Hôn lễ của Tiêu Mặc và Đường Tống được tiến hành vào đầu tháng sau, thời gian từ nay đến lúc đó tầm nữa tháng, đối vưới người khác có thể hơi gấp gáp, nhưng với tiêu gia chỉ cần có nhân vật chính còn lại thì chỉ trong nữa tháng là có thể hoàn thành.
Hôm nay, Đường Tống cùng Tiêu Mặc đi thử váy cưới, trong cửa hàng váy cưới xa hoa đầy đủ những bộ váy cưới nổi tiếng.
Cửa hàng này nằm ngay trung tâm thành phố, ở một khu đất vô cùng đắt đỏ, nơi đây cũng phục vụ cho những người có địa vị cao.
Đường Tống đi vòng quanh xem xét từng bộ dưới sự giới thiệu của cô nhân viên ở đây.
Nhưng thật sự cô không biết phải chọn bộ nào, tất cả các bộ váy cưới đều rất xinh đẹp, nhìn thôi cũng đủ khiến cô hoa mắt, chứ đừng nói là chọn.
Quay người nguốn hỏi Tiêu Mặc nhưng lại thấy anh đang nhìn rất chăm chú vào cuốn Album mà lúc này cô nhân viên vừa đưa cho bọn họ.
Đường Tống cười hì hì đi tới, ngồi xuống cạnh anh:
- A Mặc, anh cảm thấy thích bộ nào, hay muốn em mặc bộ nào chưa?
Tiêu Mặc vòng tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình, đưa cô xem những bộ anh ưng ý.
Những bộ này toàn là những bộ cô cũng ưng ý nhưng chọn ra một bộ thì thật sự rất khó.
Vì vậy cô mới nhờ tới sự giúp đỡ của anh.
- Thích không?
- Thích, nhưng phải chọn lại một bộ mà em lại không biết chọn bộ nào.
Những bộ này vừa hợp mắt, lại cũng rất xinh đẹp.
Thật sự khó quá đi.
- Ngốc, không cần chọn.
Những bộ này đều lấy hết.
- Qúa lãng phí rồi.
Nhiều như vậy không mặc hết được rất tiếc.
- Cả cái album này anh đều đặt cả rồi.
Một bộ mặc khi làm lễ chính, một bộ mặc khi chào hỏi khách, chụp ảnh,...
Dù sao mỗi bộ anh đều muốn...
ừ ...
em mặc cho anh xem.
Nói xong, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng kia hiện lên vài vệt đỏ khả nghi, ngay cả hai vành tai của anh cũng đều đỏ ửng.
Vào giờ phút này, trái tim Đường Tống đập nhanh cứ như vừa chạy đường dài trở về, đập thình thịch thình thịch, cả gương mặt đều đỏ lên, thẹn thùng hôn lên má anh một cái.
Người đàn ông này cũng quá sức đáng yêu rồi, một người chuyên dùng hành động để nói yêu với cô nay lại làm ra hành động đáng yêu như vậy.
Cái hôn này coi nhưu thưởng cho sự đáng yêu hiếm có của anh.
Lấy tay che che mặt ngày càng hồng hơn:
- Nhưng như vậy cũng quá nhiều rồi, trong cái Album này ít nhất cũng phải cả trăm bộ.
Em phải mặc tới khi nào mới hết kia chứ?
- Không nhiều, dù sao cả đời này anh cũng chỉ kết hôn có một lần, em cứ từ từ mà mặc.
Em hãy thỏa mãn niềm hạnh phúc khi nhìn thấy vợ mình mặc áo cưới của anh chứ.
Cô nhân viên bên cạnh dù ngẫn ngơ khi bị vẽ đẹp của anh mê hoặc nhưng nghe thấy anh nói thì liền giật mình.
Những người tới đây thử váy cười đều là những người có địa vị cao, nhưng cũng vì vậy mà cuộc hôn nhân của bọn họ gắn liền với lợi ích của gia tộc.
Rất ít người có thể lấy được người mình thích, chứ nói đến người nói ra mấy câu như vậy.
Sau khi trong cuốn album chọn ra ba bộ đẹp nhất để mặc trong ngày cưới, cô liền được cô nhân viên kia dẫn đến phòng thay đồ và trang điểm.
Tiêu Mặc cũng chọn ra những bộ com lê phù hợp với từng bộ váy của cô, rồi cũng đi đến phòng thay đồ.
Chờ gần một tiếng đồng hồ nhưng Tiêu Mặc lại rất kiên nhẫn, uống trà, đọc báo, lẵng lặng đợi chờ cô dâu xinh đẹp của mình.
Ngay lúc anh định với tay đặt chiếc tách trà xuống bàn thì Đường Tống cũng xuất hiện trên cầu thang.
Tiêu Mặc nhìn đến sững sờ, Đường Tống sinh ra đã mang trên mình khí chất thanh tao cùng gương mặt dễ nhìn nay lại càng cuốn hút anh khi ướm lên mình chiếc váy cưới trắng tinh.
Trang điểm nhẹ nhàng lại càng tên lên ngủ quan hài hòa cùng loàn da trắng mịn non mềm.
Chiếc váy cúp ngực khoe trọn bờ vai thon cùng vòng một đều đặn, cùng eo thon nhỏ., khiến cho cô vừa gợi cảm vừa ngọt ngào.
Mỗi một lớp váy đều được dính những viên ngọc nhỏ chỉ cần di chuyển nhẹ những tầng váy sẽ chuyển động càng thêm lung linh, thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ khi được nhân viên nhắc nhở Tiêu Mặc mới giật mình, bước chân lộn xà lộn xộn tiến đến đỡ lấy cô, dẫn cô đi xuống.Cho dù anh đã chuẩn bị tâm lý cho bản thân, nhưng khi nhìn thấy cô xinh đẹp động lòng người anh lại không cách nào kiềm chế cảm xúc lại được.
Anh thật sự muốn đem người con gái này giấu đi, chỉ một mình anh thấy, chỉ một mình anh được chạm vào cô nâng niu cô.
Ra hiệu cho tất cả nhân viên rời đi, anh liền không khống chế được hôn lên môi cô, ôm chặt lấy cô.
Sau khi đã thỏa mãn anh liền buông cô ra, lại hai bước, lại quỳ gối trước mặt cô, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo,ở trước mặt cô mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình dáng độc đáo, nâng tay hướng về phía cô.
- Anh thật sự muốn ở một nơi lãng mạn, đẻ cầu hôn em, tất cả đã chuẩn bị xong.
Nhưng nhìn thấy em mặc áo cưới, anh liền cảm thấy không thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ để cầu hôn em.
Đường Tống, em có nguyện ý nhận lấy tình cảm của anh, cho anh cơ hội ở bên em, chăm sóc cho em và Qủa Táo Nhỏ, Yêu thương cả hai mẹ con.
Cho anh cơ hội làm ba của Qủa Táo Nhỏ hay không? Anh biết chúng ta đều có tình cảm với nhau, vậy nên chúng ta hợp pháp hóa tình cảm đi em! Dù sao anh cũng đang thiếu một người cai quản bản thân.
Tuy rằng lời cầu hôn của anh có chút bá đạo nhưng lại rất ngọt ngào.
Sau khi sinh Qủa Táo Nhỏ, cảm nhận được hạnh phúc khi được làm mẹ, thì đây là lần đầu tiên cô hạnh phúc như vậy.
Không cần quá trang trọng chỉ cần người kia thật lòng cũng đủ khiến cô không kìm được nước mắt.
Tiêu Mặc thấy cô rơi lệ nhưng anh chọn cách im lặng, lặng lẽ chờ cô, chờ câu trả lời từ cô, như cách anh vẫn thường làm, âm thầm lặng lẽ quan tâm cô.
Đường Tống bước lên một bước, nâng tay nắm lấy tay anh, kéo anh đứng dậy, kiễng chân hôn lên môi anh, nhẹ nhàng nói:
- Em đồng ý.
Hạnh phúc dâng trào,Tiêu Mặc ôm lấy cô, nụ cười hạnh phúc nở rộ trên gương mặt anh,nhẹ buông cô ra, nắm lấy chiếc nhẫn đeo vào cho cô.
- Đã đeo nhẫn của anh, thì là người của anh rồi.
Sau này Tiêu phu nhân phải quản chồng mình thật chặt đấy nhé!
- Được em sẽ quản thật chặt, anh sau này cũng đừng hối hận nhé.
- sẽ không.
Chắc chắn không.
Chìm đắm trong không gian ngọt ngào, ôm lấy nhau cảm nhận nhịp đập chân thật của đối phương.
Từng đấy thôi cũng đủ để bọn họ cảm thấy hạnh phúc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...