chân thành nhìn anh: "Ừm, là thật."
Khóe miệng Hàn Trạc nhịn không được cong lên, đột nhiên đè thân thể Hứa Thanh Nhiễm xuống chăn, anh vùi vào cổ cô hôn hai cái, nhìn đôi mắt cô ở khoảng cách gần, mắt đen mang theo ý cười sự xảo trá.
"Anh nhớ rõ Nhiễm Nhiễm còn nói, ở bên anh rất hạnh phúc."
Hứa Thanh Nhiễm khi nghe Hàn Trạc hỏi lại lời đó của cô có thật hay không, trong lòng liền toát ra những lời này.
Cô lúc ấy cũng không biết thế nào, liền buột miệng thốt ra.
Đáy mắt Hứa Thanh Nhiễm điềm ổn, đối diện với anh, "Chúng ta không hạnh phúc sao?"
Hàn Trạc nuốt nước miếng, ngón tay thon dài xẹt qua mặt cô, nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc.
Sau đó, nhiệt tình hôn khóe môi cô, không đứt đoạn nói: "Hạnh phúc, nhưng có thể hạnh phúc thêm một chút.."
Tiếng nói cười khàn khàn của anh cực kỳ êm tai, trái tim Hứa Thanh Nhiễm bắt đầu đập loạn.
Khi anh có động tác tiếp theo, cô ngượng ngùng đè tay Hàn Trạc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hơi thở anh nặng nề, khàn khàn hôn mi tâm cô: "Nhiễm Nhiễm?"
"Không được, giữa trưa em tới kỳ kinh nguyệt."
Âm điệu Hứa Thanh Nhiễm, nhỏ giống như muỗi, khiến Hàn Trạc nghe đến đầu óc ong ong.
"Tới kỳ kinh nguyệt?" Ánh mắt Hàn Trạc kinh ngạc, sắc dục trong mắt chậm rãi tan đi, anh buông lỏng nút thắt trên áo ngủ, liếm đôi môi khô ráo.
Hai người đối diện một lúc lâu, trong không khí mang theo vài phần ái muội xấu hổ.
Hàn Trạc nhéo nhéo gương mặt nóng lên của Hứa Thanh Nhiễm, hít sâu nói: "Không sao, thân thể có thoải mái hay không?"
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, nhìn thần sắc anh không quá bình thường, trong lòng có chút lo lắng: "Anh..
Còn tốt không?"
Hàn Trạc bật cười, cũng không cảm thấy xấu hổ: "Nhiễm Nhiễm, anh vào phòng tắm giải quyết, em ngủ trước đi."
Hứa Thanh Nhiễm nghe xong gương mặt vốn dĩ hồng nháy mắt lại hồng đến mức ra nước, cô đưa tay che mặt, thẹn thùng trốn vào trong chăn.
Hàn Trạc thấy bộ dáng cô thẹn thùng, ánh mắt lại tối hơn, cắn răng, vỗ lên chỗ nổi lên dưới chăn, âm trầm nói: "Em ngủ trước đi, anh vào phòng tắm."
Nói xong, Hàn Trạc không chờ Hứa Thanh Nhiễm đáp lại, xuống giường mang dép lê vào phòng tắm.
"Cạch" một tiếng, Hứa Thanh Nhiễm ở trong chăn nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khóa lại, sau đó là tiếng vòi sen.
Hứa Thanh Nhiễm từ trong chăn nhô đầu ra, gương mặt vừa hồng vừa mềm, giống quả hồng nhỏ.
Đèn trong phòng tắm hơi sáng, nhìn xuyên qua cửa kính mơ hồ, Hứa Thanh Nhiễm có thể nhìn bóng nguòi Hàn Trạc, cao lớn đĩnh bạt, đứng dưới vòi sen vẫn không nhúc nhích.
Biết được Hàn Trạc đang làm cái gì, Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, trở mình đưa lưng về phía phòng tắm.
Trong lòng bình ổn lại, cuối cùng cô cầm điện thoại nhắn tin dời đi lực chú ý.
Hứa Thanh Nhiễm nhắn gần một trăm tin, Hàn Trạc cũng chưa ra khỏi phòng tắm.
Gần một giờ, Hàn Trạc mới mang một đầu tóc ướt đẫm, quấn khăn tắm đi ra.
Thấy Hứa Thanh Nhiễm còn chưa ngủ, Hàn Trạc cong môi, cố ý hỏi: "Nhiễm Nhiễm sao còn chưa ngủ?"
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm đã khôi phục bình thường, tầm mắt quét qua trước cơ ngực cường tráng của anh, dời không được tầm mắt.
Cô chầm chậm mang dép, vào phòng tắm cầm khăn lông và máy sấy.
Hàn Trạc nhìn hướng cô đi, biết cô muốn làm gì, cong cong môi, ngồi trên sô pha.
Lát sau, Hứa Thanh Nhiễm cầm khăn lông và máy sấy tới, chủ động giúp Hàn Trạc làm khô tóc.
"Anh còn ổn không?" Nhất thời không nói chuyện, Hứa Thanh Nhiễm thuận miệng hỏi một câu, hỏi xong liền hối hận.
