Trong căn phòng ấm áp, ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng tạo nên những dãi ánh sáng ấm áp của hoàng hôn.
Vừa rực rỡ nhưng lại mang lên mình một nét bí ẩn nào đó.
Đường Tống đang say giấc bỗng cảm nhận được giường đột nhiên chùng xuống, sau lưng liền có người ôm lấy.
Giật mình tỉnh lại , vừa quay đầu theo phản xạ liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp, cùng hơi thở trầm ấp quen thuộc, khiến cô nhanh chóng thả lỏng bản thân.
Tiêu Mặc cảm nhận được người trong lòng dần thả lỏng liền xoa xoa lưng cô nhẹ giọng nói:
- Ngủ thêm đi, vẫn chưa tới giờ ăn tối đâu.
Nằm cùng anh một lát.
Đường Tống ngẩng đầu nhìn người trước mặt, gương mặt có chút mệt mõi có lẽ cả ngày nay anh đã không được nghĩ ngơi gì nhiều rồi.
Nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy má anh, liền bị người kia giữ chặt lấy.
Người kia liền lật mình đè cô xuống giường, vừa hôn lên tay cô vừa nói với giọng quyến rủ:
- Nếu đã không ngủ được vậy chúng ta liền làm chút chuyện thân mật đi.
Vừa nói vừa hôn lên trắn cô rồi nhẹ nhàng hôn xuống đôi mắt xinh đẹp luôn khiến hấp dẫn anh, lại đên đôi gò má luôn vì anh mà ửng hồng, lại tới đôi môi khiến anh khao khát hằng đêm.
Cảm xúc chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ ra, cả hai cuồng nhiệt như uống phải tình dược mạnh mẽ.
Quấn chặt lấy nhau trao nhau nụ hôn nồng nàn vừa lãng mạn.
Cuộc sống của Tiêu Mặc luôn luôn đơn điệu đến nhàm chán.
Ngay từ khi còn là một thiếu niên đến bây giờ cũng đã gần ba mươi tuổi, nhưng anh cũng chỉ xoay quanh cái cuộc sống cả ngày lẫn đêm luôn vùi mình trong công việc.
Không việc này thì cũng việc khác.
Người ta thường nói tuổi trẻ không yêu như mất đi cả thanh xuân, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm, hay nói trắng ra là anh chán ghét những người luôn tìm đến anh chỉ vì cái danh xưng người thừa kế sáng giá của Tiêu gia.
Cuộc sống nhàm chán nhưng anh luôn tự tạo cho mình một nếp sống mà ngay những người gần anh cũng phải cảm thấy ngột ngạt.
Tiêu Mặc gần ba mươi tuổi nhưng mà ngay cả những từ tục tĩu cánh đàn ông bình thường hay treo trên miệng cũng chưa từng nói qua.
Có lẽ chính gia giáo nghiêm khắc hay chính bản thân anh cũng thấy ghê tởm với chính những việc đó.
Bạn bè của anh cũng không nhiều đếm lui tới cũng chỉ được mấy người.
Nhưng từ ngày gặp được cô cuộc sống của anh như được thay hoàn toàn bằng một màu sắc mới, ngay chính trong phòng ngủ của anh, từ đầu luôn chỉ là những tông màu xám xịt ảm đạm, nhưng bây giờ chỉ thêm một cái tủ, một cái bàn trang điểm, lại thay bộ ga giường mới nhưng lại như biến thành một nơi khác vậy.
Nhưng điều đó lại không khiến anh khó chịu, lại còn có chút hứng thú lại mong chờ, chờ chủ nhân của những món đồ kia cùng anh say giấc, cùng anh vượt qua những ngày tháng cô độc cùng nhạt nhẽo.
Khi cả hai rời giường cũng là lúc bên ngoài nhuộm một màu đen tuyền huyền bí, sửa soạn một chút,lại nhìn mình trong gương, Đường Tống sờ sờ miệng bị hôn đến sưng đỏ, lại trừng mắt với kẻ đầu sỏ gây chuyện đang còn nhởn nhơ cười hè hề bên giường kia.
Sưng lợi hại như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô vừa xảy ra chuyện gì, cô còn mặt mũi đâu mà gặp người kia chứ.
Đang còn phồng mang trợn má tức giận, người kia liền ôm lấy cô, hôn lên tóc cô cười nói:
- Xuống nhà thôi, ba mẹ đang đợi đấy.
Ngậm ngùi đi xuống nhà , lại nhìn thấy ánh mặt nóng bỏng của mẹ Tiêu làm cho Đường Tống cả người ddeuf không được thoải mái, vừa ngượng vừa tức.
Tức bản thân bị sắc đẹp hun đầu, bị con cáo già dắt mũi, còn không biết xấu hổ mà hùa theo, cũng bực mình vì ai kia không biết tiết chế một khi đã làm thì liền chẳng quan tâm gì đến người khác.
Mẹ Tiêu nhìn cô liền vui vẻ, có hy vọng, rốt cuộc cũng khai sáng được cho cái thằng con đầu gỗ nhà bà, theo đà này sớm thôi bà cũng sẽ không cần lo , chỉ cần ngồi yên cũng có con dâu cháu nội chăm sóc.
Nghĩ thôi liền không giấu được vui mừng rồi.
Nhìn con dâu nhỏ nhà bà sắp bị làm cho ngượng hỏng mặt bà chỉ có thể lên tiếng giải vây mà thôi, nếu không lại làm hỏng mất con dâu bà lại thấy tiếc:
- Tiểu Tống mau lại đây, nếm thử mấy món này đi, hải sản vừa từ biển mang đến đấy.
Nhanh nhanh mùi vị cũng rất được đấy.
Đường Tống biết bà đang mở đường cho mình xuống, lại được Tiêu Mặc dẫn đến bàn ăn, liền không nhịn được nhìn một vòng thức ăn trên bàn.
Thịt tôm ngon ngọt tuy chỉ chế biến đơn giản nhưng lại làm cho mùi vị của thịt tôm hoàn toàn được bộc lộ ra bên ngoài, thịt vừa ngọt lại thơm, hấp dẫn khiến cô ăn một miếng lienf nghiền.
- Đúng là rất tươi ngon.
- Đúng vậy, ngay cả Qủa Táo Nhỏ cũng khen ngon, đúng không Qủa Táo Nhỏ.
- Đúng ạ.
Thằng nhóc ham ăn, từ khi gặp được ba mẹ Tiêu thằng nhóc này liền quấn lấy ông bà, khiến cho quan hệ giữa bọn họ càng lúc càng tốt.
Nhìn ba Tiêu đang ngồi bốc tôm cho mẹ Tiêu và Qủa Táo Nhỏ thôi cũng thấy tài năng của thằng nhóc này là không tầm thường.
Ngủ thì thôi chứ chỉ cần thức liền không cần mẹ mà chạy tới tìm ông bà chơi đùa.
Thật hết cách với nó.
Tiêu Mặc vừa bóc con tôm cuối cùng bỏ vào chén cô, lại lấy một con nhum biển đặt vào dĩa bên cạnh cô.
Nhum biển giá trị dinh dưỡng cai, gạch bên trong cũng vừa tươi vừa mềm, vào miệng là tan, cảm giác khá ngon.
( ad chưa ăn con này chỉ thấy review quá trời thui, ai ăn rồi cho ad chút ý kiến nha....).
Còn cả ghẹ, cua cùng một số loại ốc, mực,...
Tuy nấu rất đơn giản chừng đó thôi cũng đủ kích thích khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...