Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn


Hứa Thanh Nhiễm quay đầu lại, thấy khóe miệng Hàn Trạc cong lên, tim cô đập nhanh hai nhịp, cũng cong môi: "Bác sĩ Hàn, em vừa rồi chỉ lo nhìn tiểu tỷ tỷ, không thấy rõ bác sĩ Cố trông như thế nào, bằng không chờ buổi chiều về nhà, anh dẫn em đi lên chào hỏi?"
Hầu kết Hàn Trạc lên xuống, nghiêm túc lái xe: "Vô dụng, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em vĩnh viễn đều không nhớ được mặt nam nhân khác.

"
Hứa Thanh Nhiễm: "! "
Hai người một đường nói chuyện phiếm, trên đường cũng không kẹt xe, Hàn Trạc chạy xe tới nhà cha mẹ Hứa Thanh Nhiễm cũng không mất nhiều thời gian.

Hai người xuống xe, Hứa Thanh Nhiễm lạnh đến dậm chân, thở ra một làn sương trắng.

"Mau vào nhà, bên ngoài lạnh.

"
Hàn Trạc từ ghế lái đi ra, đặt tay Hứa Thanh Nhiễm vào trong túi, "Từ từ, anh đi lấy đồ, mua cho cha mẹ em thực phẩm bồi bổ, không biết họ có thích không.

"
Sau khi mở cốp xa, Hứa Thanh Nhiễm nhìn thấy bốn năm hộp thực phẩm bồi bổ cho người lớn tuổi, hơn nữa đều là trị cao huyết áp và thấp khớp, đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm như có sương mù, nhìn người bên cạnh: "Anh chuẩn bị lúc nào?"
Hai ngày này, anh rõ ràng không ra cửa.

Hàn Trạc một tay cầm túi, sau đó đóng cốp xe: "Lúc em bị cảm xuống dưới lầu mua, lần đầu tiên lấy thân phận bạn trai em về nhà, anh không thể tay không đến, bằng không ba mẹ em nói em tìm bạn trai không hiểu lễ phép.

"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn bàn tay anh lộ ra ngoài, nói giọng khàn khàn: "Em giúp anh cầm một chút?"
"Không sao, mau vào trong, coi chừng em lại chảy nước mũi.

"
Hàn Trạc một tay cầm quà tặng, một tay che chở nữ nhân trong lòng ngực, bước nhanh vào trong.

Hứa Thanh Nhiễm gắt gao dựa vào trong ngực anh, cong cong môi.

Đời này của cô, thật đúng là hạnh phúc.

Đời trước đầu óc cô bị lừa đá, mới có thể cự tuyệt thân cận với Hàn Trạc, tha thứ cho Tần Uông Dương.

Tần Uông Dương lần đầu tiên gặp cha mẹ cô, tay không mà đến, nói cha mẹ cô không phải người ham mê vật chất, chỉ cần hắn đối xử tốt với họ, cha mẹ cô sẽ thích hắn.

Cô lúc ấy còn cảm thấy có đạo lý, thậm chí còn vì hắn tìm cớ, bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, ba mẹ cũng sẽ không để ý có lễ vật hay không.

Đi đến cửa nhà, Hàn Trạc ngừng lại, Hứa Thanh Nhiễm cũng hoàn hồn.

Cô vừa định gõ cửa, Hàn Trạc đã giữ tay cô, đưa cho cô một nửa đồ trên tay, tự mình gõ cửa.

Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn anh, trên mặt Hàn Trạc mang theo sủng nịch cười nhạt, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ môi cô: "Làm sao vậy, còn không dám về nhà?"
Lúc sau, hai người liền nghe thấy tiếng của Lưu Phân Phương: "Tới đây --"
Lưu Phân Phương mới mở cửa liền nhìn thấy Hàn Trạc hôn con gái, tức khắc mặt già đỏ lên.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ mình, cũng xấu hổ một chút.

Cũng may Hàn Trạc lâm nguy không sợ, ôm Hứa Thanh Nhiễm chào hỏi với Lưu Phân Phương: "Dì, con đưa Nhiễm Nhiễm về nhà ăn cơm, hai chúng con mua cho dì và chú ít đồ bổ, không biết dì thích hay không.