Hàn Trạc ôm nữ nhân bên người vào lòng ngực, để cô ngồi lên đùi mình: "Ừm, không sao, Nhiễm Nhiễm đừng lo lắng, tốt xấu gì anh cũng độc thân hơn ba mươi năm."
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm ửng đỏ, trừng mắt nhìn anh, cứng rắn nói: "Chúng ta đừng nên nói chuyện."
Hàn Trạc phụt một tiếng bật cười, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô: "Có gì mà ngại chứ?"
Hứa Thanh Nhiễm phồng má trừng mắt nhìn anh, uy hiếp: "Em nói, đêm nay không cho nói!"
Hàn Trạc mỉm cười, bạn gái nói không thể không nghe.
Thu thập tốt, đã 1 giờ sáng.
Hai người ngày mai đều phải đi làm, thu thập qua loa xong liền nghỉ ngơi.
Hôm sau ra cửa lại chạm mặt vợ chồng Cố Từ Nguyên ở thang máy, Chung Tình thân thiện chào hỏi Hứa Thanh Nhiễm, hai người còn ở trong thang máy thêm WeChat lẫn nhau.
Biết được Chung Tình lúc trước từng làm họa sĩ trên mạng, Hứa Thanh Nhiễm còn nhờ Chung Tình vẽ cho một tấm bìa truyện, nhưng Chung Tình đang làm việc ở công ty chế tác manga anime, cuối tuần mới có thời gian.
Ra khỏi thang máy, hai người còn thân mật ôm nhau.
Hàn Trạc cùng Cố Từ Nguyên đứng một bên, nhìn nhau.
Hàn Trạc cười nói: "Bác sĩ Cố, chúng ta cũng ôm một chút?"
Cố Từ Nguyên đẩy mắt, cười nhẹ: "Miễn đi."
Chờ hai cô giao lưu xong, mới lên xe của nam nhân nhà mình.
Hàn Trạc khởi động xe, ở cửa tiểu khu, Hứa Thanh Nhiễm xuống xe mua bữa sáng.
"Uống sữa đậu nành không?" Hứa Thanh Nhiễm cầm ly sữa đậu nành nóng, cắm ống hút uống một ngụm sau đó tự nhiên mà đưa cho người ở ghế lái.
Hàn Trạc một lần nữa khởi động xe, cầm ly nữa đậu nành cô vừa đưa qua hút một ngụm.
Sữa đậu nành có bỏ thêm đường.
Anh liếm môi, cự tuyệt uống: "Quá ngọt, em uống đi."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, mấy ngày nay ở chung cô cũng phát hiện người này không quá thích đồ ngọt.
"Có một ly ít đường, bây giờ anh uống không?"
"Chờ đến bệnh viện uống." Hàn Trạc chuyên tâm nhìn tình hình giao thông, hôm nay sương sớm hơi dày, mặt đường tầm nhìn thấp, cho nên anh cẩn thận lái xe hơn ngày trước.
Khi đến trung học Trung Nam, sắc trời mới sáng hơn, ven đường có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh, tốp năm tốp ba kết bạn đi trước.
Hàn Trạc thả chậm tốc độ xe, dư quang liếc nhìn Hứa Thanh Nhiễm, ôn thanh nói: "Buổi chiều tan học chờ anh gọi điện thoại rồi hãy ra, không cần đứng ở cổng trường chờ, nếu..
Tần Uông Dương lại đến trường học, em gọi điện thoại cho anh."
Hứa Thanh Nhiễm lấy tờ khăn giấy xoa ngón tay, dịu ngoan gật đầu: "Đã biết, về chuyện của Tần Uông Dương, anh thật sự không ngại sao?"
Hàn Trạc thong dong cười nói: "Nhiễm Nhiễm yên tâm, anh đều biết, sẽ không để ý."
Xe ngừng ở bãi đỗ xe đối diện trung học Trung Nam.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc thật sâu, cởi đai an toàn, không kéo cửa xe đi xuống, mà tiến lại gần anh, hương vị sữa đậu nành ngọt ngào xâm nhập khoang miệng nam nhân.
Hôn xong, gương mặt Hứa Thanh Nhiễm chậm rãi ửng đỏ, nhưng ánh mắt chân thành, cô ôn nhu nói: "Hàn Trạc, cảm ơn anh."
Hàn Trạc thiếu chút nữa kích động dẫm chân ga, cũng may nhịn được.
Anh nuốt nước miếng nhớ lại cái hôn vừa rồi, sau đó tới gần môi đỏ của Hứa Thanh Nhiễm hôn: "Chú ý giữ ấm, uống nhiều nước nóng chút, mấy ngày nay đi làm mang theo cái loa mini, giọng nói ba ngày nữa là tốt, đừng để ảnh hưởng đến cổ họng."
Hứa Thanh Nhiễm cười ngọt ngào, "Đã biết, bác sĩ Hàn."
Hàn Trạc cũng mỉm cười, thanh âm thanh triệt dễ nghe: "Cô giáo Hứa, hình như có học sinh ở bên ngoài nhìn em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...