Tiêu Mặc đến được nhà Đường Tống cũng là lúc mưa nặng hạt, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Như cảm nhận được ánh mắt, Qủa Táo Nhỏ quay đầu nhìn liền hứng khởi hô lớn:
- Chú Mặc.
Rồi cả người chạy tới bên người anh, sợ thằng bé ngã anh liền giơ tay ôm bé vào người đi tới bên cạnh Đường Tống, cô cũng ngạc nhiên anh đến sớm như vậy.
Nhìn đống đồ mới mua con chưa kịp tham quan nhà bếp mà khách đã đến rồi.
- Tôi mang ít đồ chơi đến cho Qủa Táo Nhỏ.
- Anh không cần khách khí như vậy đâu.
- Không có gì chỉ là chút đồ chơi mà thôi.
- Mau vào nhà đi, ngại quá để anh đứng nảy giờ.
Tiêu Mặc vô cùng tự nhiên đi vào nhà, còn cầm mấy cái mô hình dơ dơ trước mặt Qủa Táo Nhỏ
- Có muốn chơi lắp ráp với chú không?
Nhìn biểu cảm vui sướng của nhóc thì mới cảm thấy mĩ mãn rút tầm mắt trở về, lại còn mặt dày nhìn Đường Tống trưng cầu ý kiến:
- Có được không?
Kết hợp cả ánh mắt long lanh của cún con nhà cô thì sao cô chịu nổi:
- Vậy hai người tự mình chơi đi.
tôi đi nấu cơm.
Nhìn một lớn một nhỏ hò hét hoan hô làm cô buồn cười, dứt khoát bỏ qua một bên mà vào bếp chuẩn bị cơm.
Dù sao cô cũng mua rất nhiều món, nếu không chuẩn bị nhanh thì đến chiều mới ăn được quá.
Tiêu mặc ôm Qủa Táo Nhỏ đến góc nhà nơi được trải một tấm thảm lông rất rộng, còn bày biện một vài đồ chơi lên, một số khác thì nằm gọn trong sọt đồ chơi.
Vừa đặt bé xuống cẩn thận vừa bắt đầu lôi hết đống đồ trong hộp ra.
Đường Tống lấy trái cây mới mua rửa sạch lại cắt miếng vừa ăn mang ra cho hai người ăn đỡ đói.
Rồi lại chui vào phòng bếp, nhanh chóng xử lý đồ ăn.
Trong góc phòng khách, những linh kiện lắp ráp trong hộp bị đổ toàn bộ ra thảm, lung tung rối loạn nằm đầy trên đất, Tiêu Mặc dọn sạch đống đồ chơi trên thảm vào trong giỏ, rồi hai chú cháu ngồi xếp bằng trên thảm bắt đầu lắp ráp, nghiêm túc vùi đầu lắp ráp đồ chơi.
Áo khoác bị anh cởi ra vắt trên sofa tay áo sơ mi được vén lên cao, nhìn như anh đang làm một việc cực kì khó khăn tỉ mỉ.
Ánh sáng chiếu lên người taọ nên một hình ảnh cực kì xinh đẹp.
Mô hình xe đua này khá phức tạp vừa phải lắp ghép xe vừa phải lắp ráp trường đua, cần một khoản thời gian mới hoàn thành được.
hơn nữa Tiêu Mặc còn cố ý chơi xấu kéo dài thời gian, Rõ ràng anh có thể lắp rất nhanh nhưng anh lại cố tình lấy sai nên cứ lắp vào rồi lại tháo ra.
Thấm thoát chỉ mới lắp chiếc xe đua thứ nhất mà tốn đến gần tiếng đồng hồ.
Đường Tống nấu đến món thứ tư, phóng tầm mắt ra ngoài phòng khách, nhìn Tiêu Mặc đang chăm chú lắm ráp, trước mặt anh là đống linh kiện, nhìn nhìn nãy giờ chắc anh còn chưa lắp tới một phần ba.
Dù sao cũng rất phức tạp, nếu là cô chắc cả tháng chắc cũng chưa xong cho Qủa Táo Nhỏ chơi.
Lại nhìn thấy nhóc con nhà cô chăm chú ngồi một bên ngoan ngoãn nhìn anh lắp ráp, lâu lâu lại lấy cho anh những miếng linh kiện mà anh cần.
Mỗi khi lấy được anh lại xoa đầu nhóc khen giỏi quá làm nhóc con sung sướng cười đến nheo nheo con mắt.
Đường Tống dừng tay pha hai ly nước cam cho hai người kia, lâu như vậy cũng không biết đường tìm nước uống, không khát hay sao.
Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm đồng thời cùng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, tần xuất chớp mắt cũng giống nhau khiến cô bật cười, hai người này sao tính tình lại giống nhau đến vậy.
Đưa nước cho bọn họ lại dặn dò Tiêu Mặc nghỉ ngơi chút xíu rồi mới quay lại nhà bếp tiếp tục nấu nướng.
Tiêu Mặc nhìn ly nước trên tay, lại nhìn xung quanh một vòng, trong khoảnh khắc anh đã cảm nhận được cảm giác gia đình, cảm giác như chính gia đình nhỏ của riêng mình anh, là nơi có không khí ấm áp cùng hương thơm đồ ăn, còn có giọng nói dịu dàng cùng tiếng trẻ thơ.
Cảm giác khiến người ta hoàn toàn thả lỏng, thoải mái đến mức cả người đều lơ lửng.
Nhìn đến Qủa Táo Nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn mà liếm liếm miệng, đôi mắt long lanh, tay còn xoa xoa bụng làm anh thấy thật thú vị.
Lại nhìn Đường Tống bận rộn trong bếp bưng từng món ra bàn nhìn bàn ăn tuy bình dị nhưng ấm cúng cũng đủ khiến dạ dày anh biểu tình.
Thực đơn bữa trưa có trứng chưng, cá hấp, canh gà hầm củ quả, thịt bò xào hành và cà rốt, bắp cải xào mỡ, cùng một dĩa tôm nướng muối ớt.
Từng món từng món tỏa ra mui hương hấp dẫn khiến cả hai người đang ngồi tròng phòng khách không thể tập trung vào công việc, đành vứt hết tụi nó lại đứng lên đi vào phòng bếp chực ăn.
Đường Tống vừa dọn chén bát lên thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng ở cửa nhìn chằm chằm bàn đồ ăn cực kì đói khát, liền bảo hai người đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Hai con người vừa nghe liền lật đật đi vào phòng vệ sinh rửa tay, chắc là đói lắm rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...