Gặp lại Hàn Thiên Hạo coi như là một bước đệm để tình cảm của Tiêu Mặc và Đường Tống lại tăng thêm vài bậc.
Trở về nhà, ba mẹ Tiêu và Qủa Táo Nhỏ đang ngồi chờ bọn họ về ăn cơm.
Cơm nước xong đâu vào đấy, Đường Tống quyết định ôm con trai vào phòng để hai mẹ con bồi đắp tình cảm.
Mấy ngày nay quá bận rộn thời gian ở bên con cũng không được nhiều, mau nhờ có ba mẹ Tiêu chơi cùng bé làm bé đỡ cô đơn.
Căn phòng của bé ngày nào cũng được dọn dẹp kĩ càng, nên cô cũng không cần quá bận tâm.
Vừa Vào phòng hai mẹ con liền chơi trò đua xe trên cái mô hình mà Tiêu Mặc tặng bé lúc trước.
Tuy rằng chơi cùng mẹ rất vui nhưng thằng nhóc này có tính thù dai, lâu lâu sẽ lảm nhảm rằng cô vì sắc mà bỏ quên bé.
Đúng là thời gian này không ở cạnh bé nhiều chắc bé tủi thân lắm.
Con nít dù còn nhỏ nhưng lại cực kì mẫn cảm vậy nên những lúc thế này cô nên ở cùng bé nhiều hơn.
- Vậy để bù lại thời gian vừa qua, tối nay mẹ ngủ cùng Qủa Táo Nhỏ của mẹ nhé.
Hai mắt thằng bé sáng lên, nhưng lại nhanh chóng xụ mặt xuống bảo:
- Rồi nữa đêm mẹ lại chạy sang phòng baba cho coi.
Vì hai người đã là vợ chồng nên mẹ Tiêu cũng nhanh tập cho Qủa Táo Nhỏ gọi Tiêu Mặc là ba.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ phản ứng lúc đó của anh, vừa ngờ nghệch lại sung sướng đan xen trên nét mặt anh.
Anh ôm lấy bé rất lâu cứ một lúc lại phải bảo thằng bé kêu vài lần.
Riết thành nghiện, đi ngang qua thôi cũng phải kiếm chuyện để con trai kêu ba.
- Sẽ không, đêm nay mẹ sẽ ở cùng Qủa Táo Nhỏ cả đêm luôn.
Nếu sáng con không tháy mẹ thì cứ đến chỗ ba mà bắt đền.
- Thật không ạ.
Hứa đi.
- Mẹ hứa, nếu mẹ không ở cùng Quat Táo Nhỏ tối nay thì con cứ việc đến chỗ baba đòi quà, gì cũng được
Tất nhiên phải là tới chỗ anh đòi rồi, chẳng phải lúc nào cũng là anh đến bắt cô về hay sao.
Nhận được sự cam đoan của cô, thằng bé mới an tâm lăn vào lòng cô.Nhìn chiếc xe nhỏ chạy bon bon trên đường đua, thằng bé thỏa mãn nhắm mắt rúc vào người cô, ngáp một cái rõ to.
Bộ đồ chơi này là thứ mà bé thích nhất, ngày ngào cũng phải lấy ra chơi, nhiều lúc chỉ ngồi ngắm lui ngắm tới.
Có thể vì thích Tiêu Mặc nên bé cũng để tâm đến những thứ anh tặng hơn.
Nhận ra bé đã bắt đầu mơ mơ màng màng buồn ngủ, cô liền ôm bé vào phòng vệ sinh, hai mẹ con làm vệ sinh cá nhân, rồi ôm bé lên giường.
Bên cạnh giường là một tủ sách lớn, đựng đầy sách thiếu nhi.
Lấy một cuốn sách tựa đề rất dễ thương " Dưới sao mẹ kể con nghe" chỉnh lại chăn cho bé, một tay ôm bé tay còn lại cầm sách bắt đầu đọ, tư thế thành thạo.
Đây là một cuốn sách mà tác giả cũng là một người mẹ tự mình viết cho con mình.
Nội dung tuy đơn giản nhưng lại rất gần gũi.
Một cuốn sách hay, mỗi câu chuyện kết thúc lại có những gợi ý để mẹ con cùng trọ chuyện và tương tác.
Đây cũng là một cách thông minh để mẹ con gắn kết, nhưng đáng tiếc Qủa Táo Nhỏ đã ôm cô ngủ khi nào rồi.
