Quý Huyền buông Tiêu Vũ ra, mỉm cười nhìn cô, hỏi: "Em có thích không?"
Tiêu Vũ không đáp lại, chỉ cười cười với anh.
"Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?" Trương Băng Vũ chống nạnh, hớn hở hỏi Tiêu Vũ.
Úc Vân Phi hất tóc mái, cười nói: "Em đúng là diễn viên mà, em diễn đủ tình không chị?"
Trương Băng Vũ mỉm cười nhìn Úc Vân Phi, đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu chàng rồi dựa vào lồng ngực cậu, nói: "Cục cưng, lát nữa tới nhà của em đi ~."
Úc Vân Phi sửng sốt, hất cô ấy ra nói: "Người đẹp à, tôi không có hứng thú với Loli."
Trương Băng Vũ che mặt, 'buồn bã' nói: "Tại sao? Tại sao chứ? Em không tốt chỗ nào?"
Tất nhiên Úc Vân Phi biết Trương Băng Vũ đang trêu chọc mình nên cậu sờ cằm nói: "Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi có đam mê yêu thích trẻ vị thành niên đâuuu!"
Tiêu Vũ thấy Quý Huyền cứng người, anh im lặng quay đầu nhìn Úc Vân Phi đang đứng phía sau mình.
Úc Vân Phi : "......." Cũng im lặng quay đầu nhìn Trương Băng Vũ đang im lặng.
Trương Băng Vũ nhìn lên bầu trời.....
Tiêu Vũ búng trán Quý Huyền để thu hút sự chú ý của anh, cô nói: "Quý Huyền, em rất hạnh phúc, cho nên, em quyết định sẽ tái hôn với anh."
Quý Huyền cười tươi như hoa, kéo Tiêu Vũ đứng dậy, cả hai ôm chặt lấy nhau.
Quý Du và Văn Liệt kéo Tiêu Nhược Quang cùng nhau chạy lại, vui vẻ xoay quanh hai người họ.
Tiêu Nhược Quang nở nụ cười rạng rỡ, nhóc ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hỏi "Mẹ, mẹ và cha ở bên nhau ạ?"
Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang lại hỏi: "Vậy chúng ta không dọn ra nữa ạ?"
Tiêu Vũ nhướng mày liếc Quý Huyền, thấy Quý Huyền cũng căng tai ra nghe, Tiêu Vũ cười, sau đó quay lại nhìn con trai, gật đầu: "Tạm thời không dọn ra nhé."
Tiêu Nhược Quang ngay lập tức cười hahaha, "Vâng ~, chúng ta sẽ sống với cha, chúng ta sống cùng cha ~."
Với sự hỗ trợ của Quý Yến và Tất Dịch Nhiên, ông nội Quý nhìn cả nhà đối diện với nụ cười hài lòng trên mặt.
Không tốn công ông hợp lực hỗ trợ mọi người.
Quý Huyền cầu hôn thành công, anh chàng cầu hôn thành công mỹ mãn..
vì thế, anh quyết định -- mở tiệc.
Khách sạn đã được đặt sẵn, mấy anh bạn tốt của Quý Huyền biết chuyện liền ồn áo tới tham dự.
Đến khi nhận được lời mời, Bà nội Quý mới biết được chuyện cầu hôn, cha Quý đã chở bà đến thẳng khách sạn.
Đúng lúc Trương Băng Vũ đứng ở cửa để giúp tiếp khách, khi thấy bà nội Quý, Trương Băng Vũ tiến tới ôm bà, nói: "Bà nội Quý ~, bà đến rồi ạ.
Lúc trước bà nói giới thiệu người cho cháu, mà bây giờ người ta kết hôn mất rồi, bà phải bồi thường cháu một người nha ~"
Bà nội Quý cười nói: "Được được được, con cháu mấy nhà thế gia bà quen, có ai không tốt hơn thằng cháu lớn bà chứ? Thằng cháu hai nhà bà cũng không kém, giới thiệu cho cháu nhé.
Ha ha ha ha...Đúng rồi, sao Tiểu Vũ lại đồng ý thế?"
Trương Băng Vũ lấy ra một chiếc đĩa CD, nói: "Cháu đã quay lại cho bà rồi nè ~, lát nữa bà về bà có thể xem, tua ngược lại, xem 3,4,5 lần cũng được ạ."
Bà nội Quý cầm lấy đĩa CD rồi đưa cho Cha Quý ở phía sau, bà vui vẻ vỗ vỗ tay Trương Băng Vũ nói: "Tốt, tốt, tốt, tốt."
Cha Quý nhìn đĩa CD trong tay lầm bầm, thầm nghĩ: Thằng nhóc thúi này, chuyện cầu hôn là chuyện lớn như vậy mà chỉ gọi ông nội chứ không gọi mình, mình thế nào cũng là cha nó mà!
Mẹ Quý vừa được Quý Yến thông báo liền bắt xe đến cổng khách sạn, Quý Yến từ trong khách sạn bước ra, chưa gặp được mẹ Quý thì đã bị cha Quý chụp được , đánh một cái: "Sao không gọi cha hả?"
Bà nội Quý liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Suy bụng ta ra bụng người, quan hệ giữa hai anh em nó mãi mới dịu đi, con đừng có mà xí vào."
Cha Quý cúi đầu "Vâng" một tiếng, mẹ Quý không đợi Quý Yến nên tự thân đi vào, đúng lúc nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh đó.
Mẹ Quý vội vàng đi tới chào hỏi: "Mẹ ạ".
Bà nội Quý cau mày nhìn bà ta, mắng: "Người ta tổ chức tiệc mừng cầu hôn thành công mà con lại mặc đồ trắng là thế nào? Đổi bộ khác cho mẹ.
"
Mẹ Quý nhìn xuống chiếc váy phong cách tiên nữ của mình, ấm ức :"Con, đi đâu để đổi đồ chứ ạ?"
Bà nội Quý nhìn về hướng cửa khách sạn, nói: "Không lé mắt sang mà nhìn à? Ngay đây có nhiều cửa hàng như vậy....."
Quý Yến cười hihihaha, đứng dậy kéo mẹ mình rồi nói với bà nội Quý: "Bà! Để cháu đưa mẹ đi cho, bà yêu tâm, cháu nhất định sẽ mang về một người mẹ đỏ rực, ha ha ha."
Bà nội Quý nở nụ cười trên môi nói: "Đi đi! Bây giờ quan hệ hai đứa mới dịu đi một chút, đừng để bộ quần áo của mẹ con làm anh cháu khó chịu."
Quý Yến chào kiểu quân đội, nói: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Mẹ Quý bị Quý Yến kéo ra ngoài, bà ta vẫn phụng phịu: "Làm gì đâu à! Thời đại nào rồi! Váy cưới cô dâu chẳng màu trắng còn gì!
Quý Yến thở dài vnói: "Mẹ ơi, bà nói mẹ đổi thì mẹ đổi đi.
Anh con đang mặc vest của hãng Kiton*, ảnh cũng đã sớm chuẩn bị một chiếc váy hãng Pronovias* cho chị dâu, màu đỏ.
Ngay cả khi chị dâu mặc váy trắng thì mẹ mặc đồ trắng cũng gây bắt mắt mà.
Quan hệ giữa chúng ta với anh vốn đã căng thẳng rồi, mẹ mặc thế này, không sợ ảnh nghĩ nhiều ạ?"
*Kiton: Hãng thời trang Vest nam nổi tiếng của Ý.
Mỗi bộ tầm €2,500 ~ 68 triệu VNĐ
*Pronovias: Hãng thời trang váy cưới nổi tiếng.
Mẹ Quý cau mày nói: "Nghĩ thì nghĩ đi! Còn có thể thế nào nữa? Chẳng lẽ nó không phải con mẹ à?"
Quý Yến thở dài không nói tiếng nào, đưa mẹ Quý đến một cửa hàng thời trang sang trọng cao cấp.
Bên này, bà nội Quý rạng rỡ được Trương Băng Vũ đưa vào, Quý Huyền nhìn thấy bà liền vui vẻ chào hỏi, nụ cười trên môi anh rất tươi, anh nói: "Bà ơi, cháu không biết hôm nay có thành công hay không, nên đã không nói trước cho bà biết.
"
Bà nội Quý mỉm cười nhìn bộ vest trên người Quý Huyền, đây là bộ vest được Quý Huyền đặt may vào năm ngoái.
Bởi vì bà nội Quý sốt ruột về hôn nhân của anh nên Quý Huyền liền đặt may một bộ vest để đảm bảo rằng anh sẽ suy xét chuyện chung thân của mình.
Kiton, với tư cách là Ferrari trong ngành công nghiệp suit, đã duy trì di sản thủ công từ những ngày đầu thành lập.
Chỉ có khoảng 300 thợ may với tay nghề cao và chưa đến 30.000 bộ vest được sản xuất mỗi năm.
Sản lượng rất hạn chế nhưng chất lượng thì đảm bảo cực tốt.
Từ lúc liên hệ với bên đó, cho đến lúc chốt đơn thành công, rồi đến khi nhận đồ, mất tầm khoảng 4 tháng.
Có 5 thợ may đã làm ra bộ đồ này, họ sẽ xem xét sở thích và nhu cầu của Quý Huyền, đồng thời dốc hết sức để thiết kế và làm ra một bộ vest có một không hai.
Bộ vest hoàn toàn vừa vặn với đường cong cơ thể của Quý Huyền, mọi mũi khâu đều nghiêm túc, mọi chi tiết đều hoàn hảo dù bạn có nhìn thấy hay không.
Quý Huyền không phải là người xa hoa, thường thì một bộ vest có giá lên đến hàng triệu như vậy anh sẽ không đặt may riêng.
Áo tang vải thô anh đều đã mặc, những bộ vest cao cấp trong các cửa hàng cũng có thể đáp ứng được yêu cầu của anh.
Sau khi bộ vest sang trọng hoàn thành, anh vẫn luôn treo nó trong tủ, chưa từng mặc hôm nào.
Một là anh đã hứa với bà của mình rằng anh sẽ mặc nó nếu có đối tượng.
Hai là anh không thèm đặt riêng nữa, phiền phức.
Bây giờ, thấy cháu mình mặc bộ vest đặt may riêng cho việc chung thân, bà nội Quý gật đầu nói: "Trông đẹp lắm, rất đẹp.
Tiền này, rất đáng đồng tiền."
Hai mắt Quý Huyền sáng lên, anh duỗi thẳng tay, hỏi bà nội Quý, "Đẹp lắm ạ? Thật không bà? Vậy để cháu đặt may thêm mấy bộ nữa."
Bà nội Quý "......" Trước kia cháu bà đâu có thế.
Quý Huyền vui vẻ đi tới Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không biết tại sao đột nhiên có cái party, cô đang được make-up bởi chuyên gia trang điểm.
Quý Huyền ngồi bên cạnh cô, hỏi nhỏ: "Tiêu Vũ, anh mặc thế này có đẹp không?"
Tiêu Vũ ngước mắt lên nhìn anh rồi đáp: "Không tệ lắm!"
Quý Huyền mừng như hoa nở, anh nói: "Vậy anh đặt may thêm vài bộ vest rồi mặc cho em ngắm nhé?"
Tiêu Vũ có chút buồn cười, bảo: "Có gì đẹp, cứ tùy tiện đi."
Quý Huyền như sét đánh vào ban ngày, anh nói: "Cái gì? Anh mặc đẹp ngắm không đã sao? Em không thích ngắm anh mặc đồ đẹp ư?"
Tiêu Vũ thoải mái gật đầu nói: "Em thích."
Quý Huyền vui vẻ rời đi, chuyên gia trang điểm trông mà thấy buồn cười, nói: "Chồng cô nhìn rất vui đấy".
Tiêu Vũ nhìn bóng lưng của Quý Huyền, đáp: "Ngốc mà!" Sau khi cầu hôn thành công, Quý Huyền vẫn luôn ở trạng thái này.
Vì điều này, Quý Yến thực sự sợ rằng nếu mẹ anh ta mặc đồ trắng đi vào thì anh trai anh ta ngay lập tức nổi khùng lên.
Khi mẹ Quý thay váy xong, quay về lại khách sạn thì đã có rất nhiều người đến.
Đây không phải là tiệc đính hôn hay tiệc cưới, thực chất chỉ là một bữa tiệc thông báo để Quý Huyền nói với cả thế giới rằng "Anh đã có vợ sắp cưới rồi!".
À, vẫn là sợ có sự cố nên lúc cầu hôn thành công mới mời mọi người đến tiệc.
Tuy rằng Tiêu Vũ không đồng ý lắm, nhưng anh ngốc Quý nhà mình đang vui vẻ nên cô cũng không đả kích.
Mời thì mời thôi! Anh có tiền, coi như bao khách một bữa vậy.
"Được rồi, kiểu trang điểm này hợp với chiếc váy nhất." Chuyên gia trang điểm đứng dậy.
Tiêu Vũ nói lời cảm ơn rồi đứng dậy, cô quay lại, một chiếc gương soi toàn thân phía sau đã bộc lộ ra sự hoàn hảo của cô lúc này.
Chiếc váy xinh đẹp tôn lên một dáng người uyển chuyển, đuôi cá tu thân, đường cong tuyệt đẹp lại độc đáo, màu đỏ bắt mắt lại không hề thô tục chút nào.
Ngược lại mang theo một sự nhiệt tình độc đáo, với khuôn mặt trang điểm làm cho thon gọn, ngũ quan hiện rõ, hai bên tai có một chút tóc xõa xuống.
Có hương vị cổ điển thoang thoảng, vẻ đẹp dịu dàng, lộ ra vẻ dịu dàng của mỹ nhân Giang Nam mềm mại.
"Xong chưa em?" Quý Huyền mở cửa hỏi.
Tiêu Vũ quay đầu lại, Quý Huyền lập tức ngây người, anh nhìn Tiêu Vũ, mở miệng nói: "Đẹp lắm."
Tiêu Vũ cười đáp lại, hôm nay là ngày lành, đừng bắt nạt anh ấy.
Quý Huyền tiến lên nắm tay cô bước ra khỏi phòng thay đồ, mấy đứa nhóc đang chơi ở cửa nhìn thấy liền xúm lại.
Quý Du ôm chặt Tiêu Vũ, nụ cười trên môi không kém Quý Huyền, trong khi Tiêu Nhược Quang đang ôm Quý Huyền trong bộ đồ vest nhỏ.
Văn Liệt có chút hụt hẫng, nhưng khi Tiêu Vũ duỗi tay ôm cậu, Văn Liệt cũng cười theo.
Quý Huyền đưa Tiêu Vũ đi gặp những người bạn dự tiệc kịp thời của anh, có hai thiếu gia nhà họ Khuất , ba thiếu gia nhà họ Úc, có cả Vạn gia và Trương gia.
Tiêu Vũ nở một nụ cười tinh tế trên khuôn mặt, Quý Huyền cũng mang vẻ mặt hạnh phúc.
Là bạn của Quý Huyền, họ có thể làm gì khác ngoài nói lời chúc phúc chứ?
Bởi vì chuyện này, cho dù là cha mẹ Quý, Quý Huyền cũng hiếm khi cho họ sắc mặt tốt.
Bà nội Quý và ông nội Quý cười ha ha cả đêm, trong không khí vui vẻ ấy, cả giới thượng lưu đều biết rằng Quý Huyền, người độc thân V.I.P, sắp tái hôn với vợ cũ rồi!