"
Lưu Phân Phương tươi cười tiếp nhận đồ trên tay Hàn Trạc, tiếp đón hai người vào nhà: "Nhiễm Nhiễm sao có thể mua được chứ, khẳng định là Hàn Trạc con mua, con gái dì có khi chẳng biết phải mua mấy thứ này đâu, về sau về nhà không cần tặng đồ, lãng phí tiền, mau vào đi, dì pha cho con ly trà nóng.

"

Hứa Thanh Nhiễm rõ ràng cảm giác được Lưu Phân Phương thật sự vui vẻ, không phải bởi vì Hàn Trạc mua nhiều lễ vật, mà là người nam nhân này có tâm, cô nắm tay Hàn Trạc, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Hàn Trạc cong môi, tranh thủ lúc Lưu Phân Phương và Hứa Miểu Sinh đều ở trong phòng bếp bận việc, cúi xuống sát bên tai cô cười nhẹ: "Vậy đêm nay Nhiễm Nhiễm có thể không ngủ phòng cho khách không?"
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng nhìn anh một cái, không có phủ định.

Hứa Miểu Sinh bưng trà nóng cười ha hả ra tới, rõ ràng ông đối với biểu hiện của Hàn Trạc rất vừa lòng.

Lưu Phân Phương bước ra sau, bưng theo một chén lê chưng đường phèn: "Nhiễm Nhiễm, cổ họng con thế nào rồi, mẹ có làm lê chưng đường phèn, uống đi cho thông cổ.

"
Hứa Thanh Nhiễm vội vàng dùng hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn mẹ, con chỉ bị cảm thôi.

"
Hứa Thanh Nhiễm nói chuyện, thanh âm vẫn khàn khàn.

Lưu Phân Phương bảo cô uống hết, còn dặn dò vài câu bên ngoài phải chú ý bản thân.

Hàn Trạc xin lỗi cười cười: "Dì, là con không có chiếu cố Nhiễm Nhiễm tốt, về sau con sẽ chú ý, không cho Nhiễm Nhiễm sinh bệnh.

"
Hứa Thanh Nhiễm cầm chén lê chưng, liếc mắt nhìn Hàn Trạc, cười hỏi: "Phải không?"
"Ừm, về sau không để em sinh bệnh.

" Hàn Trạc ôn nhu nhìn cô, lột một quả quýt đưa cho Hứa Miểu Sinh.

Đáy mắt Hứa Thanh Nhiễm có điểm nghi ngờ.

Hàn Trạc cười khẽ, anh nói không cho Nhiễm Nhiễm sinh bệnh, lại không có bảo đảm về sau giọng nói sẽ không khàn.

Cách giữa trưa còn sớm, bốn người
Ngồi nói chuyện phiếm, nói đến em trai Hứa Thanh Nhiễm-Hứa Hoài Khiêm vài ngày sau muốn mang bạn gái về ăn tết.

Hứa Hoài Hhiêm nhỏ hơn Hứa Thanh Nhiễm ba tuổi, làm ở công ty thương mại nước ngoài, bạn gái đã từng là người phụ trách hạng mục hợp tác với công ty hắn.

Lưu Phân Phương nói đến đây, không tránh khỏi nhắc tới quan hệ của Hứa Thanh Nhiễm và Hàn Trạc hiện tại.

Hàn Trạc cười cười, nhìn Hứa Thanh Nhiễm: "Phải xem Nhiễm Nhiễm thân làm chị, có thể để em trai mình kết hôn trước không.

"
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, buông chén trên tay: "Hoài Khiêm cũng không có nói cuối năm nay trở về kết hôn, còn nữa, nếu nó muốn kết hôn trước, em cũng không để ý.

"
Hàn Trạc nhấp môi cười, nhìn Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương cho họ an tâm.

Lưu Phân Phương biết được thái độ của Hàn Trạc, vui mừng cười: "11 giờ rồi, mẹ đi nấu cơm, các con ngồi đây nói chuyện đi.

"
Hàn Trạc chuẩn bị đứng dậy: "Dì, con theo dì học nấu ăn?"
Hứa Thanh Nhiễm kéo Hàn Trạc về ghế ngồi, tự mình đi theo mẹ vào bếp: "Anh chơi cờ với ba em đi, không phải đã nói để em học nấu ăn sao?"
"Vậy con chơi cờ với chú một lát được không?" Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm đi vào phòng bếp, cười với Hứa Miểu Sinh.

