Bước khỏi căn nhà, cô đi lang thang theo những con phố với tâm trạng trống rỗng, vừa đi đến được ngã tư thì bổng nhiên trời đổ cơn mưa, cô ngã quỵ xuống khóc nứt nở.
Đối với cô mà nói, từ khi mà mẹ của cô mất cô luôn cố gắng thật mạnh mẽ để bảo vệ tốt bản thân mình, từ tiền học phí đến những phí học thêm cô đều tự đi làm thêm để có được.
Cô vẫn luôn rất hận bố cô vì ông ta mà mẹ cô mới qua đời.
Nếu không phải ông ta ngoại tình và có con riêng ở bên ngoài thì mẹ cô cũng chẳng phát bệnh mà chết.
Ngày hôm nay ông ấy đuổi cô ra khỏi căn nhà này cũng đồng nghĩa với việc ông ấy cũng không còn là cha của cô nữa, càng nghĩ đến cô càng uất hận.
Cô hận không thể bảo vệ bản thân tốt hơn.
Vào lúc này những hạt mưa đã ướt đẫm hết người cô, bổng có một chiếc mercedes\-benz dừng lại, bước ra từ chiếc xe ấy là người đàn ông tối qua đã ngủ với cô.
Đại Duệ bước xuống xe cầm chiếc dù che cho cô và dịu dàng nói: " Để tôi đưa em về nhà ".
Lúc đó cô giận lắm cũng vì anh ta mà cô mới bị đuổi ra khỏi nhà nên cô quát lại " Anh đi đi, cũng vì anh mà tôi mới ra nông nổi này, anh đến đây để xem tôi thê thảm thế nào à " cô vừa nói vừa khóc nấc lên.
Đại Duệ chẳng quan tâm đế những lời mà cô nói lên lúc tức giận, anh ấy bế thẳng cô lên và để cho ngồi vào trong xe, thấy cô ướt đẫm hết cả người, anh cởi chiếc áo vest ra để cho cô mặc vào.
Anh nhìn qua Tiểu Bạch nói: "Chở tôi về nhà, sẵn tiện cậu kêu người đem đến cho tôi mấy bộ quần áo cho cô ấy", Tiểu Bạch tròn xoe mắt nhưng miệng vẫn nói "vâng" vì đây là lần đầu tiên Đại Duệ lại đối xử dịu dàng và ân cần với một người phụ nữ, trước giờ anh ấy chẳng bao giờ gần nữ sắc.
Có mấy cô gái trước đây chạm vào người của Đại Duệ anh ấy vức luôn những bộ quần áo đã bị nữ nhân khác đụng vào, nhưng lần này anh ấy lấy luôn cả áo để cho cô gái này mặc.
Tuyết Y lúc này tâm trạng kích động khóc lóc không ngừng, anh ngồi nhích lại chỗ cô, tay thì vòng qua người cô và ôm cô vào lòng " Tôi biết em buồn lắm nhưng từ nay về sau sẽ không còn ai bắt nạt em nữa".
Tuyết Y ngẩng mặt lên nhìn Đại Duệ, đôi mắt cô long lanh tròn xoe, cô cảm thấy ấm áp lắm vì đây là lần đầu có người nói sẽ bảo vệ cô, cô thắc mắc hỏi Đại Duệ " Tại sao anh lại giúp tôi ".
Đại Duệ nhìn cô mỉm cười và nói khẽ vào tai cô " Vì em còn phải chịu trách nhiệm với tôi nữa mà".
Mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch, cô ngại ngùng đẩy Đại Duệ ra " Đồ biến thái ".
30 phút sau cuối cùng cũng về tới nhà.
Nhà của Đại Duệ như một lâu đài để công chúa và hoàng tử vào ở, bên ngoài có cả người hầu xếp thành hàng để chào đón anh trở về, anh ôm cô lên phòng và đem cho cô một bộ quần áo.
Cô vào nhà để tắm, vì lúc nãy cô chạy tắm vội nên đã để quên bộ quần áo ở trên giường, cô chỉ quấn một chiếc khăn quanh mình rồi đi ra.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì cô đã thấy anh nằm ở trên giường.
Cô hốt hoảng hét lên một tiếng :
"Anh....anh làm gì ở đây vậy hả"?.
Anh đỏ mặt vì chỉ thấy cô chỉ quấn một chiếc khăn ngắn ngủn, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nói với cô :
"Đây là phòng của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu".
Cô ngại ngùng lấy chăn quấn quanh người, anh đẩy nhẹ cô xuống giường nói vào tai cô: "Mặc như vậy để quyến rũ tôi hay sao, nếu vậy thì em đã thành công rồi".
Cô nghe vậy liền đẩy anh ra quát lên " Anh bị biến thái hả, do lúc nãy tôi để quên đồ ở ngoài này nên mới phải mặc như vậy thôi".
Anh cười thành tiếng nói " Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn phải làm bộ làm tịch như vậy làm gì chứ".
Cô ấp úng: " Tôi ngủ....ngủ với anh khi nào chứ".
Anh đưa mặt lại gần mặt cô: " Em quên rồi ư, hôm qua em đã ngủ với tôi rồi, nếu em không nhớ thì tôi có thể làm lại một lần nữa để em nhớ ra".
Cô đỏ mặt: " Anh...anh là kẻ háo sắc".
Anh nghiêm túc: " Anh chỉ háo sắc với mình em thôi, KẾT HÔN VỚI ANH NHÉ !!!
Tuyết Y ngẩng người nhìn Đại Duệ, cô thắc mắc vì sao anh lại muốn kết hôn với cô.
Đại Duệ nói tiếp:" Em không cần khẩn trương như vậy đâu, tôi sẽ cho em thời gian 3 ngày, hết 3 ngày em hãy cho câu trả lời".
Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Tuyết Y vẫn chưa hết bất ngờ, cô úp mặt vào gối suy nghĩ, lăn lộn cả một lúc cô lại ngủ quên mất.
Đến đêm cô cảm thấy tê cứng hết cả tay, cô thức dậy, đối diện cô là Đại Duệ, cô đẩy anh ra làm anh cũng thức giấc anh nhìn cô hỏi: " Em lại sao vậy".
Cô nói lấp:" Sao...sao anh lại ngủ ở đây".
Gương mặt anh mệt mỏi, tay kéo cô nằm xuống ôm cô vào lòng:"Hôm nay tôi mệt lắm, cho tôi ôm em chút nhé".
Tuyết y nằm trong lòng của cảm giác ấp áp, an toàn làm cô ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm thức dậy, anh đã làm bữa sáng cho cô kèm theo tờ giấy, trên giấy viết:" Hôm nay tôi có cuộc họp em ở nhà ngoan nhé, muốn đi đâu thì kêu tài xế riêng tôi chuẩn bị cho em chở đi nhé, đừng quên giao hẹn của chúng ta đấy.
Đại Duệ"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...