Trong niềm hân hoan này, tiệc sinh nhật của Tiêu Nhược Quang vẫn tiếp tục diễn ra vào ngày hôm sau.
Sinh nhật của Tiêu Nhược Quang được tổ chức ở khách sạn chứ không phải ở nhà như Quý Du.
Một là bởi đây là năm đầu tiên Tiêu Nhược Quang trở về Quý gia, cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhược Quang được giới thiệu chính thức với mọi người, Quý Huyền không muốn làm lén lút.
Hơn nữa, Tiêu Vũ đã mời toàn bộ học sinh trường con trai, nên lúc đó phải đồng thời phải tiếp đón giữa phụ huynh và trẻ con, nhà có vẻ không đủ.
Bởi vì hôm sau là sinh nhật của Tiêu Nhược Quang, cho nên bà nội Quý và những người khác không về, sinh nhật đầu tiên của con trai đầu của cháu đích tôn, đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
Quý Thục Mẫn, người đã về nhà rồi lại muốn đến nữa, còn với Quý Trọng Vi, dù có thông báo nhưng không muốn cả nhà họ tới.
Kết quả là Quý Trọng Vi không hề tới trễ, sáng ngày 25 đã có mặt, còn có mẹ chồng dì - Bà Tất cũng đến, hơn nữa còn mang theo rất nhiều đồ, có thể thấy chủ yếu là tới thăm cháu trai Tất Dịch Nhiên.
Quý Trọng Vi đến sớm, thậm chí cả nhà Quý Thục Mẫn còn chưa đến, thậm chí những người khác còn chưa dậy, trong phòng khách chỉ có Tiêu Nhược Quang đang xem phim hoạt hình.
Có lẽ bà nội Tất quen với việc được phục vụ tận răng ở nhà rồi, khi bà ta bước vào, vừa thoại nhìn Tiêu Nhược Quang đã nói: "Nhìn thế mà có phúc khí đấy."
Quý Trọng Vi sợ nhất mẹ chồng làm trò, nghe đến đây thấy hình như không sao.
Kết quả, Tiểu Nhược Quang cười đáp lại: "Bà nhìn thế mà sống lâu ạ."
Bà nội Tất biến sắc, bà chửi: "Ranh con, mày nói gì?"
Tiêu Nhược Quang đứng trên ghế sô pha, lớn tiếng hỏi: "Bà nói cháu có phúc, thì cháu nói bà sống lâu, vậy không được ạ?"
Sắc mặt Quý Trọng Vi khó coi, nếu chỉ mẹ chồng bà ta thì không nghe ra được, thằng nhóc thúi này lại chuyển đổi lại khiến người ta nghe thấy sự châm chọc.
Bà già chết bầm này, không thể yên một hai hôm à?
Quý Trọng Vi kéo bà nội Tất, nói: "Mẹ ơi, thằng bé khen mẹ mà."
"Có đứa nào mà khen như vậy hả?" Bà Tất tức giận nói.
Tiêu Vũ vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh này, liền nở cười mỉa mai nói: "Bà Tất, đã lâu không gặp.
Sáu năm trước, bà thích so đo với trẻ mười mấy tuổi, bây giờ lên cấp thành so đo với mấy tuổi ạ?"
Bà Tất không thích Tiêu Vũ, bà ta đã không ưa Tiêu Vũ kể từ khi Quý Huyền kết hôn với cô rồi.
Loại người như bà Tất, con trai mình thấy người sang bắt quàng làm họ mà ra ngoài cứ bô bô nói tiểu thư Quý gia dính chặt con trai bà.
Sức quyến rũ con trai bà ta lớn, ngay cả nhà phú ông cũng phải khóc lóc đòi gả con cho nó.
Nhưng đến khi Tiêu Vũ thì bà ta cảm thấy cô mạng tốt, trực tiếp gả vào Quý gia, bay lên cành cây, từ quạ thành phượng hoàng.
Khi Tiêu Vũ và Quý Huyền kết hôn, Quý thị đúng là đang sống dở chết dở, bà ta bán tất cả cổ phiếu, con trai bà ta lại đầu tư không thành công, gia đình hết sạch tiền.
Chỉ cần Quý thị không ngã, cho dù không có tiền thì cũng hơn nhà bọn họ, dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Vì vậy, bà ta khinh thường ả đàn bà thấy sang bắt quàng làm họ thế này.
Sau khi Quý Huyền và Tiêu Vũ ly hôn, Quý gia chính thức bước sang một kỷ nguyên mới, nhất thời nổi bật vô song.
Bà nội Tất co được dãn được, dù Quý Huyền kéo cả nhà bà ta lên, mở công ty cho bọn họ thì vẫn bị bà ta mắng thấy cha.
Nhưng ngay cả khi bất mãn với Quý Huyền, bà Tất vẫn bảo Quý Trọng Vi làm mai cho Quý Huyền với cháu gái nhà mẹ đẻ, Quý Huyền lười để ý, thế là anh thành người không biết tốt xấu.
Bây giờ, người không biết tốt xấu này lại muốn cưới người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ này, đúng là ngứa mắt.
Bà nội Tất nhìn Tiêu Vũ cười nói: "Mấy năm rồi không gặp nhau, miệng cô cũng lanh lợi hơn nhỉ."
Tiêu Vũ cười nói: "Cháu đây đã ăn khổ nhiều nên hiểu chuyện hơn.
Không giống bà, như là ăn kim vậy, thấy ai thì đâm người đấy."
Bà nội Tất nói không lại với Tiêu Vũ, cười cười không nói gì, tự mình ngồi xuống ghế sô pha.
Bà ta hiểu rõ mấy thủ đoạn khôn lỏi đó, tranh thủ lúc không ai để ý thì vặn một tí, không ai thấy, sao có thể xử được?
Vì vậy, lửa giận bà Tất hướng đến Tiêu Nhược Quang, bà vẫy tay với Tiêu Nhược Quang, "Đến đây, bà cho cháu ăn kẹo."
Khi Tiêu Nhược Quang đi theo Tiêu Vũ, cũng không phải chưa trải qua gian khổ, nhóc rất nhạy cảm, cũng có linh cảm về hỉ ác của người khác.
Trực giác nhóc cảm thấy nhất định bà nội Tất không làm chuyện gì tốt, vì vậy nhóc đứng xa nói: "Bà ném lại đây đi ạ."
Bà nội Tất "......" Tiên sư nhà mày!
Tiêu Vũ liếc nhìn thoáng qua rồi quay lên lầu thì gặp Quý Du và Văn Liệt đang cùng nhau xuống lầu, Quý Du nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại lên rồi?"
Tiêu Vũ trả lời nhóc: "Tìm cha con! Có mấy người không sợ tiểu quỷ, sợ Diêm Vương." Nói rồi cô vòng qua Quý Du và Văn Liệt đi lên.
Văn Liệt đưa Quý Du xuống lầu, thấy bà Tất đang ngồi im lặng trên ghế sofa, còn Tiêu Nhược Quang thì ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, né xa bà ta.
Quý Du cũng không thích bà Tất, hai lần tới chơi toàn ăn nói chua ngoa, không ai thích nghe cả, thường phớt lờ bà đi.
Bà nội Tất bị nghẹn họng ở chỗ của Tiêu Nhược Quang, liền quay sang Văn Liệt nói: "Đây là đứa con nuôi à? Có cha có mẹ mà để người ta nuôi."
Tiêu Nhược Quang rung chân, rời mắt khỏi TV nói: "Vậy sao chồng bác nhỏ còn muốn cha cháu giúp đỡ ạ? Bà không phải mẹ bác ấy sao?"
Bà Tất: "......"
Văn Liệt sớm đã cứng cỏi hơn rồi, cậu cũng không để hai câu của bà Tất trong lòng, đương nhiên không đáp lại.
Nhưng nghe Tiêu Nhược Quang bênh vực mình, cậu lại thấy vui.