Hứa Miểu Sinh nghiện chơi cờ nghiện rất nặng, lập tức đến thư phòng mang bàn cờ tướng ra, hai người ở trong phòng khách chơi cờ.


Trong phòng bếp, Hứa Thanh Nhiễm giúp Lưu Phân Phương rửa rau.

Lưu Phân Phương nhẹ giọng nói: "Con có nói với Hàn Trạc việc kết hôn chưa?"
Hứa Thanh Nhiễm chần chờ một chút, đỏ mặt gật đầu: "Dạ rồi.

"
"Hàn Trạc đồng ý kết hôn?" Lưu Phân Phương nhỏ giọng hỏi, tuy rằng biểu hiện của Hàn Trạc trước mặt họ biết tiến biết lùi khiến họ rất thích, nhưng quan trọng vẫn là quyết định của vợ chồng son bọn họ.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ cười cười: "Ừm, chúng con đã nói rồi, trước tiên thử hôn ba tháng, nếu cảm thấy thích hợp, ngày mai tháng 3 sẽ đi lãnh chứng.

"
"Các con thật sự nói như vậy?" Lưu Phân Phương mắt sáng rực lên, cao hứng.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ cười nói: "Là thật.

"
"Con thật sự muốn cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ bức con đi xem mắt.

"
Trên mặt Lưu Phân Phương lộ ra vui mừng, biết con gái đã buông tay Tần Uông Dương, thật sự rung động với Hàn Trạc: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ còn có thể hại con? Hàn Trạc là đứa trẻ tốt, mẹ làm chủ nhiệm lớp nhiều năm còn nhìn không ra? Hàn Trạc đối với con rất tốt, trong lòng thật sự có con.

"
Hứa Thanh Nhiễm cười ngọt ngào, cô đương nhiên biết Hàn Trạc đối đãi với mình rất tốt, Hứa Thanh Nhiễm tiếp tục giúp mẹ rửa rau, thấp giọng nói: "Mẹ, về sau có thời gian dạy con nấu ăn đi.

"
Lưu Phân Phương nhìn con gái một cái, đáy mắt mang theo ý cười: "Trước kia bảo con học nấu ăn con lại lười biếng không chịu động, hiện tại lại chủ động muốn học.

Nhưng chỉ cần con muốn học, mẹ đều sẽ dạy, tương lai cùng Hàn Trạc kết hôn, giúp chồng dạy con.

"
Hứa Thanh Nhiễm nghe mẹ nói giúp chồng dạy con, sắc mặt đỏ hồng, quay đầu lại nhìn phòng khách.

Hàn Trạc đang cùng Hứa Miểu Sinh đánh cờ tướng, ánh mắt Hàn Trạc thong dong, tươi cười thân thiết, lâu lâu nói chuyện với Hứa Miểu Sinh.

Lúc Hứa Thanh Nhiễm chuẩn bị dời tầm mắt, Hàn Trạc đột nhiên nâng mắt, con ngươi bình thản mang theo ý cười sủng nịch hướng tới Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, Hứa Thanh Nhiễm tức khắc tim đập rối loạn, thẹn thùng thu hồi tầm mắt, nhất thời không chú ý đụng phải nồi áp suất trên bệ bếp.

"! "
Hứa Thanh Nhiễm nhanh chóng rút tay về, đầu ngón tay đã đỏ lên.

Lưu Phân Phương lấy nước lạnh giúp cô rửa: "Lớn đầu rồi mà còn bất cẩn như vậy, đợi lát nữa dùng kem đánh răng bôi lên.

"
Hứa Thanh Nhiễm thè lưỡi, trong lòng yên lặng mắng Hàn Trạc hai câu.

Hai mẹ con ở trong phòng bếp bận rộn, Lưu Phân Phương không chỉ nấu ăn, còn muốn dạy cho Hứa Thanh Nhiễm, cho nên động tác thong thả một chút.

Gần hai giờ, hai mẹ con mới hoàn thành một bàn ăn phong phú.

Hứa Miểu Sinh và Hàn Trạc cũng thu dọn bàn cờ vào phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn, sau khi Lưu Phân Phương cùng Hứa Miểu Sinh đều ra phòng bếp, Hàn Trạc lặng lẽ chặn Hứa Thanh Nhiễm lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, ôn thanh cười hỏi: "Có mệt không?"
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, cúi đầu nhìn ngón trỏ: "Không mệt, chỉ là không cẩn thận bị bỏng.


