Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày


Triệu Tiểu Tuyết khinh thường hừ một tiếng, rồi vứt luôn ly nước cam vào sọt rác bên cạnh bàn.


- Một kẻ như mày mà cũng dám nói chuyện với tao, khôn hồn thì cùng thằng nhóc con này cút khỏi Tiêu gia đi.
Dù sao mày cũng không xứng với anh Mặc đâu.


- Tuy lớn lên trong gia đình có điều kiện nhưng cô Triệu đây khiến tôi khá thất vọng đấy.
Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không học được, hàng xử như bà điên như vậy chắc cha mẹ cô phải thất vọng với cô lắm nhỉ.


- Mày...
Mày nói cái gì.
Sao mày dám sĩ nhục tao như vậy.


Vừa nghe thấy lười của cô, cô ta như con lơn điện bị chọc huyết mà hét toáng lên, mặt mày tức giận bặm lại trong rất đáng sợ, cả người gồng lên chỉ tay vào người cô.
Nhưng lại bị bảo vệ bắt lấy giữa chặt khiến cô ta đau đớn, mà hét lên.


- Đau quá thả tao ra, chúng mày biết tao là ao không mà dám đụng vào tao.



- Triệu tiểu thư, Tiêu gia không phải là chỗ cô có thể chọc vào.
Hơn nữa tôi có xứng với Tiêu Mặc hay không thì tôi không biết, nhưng cô chắc chắn không xứng.
Chỉ với cách hành xử của cô bây giờ cũng đủ để thấy sự vô lễ cùng thiếu hiểu biết như cô.
Cô nghĩ rằng một kẻ như cô, Tiêu gia sẽ chấp nhận chọn làm con dâu hay sao.


- Mày....
mày dám nói tao như vậy, một con đàn bà bị chồng bỏ lại dám nói tao như vậy.
Sao mày dám...


Cô ta tức giận hét toáng lên, làm cho Qủa Táo Nhỏ giật mình làm rơi mất cái đùi gà đang ăn.
Thằng nhóc này liền tức giận trừng mắt nhìn cô ta, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đến gần liền rưng rưng rồi òa khóc nức nở.
Đường Tống thấy Qủa Táo Nhỏ khóc liền ôm lấy bé vỗ về.
Mẹ Tiêu vừa từ nhà vệ sinh ra liền thấy bảo vệ giữ chặt lấy Triệu Tiểu Tuyết, cô ta còn đang tức giận chửi rủa, còn Qủa Táo Nhỏ đang khóc đến thương tâm khiến bà nóng hết cả ruột gan mà chạy nhanh đến.


Triệu Tiểu Tuyết nhìn thấy bà đến liền trở mặt nước mắt chảy ra, miệng mếu máo.


- Dì Tiêu, dì quay lại rồi, không biết con đã làm sai gì mà chị Đường lại không vừa mắt bắt bọn họ bắt con, con đau quá, dì mau cứu con.


Đường Tống cũng thật khâm phục tài trở mặt nhanh như lật bánh của cô ta.
Rõ ràng là cô ta chửi rủa mẹ con cô trước, người hùng hổ đến chất vấn cũng là cô ta, người động thủ cũng là cô ta vậy mà bây giờ lại bày ra vẻ mặt mình bị tổn thương, bị người ăn hiếp kia cho người khác xem.


Mẹ Tiêu chẳng thèm để ý đến cô ta, mà chạy ngay đến ôm lấy Qủa Táo Nhỏ đang khóc đén nước mắt nước mũi tèm lem trong lòng cô.


- Ôi chuyện này là sao, sao bảo bảo của bà lại khóc thương tâm như vậy.
Là ai làm bảo bảo của bà khóc vậy hả.
Là kẻ nào.



- Bà nội...
hức..
cô kia vừa mắng mẹ con con, hức...
vừa đập bàn ghế làm hỏng hết đồ ăn của chúng ta rồi ....
hu hu ...
bà nội ơi con sợ lắm.....


- Cái gì, không phải như vậy, dì đừng nghe thàng nhóc chết tiệt kia nói bậy.


- Triệu Tiểu Tuyết hay cho cô lắm cô nghĩ mình là ai mà dám đụng đến người nhà của tôi.
Cô nghĩ tôi mắt mù tai điếc hay sao mà không thấy cô hùng hổ chửi rủa mẹ con nó hả.
Nhà cô cưng chiều cô riết rồi quên dạy cô đừng đụng vào người không nên đụng hay sao.
Người đâu mang cô ta về Triệu gia, báo với bọn họ kể từ bây giờ Tiêu gia sẽ không bao giờ giúp đỡ bọn họ nữa.
Báo cho Tiêu Mặc rút tất cả vốn đầu tư cùng cổ phiểu ra khỏi công ty nhà học Triệu, nhớ nói rõ ràng công lao của ai mà ra.
Dẫn đi đi thật chướng mắt.


- Dì à con biết sai rồi, dì tha cho con, con không dám nữa dì tha cho con....


- Dẫn đi.


Đúng là tức chết bà mà vừa đi chưa bao lâu cháu bà liền dọa đến khóc không ra tiếng thế này đúng là càng ngày càng không coi bà ra gì.
Dỗ bé xong lại gọi lại đồ ăn mới để bé ăn lấy sức.

Con dâu của bà thật sự quá hiền rồi sau này chắc bà còn phải phổ cập kiến thức cho con bé chứ không sau này giao lại Tiêu gia cho nó chắc sẽ bị mấy người kia ăn hiếp mất.
Như vậy làm sao bà có thể an tâm kia chứ.


Mua thêm đồ chơi cho Qủa Táo Nhỏ cùng trang sức và đồ trang điểm dồ dưỡng da cho Đường Tống xong.
Cả đoàn liền lên xe về nhà.
Vừa mệt vừa hết hứng nên bà cũng chẳng muốn đi thêm nữa, lại nhìn cháu trai mệt đến ngủ gục trên người Đường Tống cũng thấy thường liền lên xe đi về.
Hôm nay thật sự tức chết bà rồi về phải để ba Tiêu dỗ bù lại mới được.


Về đến nhà tất cả đồ đạc đã được xếp gọn, cùng bày trí ngăn nắp, lại thông minh.
Khiến cô hài lòng, lúc đầu còn tưởng phải tự mình làm nào ngờ mọi chuyện đã xong từ khi nào, đúng là nhà giàu có khác.
Đưa bé về phòng cho bé nghĩ ngơi, cô cũng nằm xuống bên cạnh ngủ luôn.
Đi mua sắm đúng là việc tiêu tốn nhiều sức lực nhất, vừa nằm xuống liền ngủ luôn.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui