Đường Tống bị đám người kia dẫn đi nhưng lại không lên được máy bay, ngay cả cổng ra vào cũng bị chặn, cùng đường bọn chúng đưa cô vào nhà kho của sân bay.
Bên trong vừa tối, vừa bụi, lại có rất nhiều đồ đạc bị tịch thu khi không thể đưa lên máy bay.
Vừa đị đưa vào, cô liền nhận một cái tát đau đớn, tên dẫn đầu điên tiếc nắm chặt lấy cổ áo cô nhấc lên.
- Nếu bọn tao không thoát ra được mày cũng đừng hòng sống.
Vừa nói hắn vừa lôi cô đến góc phòng, nơi có một cái thùng trong suốt rất lớn, không biết cái thùng này từ đâu mà có, chắc có lẽ người ta dùng nó để đựng nước khi chuẩn bị vệ sinh máy bay.
Hắn kéo cô lên trên thang dùng để lên máy bay rồi đẩy cô vào trong thùng rỗng kia.
Cả người Đường Tống hoảng sợ, hắn định làm gì, cái thùng này cao hơn cô rất nhiều, hơn nữa lại rất trơn cô không thể thoát ra.
Nhìn cô sợ hãi đậm mạnh vào thành thùng, trong ánh mắt rõ ràng tràn ngập căng thẳng và kinh hoàng nhưng vẫn cắn môi không nói một câu nào.
Hắn dùng chiếc vòi nước cở lớn, rồi ra hiệu đàn em mở nước, sau khi cố định vòi nuiocs trên thang để nức chảy vào tro9ng thùng, cả đám liền nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi còn để lại giọng cười man rợ khiến cô lạnh gáy.
Nhìn thôi cũng đủ biết hắn muốn làm gì, tất nhiên là cho cô sặc nước mà chết.
Cô phải nhanh chóng tìm cách thoát ra.
Nước trên đỉnh đầu ào ào đổ xuống, ập lên người Đường Tống, cái vòi này rất lớn chỉ mới chốc lát, nước đã tới mắt cá chân cô, nước cứ nhanh chóng dâng lên khiến cô lại thêm hoảng sợ.
Tiêu Mặc chạy tới phòng điều khiển, bắt nhân viên cho xem toàn bộ băng ghi hình, sau khi phát hiện đám người kia bị phát hiện liền mang Đường Tống chạy trốn, nhưng lại bị chặn lại, lại nhanh chóng chuyển hướng, nhưng bọn chúng chuyển hướng vào góc không có camera.
Xem hết tất cả cũng không tìm thêm được manh mối, nhưng nếu tìm lần lượt từng nơi thì Đường Tống sẽ gặp nguy hiểm mất.
Chuột bị dồn vào chân tường nhất định sẽ quay lại cắn người, vậy nên càng phải nhanh chóng tìm ra cô cái đã.
Sau khi xác nhận những nới không có camera không thể quay tới như nhà kho, hay nhà vệ sinh, ....
Tiêu Mặc nhanh chóng chia người đi tìm, để lại người canh chừng camera để lỡ bọn chúng có xuất hiện thì nhanh chóng báo tin.
Sau khi kiểm tra tất cả các nơi trong khu vực trong nhà, liền chạy tới khu vực phía sau.
Đường Tống vô vọng đập tay vào thành thùng, thùng nước rất lớn căn bản cô không thể nào thoát ra, thử mọi cách cũng không ăn thua, thành thùng trơn trượt lại cao hơn cô căn bản không thể leo lên được.
Trong thùng cũng không có bất cứ thứ gì có thể đập vỡ thành thùng để thoát ra.
Cô chỉ có thể vô vọng cầu cứ mà thôi.
Nước chảy xuống làm ướt hết quần áo của cô, Đường Tống lạnh đến mức co quắp cả người.
Bây giờ cũng đã nữa đêm nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, nếu không tỉnh táo thì cô có lẽ sẽ chết vì lạnh trước.
Nước nhanh chóng dâng lên, thoát cái đã dâng lên tới bụng cô, Đường Tống dựa vào vách tường phía sau, lạnh đến mức phải dùng hai tay ôm lấy vai của chính mình.
Cô không hét lớn cầu cứu nữa, quan trọng bây giờ phải giữ sức, nếu mất sức cô sẽ không thể cầm cự thêm nữa.
Tiêu Mặc lòng như lửa đốt, chạy khắp nơi tìm kiếm, khi chạy gần tới khu vự kho liền đụng trúng dám người bắt cóc cô, bọn chúng đang lẫn trốn, Nhìn thấy bọn chúng, máu giận như sôi sùng sục trong người anh, rút súng bắn thẳng vào một tên đang trốn, tên kia vùa trúng đạn thì mấy tên khác cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hai bên lao vào cuộc chiến khốc liệt, nhìn phương hướng mà bọn chúng trốn ra, Tiêu Mặc liền không quan tâm mà lao vào giữa cuộc chiến, xông thẳng vào nhà kho.
Đạp cửa nhà kho tiến vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Đường Tống vùng vẫy trong thùng nước, nhưng mực nước ngày càng cao, đã sắp lên đến cổ cô, có lẽ không bao lâu cô sẽ bị nhấn chìm.
- Đường Tốnggggggggg.
Đường Tống mê man dựa đầu vào mặt tường, mi mắt đóng chặt, cô phảng phất có thể nghe thấy tiếng của Tiêu Mặc.
Chỉ là lúc này cô đã không còn khí lực mở miệng nên chỉ có thể cứng rắn chỗng đỡ, cô sợ nếu mình ngã xuống rồi sẽ không còn sức lực mà đứng dậy nổi nữa.
Cô không muốn chết đuối khó coi như vậy.
Tiêu Mặc nhìn thấy bể bể kính kia, lúc này mọi thứ ở nơi đây đều có thể khiến cho anh hoảng hốt.
Cảm giác sợ hãi mất cô, cảm giác đau đớn khi thấy cô chịu khổ khiến anh không bình tĩnh nổi.
Đường Tống gắng gượng mở mắt nhìn thấy anh luống cuống tay chân lục tung mọi thứ tìm kiếm cái gì đó để phá thành thùng cứu cô.
Nhìn thấy sự hoảng loạn của anh, cô chỉ có thể vỗ nhẹ lên thành thùng, dùng giọng nói sớm đã khàn đặc của mình, lên tiếng nói mình không sao.
Nhưng càng nói anh lại càng hoảng.
Khi nhìn cô dần chìm vào trong nước khiến anh càng thêm điên cuồng.
Dùng thanh sắt liên tục đập mạnh vào thành thùng.
Từng nhát từng nhát đập mạnh vào mặt kính khiến nó nhanh chóng bị đập vỡ nhìn nước ào ào chảy ra, Tiêu Mặc xông vào dòng chảy ôm lấy Đường Tống ôm ra ngoài.
Nhìn cô hoàn toàn không còn thở, anh liền đặt cô xuống đất bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Làm tầm hai ba lượt cuối cùng cũng kéo cô từ quỷ môn quan trở về, nhìn cô khó khăn nôn hết nước trong người ra, lại tham lam hô hấp khiến anh đau đớn ôm chặt lấy cô.
Đường Tống như nắm được nguồn sống duy nhất của mình liền ôm lấy không buông.
Bên ngoài cũng đã hoàn toàn kết thúc trận chiến, Tiêu Mặc ôm cô đi ra bên ngoài nhìn tháy mấy tên khốn kia còn sống, nghĩ đến chỉ cần anh tới chậm một chút, cô sẽ bị mấy tên này giết chết, cơn giận lại bùng lên.
Sai người đem bọn chúng trở về phải đẻ bọn chúng nếm thử nổi đau mà cô chịu đựng, thậm chí phải chịu gấp trăm gấp nghìn lần cô mới khiến anh hả giận được.
Kêu người lái xe đưa anh về biệt thư, lại gọi cho Từ thúc chuẩn bị sẳn sàng chờ anh tở về, mới yên tâm ôm cô gái đã sớm bất tỉnh lên xe trở về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...