Điều chỉnh lại tư thé, rồi tắt đèn ôm lấy nhóc ngủ.
Sau khi ăn tối xong, ngồi đánh cờ cùng ba Tiêu một lúc, Tiêu Mặc mới đi vào thư phòng bắt đầu làm việc.
Nhưng đột nhiên anh nhớ ra cuộc nói chuyện buổi chiểu với Hàn Thiên Hạo, anh liền cảm thấy một kẻ như hắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm gặp kẻ mình đã vứt bỏ.
Hơn nữa mục đích của hắn cũng rất rõ ràng, ngay từ đầu hắn đã nhắm vào Qủa Táo Nhỏ.
Hơn nữa hắn sẽ không phải là người dễ từ bỏ như vậy.
Nhấc điện thoại gọi Từ thúc vào, phòng giặc chưa bao giờ là sớm.
Lần trước khiến hắn gặp vấn đề cũng không thể để hắn chịu yên phận.
Bây giờ lại còn dám xuất hiện làm phiền vợ con anh.
Đừng tưởng rằng trong người Qủa Táo Nhỏ mang chút máu của hắn thì liền muốn vứt thì vứt, muốn nhận thì nhận.
Từ thúc nhanh chóng đi đến thư phòng, sau khi gõ cửa liền trực tiếp tiến vào.
- Cậu chủ, ngài gọi tôi.
- Từ thúc chú còn nhớ Hàn Thiên Hạo hay không?
- Là cha của tiểu thiếu gia ?
- Đúng vậy.
Hôm nay tôi và Đường Tống vừa gặp hắn.
Vừa nghe thấy việc cậu chủ và cô chủ đi gặp chồng cũ của cô, trong đầu ông liền nghĩ không lẽ hắn muốn nối lại tình xưa với cô chủ, lại đến khiêu khích cậu chủ nhà ông.
Ông nhớ lúc trước vì cô chủ bị người của Vương Húc bắt nên cậu chủ cũng vì vậy mà giận chó đánh mèo lên nguời họ Hàn này.
Chẳng lẽ vì tức giận mà chạy tới đây làm loạn.
Tiêu Mặc thấy ông im lặng liền biết ông nghĩ cái gì, chỉ có thể thở dài lắc đầu tiếp nói :
- Hắn đến để nhận lại Qủa Táo Nhỏ.
Đường Tống có nói hắn từng nói sẽ không bao giờ nhận lại thằng bé, nhưng bây giờ lại bất chấp mà quay lại mua lại thằng bé với giá cao.
- Mua.
Tiểu thiếu gia đâu phải hàng hóa, một kẻ như vậy xứng đáng làm cha của cậu hay sao.
Vừa nghe thôi máu nóng liền xông lên não ông rồi.
Qủa Táo Nhỏ dễ thương lại hiểu chuyện vậy mà lại có người cha tồi như vậy.
Một kẻ như vậy nào xứng đáng làm cha kia chứ.
- Tôi sợ hắn sẽ không từ bỏ, cho người theo dõi hắn thật kĩ, lại điều tra xem hắn đang âm mưu cái gì.
Nếu được thì cho hắn chút việc cho hắn bớt suy nghĩ lung tung.
Tốt nhất làm sao để hắn không còn khả năng làm hại đến hai mẹ con họ.
Sắp tới đám cưới sẽ diễn ra, cần tăng cường người bảo vệ toàn diện cho họ.
Không được xảy ra sơ xuất.
- Vâng.
Có lẽ bài học lần trước chưa đủ để hắn nhớ.
Nhắc đến hai mẹ con, anh liền không còn tâm trí để làm việc.
Trở lại phòng ngủ nhưng lại chỉ có một màu đen chào đón anh.
Tưởng rằng cô đã ngủ, nhưng bật đèn thì lại chẳng thấy ai.
Không cần nghĩ cũng biết cô đang ở đâu.
Dạo này anh phải đi bắt vợ hơi nhiều thì phải.
Đi vào phòng tắm, tự mình tắm rửa thật sạch, rồi đi đến phòng Qủa Táo Nhỏ.
Nhìn hai người là thế giới nhỏ của anh, là gia đình nhỏ của riêng anh.
Đột nhiên anh lại muốn ở lại đây cùng bọn họ say giấc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...