"
"Anh nhìn xem.

" Hàn Trạc lập tức cầm lấy tay Hứa Thanh Nhiễm, thấy ngón trỏ của cô có vết bỏng, anh cẩn thận nhẹ nhàng thổi: "Có đau không?"
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, hưởng thụ sự quan tâm của Hàn Trạc: "Không đau, mẹ nói lát nữa bôi kem đánh răng lên thì tốt rồi.

"
Hàn Trạc nhìn cô một cái, lôi kéo cô vào nhà vệ sinh, lấy kem đánh răng giúp cô bôi lên, còn cẩn thận đặt ở bên miệng thổi thổi.

Hứa Thanh Nhiễm cảm giác đầu ngón tay vừa lạnh vừa ngứa, như có cái gì nhẹ nhàng trêu chọc đầu quả tim, thân thể có phản ứng dị thường, sau cổ nổi lên một tầng da gà.

Hàn Trạc ôn thanh nói: "Về sau nên chú ý, nếu không cứ để anh cùng dì học nấu ăn, em muốn ăn cái gì anh đều làm cho em.

"
Hứa Thanh Nhiễm rút tay về, ngẩng đầu cười: "Sao có thể vì bị bỏng một lần liền từ bỏ nấu ăn, anh sống một mình lâu như vậy, chẳng lẽ không có bị phỏng sao?"
Con ngươi Hàn Trạc ôn hòa, mỉm cười nói: "Đương nhiên là có.

"
Nhớ rõ lúc học đại học khi tự mình nấu cơm, bị bắn dầu đầy tay.

Đáy mắt Hàn Trạc hàm chứa ý cười, anh thích thái độ của Nhiễm Nhiễm, không bởi vì một lần bị thương mà từ bỏ học nấu ăn.

Vậy trên mặt tình cảm cô cũng như vậy hay không.

.

Không bởi vì thất bại trong chuyện tình cảm, mà từ bỏ đoạn tình cảm tốt hơn.

Hàn Trạc chuẩn bị hé miệng, đã bị Hứa Thanh Nhiễm đánh gãy.

"Được rồi, chỉ là việc nhỏ, mau về phòng khách đi, bằng không ba mẹ cho rằng chúng ta trong nhà vệ sinh làm cái gì nữa.

" Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, xô đẩy anh ra cửa.

Hàn Trạc nuốt lời bên miệng trở về, gật đầu.

Cầm bàn tay không bị thương của cô, cùng nhau ra ngoài
Trong phòng khách Lưu Phân Phương đã dọn cơm xong, thấy hai người từ nhà vệ sinh ra, giương mắt hỏi một câu: "Tay không sao chứ, chỉ việc này thôi còn phiền Hàn Trạc, coi chừng về sau Hàn Trạc giống ba con không còn kiên nhẫn.

"
Hứa Miểu Sinh đang rót rượu, nghe Lưu Phân Phương nhắc tới mình, nói: "Tôi không kiên nhẫn lúc nào?"
Hàn Trạc cầm tay Hứa Thanh Nhiễm ngồi xuống, nghe hai vợ chồng già cãi nhau.

Bữa cơm này thật sự náo nhiệt, Hàn Trạc bị Lưu Phân Phương thịnh tình chiêu đãi đến bụng phình ra.

Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Nhiễm vừa định rửa chén, Hàn Trạc đã đứng dậy đoạt chén đũa trên tay cô: "Đầu ngón tay em đang bị bỏng, chờ lát nữa sẽ đau, để anh rửa chén.

"
Lưu Phân Phương từ trong phòng bếp ra, nghe thấy hai người nói chuyện không khỏi vui mừng cười cười, muốn tiếp nhận chén đũa trên tay Hàn Trạc: "Được rồi, các con đều đến phòng khách xem TV đi, để mẹ rửa chén.

"
Hàn Trạc không đưa cho bà: "Dì nấu cơm đã đủ vất vả, con giúp dì rửa chén, dì cùng chú nghỉ ngơi đi.

"
Lưu Phân Phương hai lần nói anh không cần rửa chén, Hàn Trạc cưỡng chế yêu cầu, Lưu Phân Phương đành phải về phòng khách.

Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh.

Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Hứa Thanh Nhiễm đổ một ly trà giải rượu cho Hứa Miểu Sinh, Lưu Phân Phương ngồi xuống bên người bạn già, chỉ vào Hứa Thanh Nhiễm: "Con vào trong phòng bếp giúp Hàn Trạc, ở nhà Hàn Trạc cũng rửa chén sao?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu ngượng ngùng cười, tầm mắt nhìn nam nhân trong phòng bếp: "Ừm, trên cơ bản mỗi lần cơm nước xong anh ấy đều sẽ cướp việc rửa chén.


"
Lưu Phân Phương nhướng mày, sau đó lại vỗ thật mạnh cánh tay Hứa Miểu Sinh, trừng hắn một cái: "Không thể học theo con rể tương lai sao?"
"Ôi, bà nhẹ thôi!" Hứa Miểu Sinh xoa xoa cánh tay, nhìn bạn già của mình: "Bà cũng không có số mệnh của con gái.

"
"Lão Hứa, tôi lúc trước sao có thể thích ông chứ.

.

"
"Hừ, lúc trước còn không phải bà theo đuổi tôi, hiện tại hối hận?"
"! "
Hứa Thanh Nhiễm nghe cha mẹ lại cãi nhau, đứng lên: "Hai người nói tiếp đi, con vào phòng bếp giúp Hàn Trạc.

"
Hàn Trạc đã biết Hứa Thanh Nhiễm đi vào, anh quay đầu lại nhìn tiểu nữ nhân: "Tới giúp anh rửa chén sao?"
Hứa Thanh Nhiễm ôm tay nhỏ, môi hơi cong: "Tay em bị bỏng, không thể giúp anh.

"
"Vậy em vào làm gì?"
Hứa Thanh Nhiễm hì hì cười: "Vào để giám sát anh!"
Hàn Trạc nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mắt, ánh mắt ấm áp, tầm mắt nâng lên nhìn cha mẹ Hứa đang ở trong phòng khách nói chuyện, thấp giọng nói: "Lại đây.

"
"Làm gì?" Hứa Thanh Nhiễm tuy có chút nghi hoặc, vẫn nghe lời tới gần anh.

Khi cô đến bên cạnh, Hàn Trạc đột nhiên cúi người chính xác hôn lên đôi môi mềm mại của Hứa Thanh Nhiễm.

Trên môi cô, còn có hương vị nước quýt có ga nhàn nhạt.

Hứa Thanh Nhiễm sợ cha mẹ thấy, khẩn trương đẩy anh ra, không ngờ trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng "Bốp" quỷ dị.

Mặt Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên đỏ, che miệng lại.

Hàn Trạc "Ha" một tiếng bật cười, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục rửa chén.

Cũng may cha mẹ trong phòng khách không chú ý tới, Hứa Thanh Nhiễm giúp Hàn Trạc đem chén rửa sạch sẽ xếp vào tủ chén, bất mãn nói: "Anh có thể không đột nhiên làm vậy không, nếu như bị cha mẹ thấy được, rất mất mặt.

"
Hàn Trạc bất động thanh sắc nhớ lại dư vị cái hôn vừa rồi, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: "Ba mẹ em cũng đã trải qua thời kỳ này, sẽ không nói gì đâu.

"
Hứa Thanh Nhiễm nghĩ đến một màn mới vừa vào cửa kia, mẹ trừ bỏ nhất thời kinh ngạc sau đó xác thật biểu hiện thật sự bình tĩnh, lúc sau cũng không có nhắc lại.

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn nam nhân ôn hòa thong dong: "Nếu tương lai con gái anh mang bạn trai trở về, làm trò thân thiết trước mặt anh, anh nghĩ thế nào?"
"Loảng xoảng!" Chén trong tay Hàn Trạc rớt về bồn rửa chén, cũng may không có bể.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn biểu tình trên mặt anh, vẻ mặt kinh ngạc.

Sao lại có phản ứng lớn như vậy?
Trong phòng khách Lưu Phân Phương cũng nghe thấy động tĩnh, đứng lên nhìn vào phòng bếp: "Nhiễm Nhiễm Hàn Trạc, vừa rồi làm sao vậy?"
Hàn Trạc bình tĩnh nhặt chén lên, tiếp tục rửa: "Dì, vừa rồi trượt tay, không có gì.

"
"À, bỏ thêm một ít nước rửa chén rồi rửa, bằng không rửa không sạch.

"
"Đã biết.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui