Bên dưới bầu trời quang mây, Oliena là một thị trấn nhỏ với nhiều cảnh đẹp. Xung quanh là những khu rừng xanh tốt cũng như những dòng suối trong vắt, róc rách trôi. Đối với một thị trấn có dân số không đủ mười ngàn người mà nói, cơ sở vật chất của nó được trang bị tương đối đầy đủ.
- Nếu là ở một thị trấn nhỏ như vậy, thì nhà của Lucretia-san chắc cũng không quá khó tìm... Chỉ là thật tình thì mình chưa liên lạc với bà ấy trước, cho nên đột nhiên bỗng tìm đến như thế này, chuyện đó làm mình cảm thấy khá lo…
“Nhất là khi hai người kia buổi sáng hôm nay cách cư xử quái quái luôn làm mình cảm thấy ớn lạnh đầy sợ hãi!”
Về phần câu nói ở phía sau cùng, Godou bản thân chỉ dám tự lẩm bẩm trong lòng mà không dám nói ra thành lời.
Sự thật cũng đúng là như thế khi hiện tại bọn họ đang ngồi ở trong một quán cà phê gần nơi ba người buổi tối hôm qua ngủ lại qua đêm. Godou tự lẩm bẩm một mình đồng thời vừa ăn bữa sáng, trong khi hai người còn lại thì ngồi hai bên cạnh anh và không nói với nhau lấy một câu từ khi gặp mặt buổi sáng cho tới bây giờ. Hơn nữa Erica còn luôn nhìn chàng thanh niên phía đối diện kia với con mắt hình viên đạn.
“Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với bọn họ vào buổi tối ngày hôm qua!”
Trong lòng tuy rằng có chút bát quái suy nghĩ nổi lên, thế nhưng trực giác cảnh báo nguy hiểm khiến cho Godou không dám tìm hiểu sâu thêm về những vấn đề này nữa. Đồng thời thuận theo những gì kế hoạch buổi chiều ngày hôm qua đã thảo luận, ăn uống bữa sáng xong xuôi, Godou rất là tự giác bản thân mở ra bản đồ của thị trấn nhỏ nhắn này và bắt đầu tìm kiếm chỗ gần ngôi nhà của Lucretia-san mà ông nội anh đã chỉ. Và thế là ba người bọn họ bởi vậy mang theo không khí cực kì cổ quái cùng nhau rời đi quán cà phê.
Sử dụng vốn tiếng Anh lóng ngóng ít ỏi để diễn tả cho người gặp trên đường biết nơi anh muốn đi, rồi lấy ra tấm bản đồ để hỏi han đường đi tới đó. Kết quả do rào cản về ngôn ngữ, Godou không có cách nào để truyền đạt được những chi tiết nhỏ nhặt mình muốn nêu ra.
Ngay cả như vậy, ít ra anh cũng có thể suy đoán ra hướng gần chính xác, và sau đó bọn họ bắt đầu theo đó khởi hành. Nếu như bị lạc, anh chàng chỉ có thể xài lại phương pháp ấy với những người qua đường khác mà họ tình cờ bắt gặp.
Chỉ là sau khi lặp lại việc đó được bốn lần, giờ là lần thứ năm—
- Ah, lẹ đi, chuyện này làm tôi bực mình rồi đó! Đưa cái bản đồ đó đây, tôi sẽ dẫn đường đi cho.
Im lặng cho tới tận giây phút này, Erica cuối cùng cũng bốc hỏa hét lên.
- Gì cũng được thôi. Nhưng không phải là tôi bắt buộc phải chấp nhận sự giúp đỡ từ cô đâu đấy.
Godou trả lời một cách lạnh nhạt.
Bởi vì có thể dễ dàng cảm nhận ra cô gái này từ buổi sáng cho tới bây giờ luôn trong trạng thái bốc hoả, bởi thế cho nên Godou hiện tại nói chuyện mới có thể như thế cố ý khắc chế hết mức.
- Tôi không có ý giúp cậu đâu, mà chỉ là muốn gặp gỡ Lucretia Zola nhanh hơn thôi! Nãy giờ cậu đang làm cái trò gì thế hả? Người qua đường đó đã giải thích kĩ đến từng chút thế rồi, vậy mà cậu vẫn không hiểu biết tí gì là sao!
- Sao có thể nói như thế được! Tôi có biết tiếng Ý đâu! Hơn nữa đáng nhẽ ra nếu cô cùng cậu ta đều hiểu được tiếng Ý thì phải sớm đứng ra nói rõ chứ!
Những người Godou hỏi thăm đều đã giải thích một cách cụ thể và tường tận. Tuy nhiên, Godou không thể hiểu được bất kì từ tiếng Ý nào. Và ngay cả khi muốn nói chuyện đàng hoàng bằng tiếng Anh, vốn ngôn từ của anh còn khá là thiếu thốn, bởi thế cho nên anh không thể hiểu được trọn vẹn ý tứ mà người khác muốn biểu đạt. Đây là lý do tại sao bọn họ đang tiến hành công việc tìm đường này một cách không hề hiệu quả như thế đấy.
- Không cần nói chuyện với tôi bất cứ điều gì về anh ta!
Erica thô lỗ cướp lấy cái bản đồ từ tay Godou, sau đó việc đầu tiên mà cô làm là cảnh cáo cậu một cách tràn đầy sự uy hiếp, sau đó mới dẫn đầu đám người đi đường.
Nếu như có thể mà nói, Godou hiện tại rất muốn giao lưu một chút với anh chàng thanh niên thần bí đang đi bên cạnh mình này, rằng giữa anh ta và cô nàng đang đi trước mặt đã diễn ra chuyện gì “thú vị” vào buổi tối ngày hôm qua. Đáng tiếc ngôn ngữ không thông khiến cho bọn họ không có cách nào trao đổi. Đồng thời từ nãy đến giờ Godou cùng Erica nói chuyện với nhau toàn bằng tiếng Nhật, thế cho nên rất hiển nhiên đứng ở một bên Nguyễn Trọng Lăng cũng chỉ có thể mờ mịt bó tay không hiểu bọn họ vừa nói cái gì luôn.
Đương nhiên! Chỉ cần thông qua hành động cử chỉ vừa rồi của cả hai liền cũng biết được na ná nội dung, Erica vừa đã quyết định làm người dẫn đường.
Rất rõ ràng, trải qua nhiều lần như vậy người qua đường chỉ điểm lúc hỏi thăm, cô nàng đã nhớ rõ hết thảy tất cả những đường đi từng được giải thích, và có thể đi tới đích đến của bọn họ một cách dễ dàng thẳng một mạch không một chút do dự. Mặc dù trong lòng còn tương đối bất bình vì việc vừa mới trải qua, Godou đã không có lựa chọn khác ngoài việc theo chân cô gái trước mặt. Cũng là kể từ lúc đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ và bọn họ đến đích chỉ sau hai mươi phút.
Ngôi nhà của Lucretia Zola nằm gần một khu rừng rậm bên rìa của thị trấn. Khung cảnh về một ngôi nhà bằng đá nằm ở giữa một khu vườn tạo ra bầu không khí rất là cổ kính. Khả năng xung quanh không có một bóng nhà nào khác, điều này làm cho nhìn lại từ phía xa xa trông nó khá là hiu quạnh.
Một nơi ở giành cho một vị phù thủy. Mặc dù là một căn nhà nhỏ, diện mạo của nó cũng rất thích hợp với cái tên này.
Liếc mắt nhìn qua khu vườn bao ngoài cỏ dại mọc đầy khắp nơi có chút hoang tàn âm u khiến người ớn ớn. Có thể chủ nhân của ngôi nhà không thích thú lắm với việc làm vườn, hoặc là vì quá làm biếng cho nên đã lâu không thèm chăm sóc.
Dù sao thì, lí do lặn lội đến tận đây bán đảo Sardinia chính là để tới được chỗ này. Godou đi lên trước mặt Erica, bước tới cửa và nhấn chuông.
Sau khi chờ đợi một lúc, kì quái vậy mà không có tý gì phản ứng.
- Không có ở đây sao... Nếu vậy, chúng ta hãy chờ đến khi bà ấy trở về—hmm?
Mắt Godou đột nhiên mở to chăm chú nhìn. Nguyên nhân là sau một tiếng rắc lớn, cánh cửa trước mặt nó bỗng tự động mở ra.
Cẩn thận quan sát xung quanh, không có ai ở trước hay đằng sau cánh cửa, và cánh cửa gỗ đã cũ này cũng không có bất kì dáng vẻ gì là đã được tự động hóa.
Chuyện quỷ quái gì ở đây vậy?
- Có lẽ điều này có ý tứ là mời chúng ta vào. Cậu đang tới nhà của một vị phù thủy, vì thế đừng có bị ngã ngửa giật nảy mình chỉ bởi vì loại phép thuật đơn giản như thế này.
- Chết tiệt, đây cũng là phép thuật sao. Thật là một ngôi nhà ma ám...
Bị Erica dùng giọng mỉa mai giảng đạo từ phía sau, Godou thì thầm một mình rồi bước chân vào ngôi nhà với chút lo sợ. Kết quả thứ mà anh nhìn thấy đầu tiên lại là một con mèo đen đang đứng đợi anh ở lối vào.
Meo meo ~ ~ Nó kêu lên những tiếng kêu không khác đám mèo bình thường gì mấy. Thân hình mảnh mai đi bộ với bộ lông xù trông khá mềm mại. Nói chung, con mèo này nhìn chả dễ thương tý nào.
Chỉ gặp trước mặt mèo đen xoay người bước chân đi vào sâu trong ngôi nhà. Đang đi giữa chừng thì nó bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn về phía ba người bọn họ, vẫy vẫy chân, kêu ‘meo meo’ như đang gọi ai đó, sau đó nó mới đi tiếp.
- Nó thực sự đang bảo chúng ta đi theo à?
- Chứ còn sao nữa, kia là một con thông linh mèo. Thông qua kết nối đặc thù phép thuật, chủ nhân của nó có thể trực tiếp nhìn thấy chúng ta.
Erica giải thích một cách thản nhiên đồng thời bước chân đi theo. Godou nghe vậy lắc lắc đầu, mặc dù trước đó đã từng nghe nói qua về pháp sư cùng phù thuỷ hay thần linh gì đó vân vân, thế nhưng hiện tại chính mắt mình nhìn thấy vẫn làm anh tương đối sốc bỡ ngỡ. Chần chừ vào giờ phút này chỉ tổ lãng phí thời gian, do đó tốt nhất nên đuổi kịp theo con mèo. Ừ thì quan trọng nhất chính là Erica và chàng thanh niên kia đã sớm đi theo, Godou hiện tại bởi vậy cần phải theo sát chân hai người bọn họ. Một mình ở lại chỗ này quá nguy hiểm. Trời mới biết nhà của một vị phù thuỷ bên trong sẽ có hay không cái gì cổ quái hiếm lạ nguy hiểm đâu.
Ba người cứ như vậy được đưa đến một nơi có vẻ như là một căn phòng ngủ.
Vừa mới đến gần, một loại giống như là mùi thuốc liền ập tới tràn đầy khoang mũi. Không đúng, không phải là mùi thuốc, mà chính xác hơn là đầy mùi thơm của thảo dược mới đúng.
Bước chân đi qua cánh cửa phòng bước vào. Hai mắt đảo quanh. Căn phòng bên trong nhìn rất bừa bộn, đồng thời khiến người chú ý nhất chính là, đang tựa lưng hết nửa người lên cạnh giường một người phụ nữ thật quyến rũ xinh đẹp.
Con mèo dẫn đường lúc nãy giờ đang lúi húi chui vào trong góc phòng, ngáp dài một cách buồn chán.
- Chào mừng mọi người đến với ngôi nhà của ta! Không rõ lai lịch Ma vương, nữ pháp sư cùng họ hàng của người bạn cũ. Nếu như có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn mong rằng thông cảm nhiều hơn. Thân thể của ta hiện tại có chút bất tiện.
- Ồ? Giống như cậu không có nghe hiểu được tiếng Ý? Việc này thật phiền toái cho chuyện giao lưu. Có điều thôi được rồi. Liếc mắt một cái là ta đã đoán ra ngay, cậu chắc hẳn là cháu trai của Kusanagi Ichirou. Xin tự giới thiệu một chút. Ta chính là Lucretia Zola. Trước đó mới đây ta đã nhận được thư của ông nội cậu gửi tới nói rõ về tất cả mọi chuyện.
Vốn dĩ lời nói ban đầu toàn bằng tiếng Ý, thế nhưng bắt gặp Godou hai mắt mờ mịt không hiểu, người phụ nữ trên giường liền quay sang về phía cậu cười cười nói chuyện bằng tiếng Nhật thật chuẩn. Kết quả là giờ thì đến lượt Lăng hai mắt lơ ngơ. Duy nhất chỉ có Erica bản thân là từ đầu đến cuối đều nghe được hết.
- Vâng,… Nếu được như vậy thì thật tốt quá!
Godou giọng nói có phần lóng ngóng trả lời.
Nguyên nhân không ngoài gì khác, khi trước mắt anh giờ đây là một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng thân thể đầy đặn trên người giờ chỉ ăn mặc một bộ đồ lót màu đen tuyền. Mặc dù biết rõ ở tại nước ngoài ăn mặc đồ lót đi dạo trên bãi biển đều là chuyện bình thường. Thế nhưng nơi đây là ở bên trong phòng ngủ, cách ăn mặc của đối phương hiện tại có phải hay không có chút hơi quá!
Chỉ gặp đối phương giờ vừa cười chào hỏi khách khứa của mình vừa dựa lưng lên cạnh giường. Da thịt bóng loáng như mỡ đông. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo cùng chấm đen bên dưới khoé mắt, dáng vẻ kiều mị khiến người gặp gỡ khó quên. Mơ màng mới tỉnh ngủ bộ dáng, hợp với mái tóc dài màu nâu vàng xoã vai của cô giờ toả ra tràn đầy nét phong tình của người thục nữ chín mọng.
Một người phụ nữ xinh tươi đang ở độ tuổi thanh xuân, tuổi của cô có thể là ở nửa sau của tuổi hai mươi. Ngay cả khi cô ăn mặc có thể để cho mình trông trẻ hơn, thì cao nhất vẻ ngoài của cô cũng không quá độ tuổi ba mươi. Cái này hoàn toàn không đúng với Godou những gì đã từng suy đoán trước đó. Nếu giữa cô và ông nội của cậu ta đã từng xảy ra rất nhiều chuyện và quen biết nhau ở trong quá khứ, bây giờ cô gái trước mặt này chắc hẳn cũng phải đã là một cụ già lớn tuổi cao niên mới đúng.
Thế giới phép thuật cái gì quả nhiên là không giống bình thường! Godou giờ chỉ có thể như thế tự thầm than~
………
Kết thúc chương 249.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...