Hàn Thiên Hạo sau một thời gian bị hành hạ, không những bị đánh đập về thể xác, lại bị tiêm thuốc khiến hắn trở thành một tên nghiện ngập, chỉ ngắn ngủi vài ngày từ một người mà bao kẻ phải sợ hãi, kiêng dè bây giờ lại biến thành một kẻ người không ra người, ma không ra ma.
Đến ngày thứ mười, nhìn bộ dạng thèm thuốc đến mất trí, đám người kia liền tiêm cho hắn liều thuốc khiến hắn chìm vào cơn phê, sau đó mang hắn vứt đến trước đồn cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng bắt hắn lại để có thể bắt đầu phiên toà một cách nhanh gọn.
Đường Tống ngồi trên sofa, nhìn phiên toà xét xử Hàn Thiên Hạo, máy quay hướng về phía hắn khiến cô suýt chút nữa nhận không ra hắn.
Bộ dáng gầy gò, xanh xao, bầm tím khắp nơi, lại nhìn ánh mắt lờ mờ không thanh tỉnh, hắn thật sự là Hàn Thiên Hạo mà cô biết sao.
Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn, người mà cô biết, nam chính được tác giả tung hô là người sống bằng thực lực, là người quân tử vậy mà giờ lại làm nhiều việc trái lương tâm như vậy sao.
Nhưng đột nhiên cô lại nhận ra, từ khi cô xuyên không vào đây, thì cốt truyện cũng đã thay đổi hơn nữa còn như hiệu ứng cánh bướm mà càng lúc sự thay đổi đó càng nhiều, chỉ là cô không bận tâm đến mà thôi.
Đường Tống có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm màn hình, mà chẳng nhận ra Tiêu Mặc đã ngồi xuống bên cạnh cô từ khi nào.
Đến khi anh ôm lấy cô, Đường Tống mới giật mình nhận ra.
- Nghĩ gì nhập tâm quá vậy.
- Em đang nghĩ cuộc đời lại nhanh như vậy, mới vừa rồi còn đứng trên đỉnh cao mà phút chốc giờ lại rơi xuống đáy vực, bị người phỉ nhổ.
- Đây là kết quả xứng đáng dành cho hắn, nếu hắn không làm thì lấy đâu ra chứng cứ để lôi hắn xuống địa ngục.
- Cũng đúng, là ác giả ác báo.
Nói xong liền ngã người vào lồng ngực anh, cảm nhận được hơi ấm, lúc này dì giúp việc liền bưng một ly sữa ấm ra cho cô.
Vì ở bệnh viện quá ngột ngạt, vậy nên sau khi kiểm tra thấy tình hình đã ổn định nên Đường Tống đã xin anh đưa hai mẹ con về nhà.
Chỉ khi về nhà, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân.
- À đúng rồi, lúc ở cùng Hàn Thiên Hạo em có nghe nói hắn có một đứa con gái, bằng tuổi Quả Táo Nhỏ, đứa bé đó sao rồi.
- Anh không hề đụng đến nó, em yên tâm, ai làm người ấy chịu, anh không phải là loại người đuổi cùng giết tận với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
- Em biết, nhưng em có hơi lo lắng, từ khi bị hắn bắt nhốt, em liền thấy tinh thần hắn không ổn, sợ là hắn đã làm gì đứa bé đó.
- Anh cũng không rõ, khi bắt hắn, thì không thấy đứa bé đó đâu, nghe người giúp việc trong nhà hắn nói, hắn đã đưa cô bé đi đâu đó.
Đã rất lâu bọn họ không thấy cô bé đó rồi.
- Thật đáng thương.
- Nếu em muốn anh sẽ giúp em điều tra.
- Thôi vậy, ai rồi cũng có cuộc sống riêng, nếu hắn đã để con bé rời đi thì chắc cũng đã quyết định để con bé sống cuộc sống khác.
Em chỉ là chợt nhớ ra mà thôi.
- Được rồi, uống sữa đi không lại nguội mất.
Tiêu Mặc thật ra đã biết đứa bé đó như thế nào, chỉ là hắn không muốn cô bị ảnh hưởng mà thôi.
Từ khi Hàn Thiên Hạo bị chính cô gái Lâm Thư Thư kia phản bội, tâm lý của hắn đã bắt đầu vặn vẹo rồi.
Hắn lúc đầu rất thích cô bé đó, chăm sóc nó như công chúa, không để con bé rời khỏi tay, nhưng con bé càng lớn càng giống mẹ, khiến hắn bắt đầu ám ảnh việc con bé có thể giống mẹ nó xinh đẹp một chút liền đi khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Vậy nên, tâm lý vặn vẹo khiến hắn bắt đầu có những hành vi xâm phạm đến con bé.
Nhiều lần chỉ cần nhìn thấy mặt cô bé kia, hắn liền nổi điên, đánh mắng nó, nhưng hôm sau lại như không có chuyện gì mà lại bắt đầu yêu thương, chiều chuộng cô bé.
Giúp việc trong nhà cũng đổi liên tục, hắn không để cho bất kì kẻ nào biết đến con bé, thậm chí chỉ cần con bé mặc váy xinh đẹp là hắn lại không chịu được mà bắt đầu đánh đập, hành hạ nó.
Có nhiều lần, người hầu muốn khuyên can nhưng lại bị hắn một tay bóp chết ngay trước mặt cô bé.
Sống với một người cha tâm lý bất ổn, bị hành hạ, lại phải chứng kiến hành vi giết người ngay trước mặt mình, ai mà chịu nổi.
Huống hồ chỉ là một đứa trẻ, vậy nên, cô bé đó sớm đã phát điên, lại một lần chọc giận hắn nên hắn thẳng tay giết chết cô bé.
Vậy nên, hắn mới chuyển sang bắt lấy Quả Táo Nhỏ và Đường Tống.
Khi nghe thấy lý do mà hắn muốn bắt cóc Đường Tống và Quả Táo Nhỏ, Tiêu Mặc lúc đó thật sự không chịu nổi, nếu anh mà đến chậm một chút, có khi nào vợ con anh cũng bị tên khốn kia hành hạ như cô bé kia không, vậy nên anh mới thẳng tay diệt sạch để không thể có mối nguy hiểm nào có thể đe doạ đến vợ con anh được nữa.
Anh cũng rất sợ, nếu kết cục của đứa bé kia mà để Đường Tống biết được, thì cô có thể bình tĩnh hay không? Dù có hay không thì anh cũng không muốn cô bị ảnh hưởng, vậy nên anh mới chọn cách che dấu, cũng may cô không tiếp tục hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...