Bà Tất hít một hơi thật sâu, hét lên với Quý Trọng Vi, "Cô chết à? Sao không rót cho tôi ly nước?"
Tiêu Nhược Quang thuận miệng trả lời : "Bà đâu giống như khách đâu ạ."
Bà Tất "......"
Quý Trọng Vi "..." Khi Tiêu Nhược Quang không nhắm vào mình, Quý Trọng Vi cảm thấy rằng cháu trai của mình rất tốt.
Bà nội Tất đứng dậy đi đến chỗ Tiêu Nhược Quang, Tiêu Nhược Quang lập tức nhảy khỏi ghế sô pha và chạy về hướng ngược lại.
Bà nội Tất khịt mũi cười nhạo, cầm điều khiển TV lên bấm, Quý Du tức giận đi tới lấy lại điều khiển nói: "Bà làm gì vậy! Em cháu đang xem phim hoạt hình mà."
Bà Tất cầm điều khiển TV không bỏ, nói lại: "Bà là khách."
Tiêu Nhược Quang nói: "Hôm nay là sinh nhật cháu mà, không biết xấu hổ."
Bà nội Tất "......"
Bà Tất vô cùng tức giận, vươn tay định đẩy nhóc thì liếc thấy Quý Huyền đang đứng ở đầu cầu thang và Tiêu Vũ ở phía sau anh.
Quý Huyền mặt mày u ám, Quý Trọng Vi thấy vậy, nghĩ phải hòa giải lẹ.
Quý Huyền đứng đó, lạnh lùng nhìn bà nội Tất, mở miệng: "Cút đi."
Quý Trọng Vi ngượng ngùng: "Cháu trai đừng giận, đâu phải cháu không biết tính mẹ chồng cô."
Quý Huyền vẫn lạnh lùng nói: "Cút đi, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Bà nội Tất thấy Quý Huyền thế này cũng không dám cãi lại, lầm lũi ôm đống đồ đi ra, ngay cả cháu trai cũng không gặp.
Quý Huyền nhìn Quý Trọng Vi nói: "Cô cũng rồi đi ra, nếu muốn gặp ông bà thì cô tự tìm chỗ mà gặp."
Quý Trọng Vi sắc mặt đại biến: "Cô đi ra ngoài?"
Quý Huyền cười, gằn từng chữ một: "Cô, đi, ra, ngoài, có muốn cháu nói lại lần nữa không? Cô nhỏ, cháu nể mặt bà nội mới đối tốt với cô, còn đối xử tốt với Tất gia là vì nể mặt cô.
Mẹ chồng cô bắt nạt con trai cháu còn cô thì đừng một bên nhìn? Cô coi cháu là thằng ngu à? Bây giờ, lập tức, cút ngay khỏi nhà của cháu.
Cô đã vô tình thì đừng trách cháu vô nghĩa."
Quý Trọng Vi trừng mắt nhìn Quý Huyền, bản tính bà ta yếu đuối, không dám làm ầm ĩ, đỏ cả mắt đi ra ngoài.
Tiêu Nhược Quang thấy Quý Trọng Vi và bà nội Tất đi rồi, vui vẻ chạy về phía Quý Huyền: "Cha, cha."
Quý Huyền bước về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống bế con trai lên nói: "Đây là nhà của con, đừng sợ."
Tiêu Nhược Quang lắc đầu nói: "Con không sợ đâu, bà ta còn mắng cả anh Tiểu Liệt nữa."
Quý Huyền cười, nói: "Cha nghe được, con thật tuyệt vời."
Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu ưỡn ngực, Quý Huyền sờ sờ đầu của nhóc, nói: "Hôm nay là sinh nhật của con, không thể để con bị coi khinh được."
Tiêu Nhược Quang lại kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, Tiêu Vũ cười cười, chọc chọc người nhóc, nhóc liền hóp lại.
Khi Quý Huyền đi lên thay quần áo, ông bà nội Quý cũng đi dạo về, Quý Trọng Vi và bà Tất lại theo họ vào.
Đôi mắt bà nội Tất đỏ hoe, bà nắm lấy tay bà nội Quý khóc lóc: "Thông gia ơi, tôi chưa bao giờ bị tức giận như vậy."
Vừa ngồi xuống, bà Tất liền bắt đầu khóc lóc kể lể, ba đứa nhóc Tiêu Nhược Quang đang ngồi trên đệm sofa lông chơi đồ chơi nghe bà Tất nói vậy, Tiêu Nhược Quang đã nhìn bà một cách kỳ lạ, nói: "Cháu cũng chưa bao giờ bị tức giận như vậy."
Bà nội Quý cười nhóc, "Thằng nhóc lanh lợi này."
Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt nai của mình, nói: "Bà ấy nói cháu có phúc."
Bà nội Quý nhướng mày nhìn bà Tất, bà già này mà có thể nói câu dễ nghe thế à?
Tiêu Nhược Quang lại nói: "Bà ấy khen cháu, cháu cũng nói bà ấy là người sống lâu.
Bà ấy lại nói cháu là nhãi ranh, bà cố, nhãi con nghĩa là khen con ạ?"
Bà nội Quý ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn bà Tất nói: "Những gì thằng bé nói là sự thật?"
Bà nội Tất ngượng ngùng, bà ta đáp lại: "Chỉ là lời cửa miệng thôi mà, bà biết đó, tôi là người nhà quê, nói bậy quen rồi, đừng bận tâm".
Tiêu Nhược Quang không vui: "Bà ấy còn cướp TV của cháu, không cho cháu xem."
Ông nội Quý tức giận trước: "Bà còn giành TV với đứa nhỏ? Hôm nay bà tới tham dự tiệc sinh nhật của thằng bé mà đi cãi nhau với cháu nó? "
Vừa lúc Quý Huyền và Tiêu Vũ đi xuống, nhìn thấy bà Tất, Quý Huyền cau mày nói: "Ai cho các người đi vào?"
Bà nội Quý Huyền nhìn về phía Quý Huyền, Quý Huyền không sợ hãi, đón ánh mắt của hai ông bà, nói: "Ông bà, chúng ta nói chuyện ở bên kia đi ạ."
Bà nội Quý nhìn Quý Trọng Vi thật sâu, sau đó đứng dậy, cùng chồng theo Quý Huyền ra sân.
Quý Trọng Vi lo lắng ngồi đó, Tiêu Vũ ngồi bên cạnh cùng chơi với mấy nhóc.
Quý Trọng Vi liếc nhìn Tiêu Vũ: "Cháu dâu, cháu đi nói với cháu trai giùm cô với, chỉ cần nói rằng cô nhỏ không hiểu chuyện, không cần để tâm."
Tiêu Vũ kỳ quái nhìn bà ta: "Chuyện nhà cô, sao để cháu đi nói ạ? Người cô bắt nạt là con trai cháu..."
"Cô không bắt nạt thằng bé." Quý Trọng Vi vội vàng nói.
Tiêu Vũ cười nói: "Đôi khi, thờ ơ còn lạnh và đáng sợ hơn cả bắt nạt.
Hơn nữa, cô còn là bác của đứa trẻ."
Quý Trọng Vi "......"
Tiêu Vũ nhìn xuống đoàn tàu trong tay nói: "Có lẽ là cô đã nhầm lẫn giữa các mối quan hệ rồi.
Cô tưởng rằng dựa vào mẹ chồng là có thể có cuộc sống tốt, nhưng lại quên rằng, cuộc sống tốt đẹp bây giờ của nhà cô, là Quý gia cho cô."
Bà nội Tất giễu cợt, "Không dựa vào tao? Chẳng lẽ dựa vào mày? Tao chính là lão tổ trong nhà."
Tiêu Nhược Quang "Vậy bà trả lại công ty cho cha cháu, tự dựa vào bản thân đi ạ."
Bà nội Tất "......" Đ* m* mày XXX!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...