Ngay lúc Đường Tống giải quyết vấn đề của con trai thì tại Hàn gia sóng ngầm cũng đang nỗi lên.
Bốn năm trước khi Lâm Thư Thư bán đứng Hàn Thiên Hạo lần đầu tiên mà cứ nghĩ rằng bản thân đang giúp hắn.
Khi đó, Vương Húc thật sự nhường Hàn Thiên Hạo một cái hợp đồng cực kì lớn làm cho Lâm Thư Thư hoàn toàn tin tưởng rằng việc cô ta làm hoàn toàn chính xác.
Cứ như vậy, cách vài tháng cô ta sẽ lại gửi một phần tài liệu quan trọng của công ty Hàn Thiên Hạo cho Vương Húc.
Điều cô ta không nghĩ tới, việc cô ta âm thầm làm suốt bốn năm qua lại bị phát hiện ngay lúc này.
Sau khi Hàn Thiên Hạo vừa rời khỏi nhà, cô ta liền nhanh chân lén vào thư phòng của hắn.
Tay chân quen đường, một đường thuận lợi tìm được tài liệu mà Vương Húc cần.
Đang vui vẻ gọi điện thoại báo rằng bản thân đã tìm ra thứ hắn muốn thì ngay lập tức cửa phòng bị đạp ra, Hàn Thiên Hạo cùng người của hắn chạy vào bao quanh bắt lấy cô ta.
Cả người run lên làm rơi cả điện thoại ra sàn, một tên tay chân nhanh chóng nhặt lên cung kính dâng cho hắn, nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, cả gương mặt hắn đanh lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, vừa đưa điện thoại lên bên tai:
- Vương Húc mấy năm qua âm thầm đâm sâu lưng tao vui lắm đúng không?
Giọng nói lạnh lùng, từng từ từng từ chập rãi nhả ra dù nói với người bên đầu dây bên kia, nhưng lại làm cho cả người Lâm Thư Thư không còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, miệng run rẩy lắp bắp nói không ra lời.
Hắn vừa nói xong bên kia liền đáp trả hắn bằng tiếng cười đầy điên dại, cùng cuồng vọng.
- Tao chỉ lấy thứ mà tao muốn thôi, mày nhìn mày đi hết lòng yêu thương ả ta nhưng cuối cùng nhận được cái gì.
Cũng do mày ngu, cùng với sự tham lam của ả ta mà ra thôi.
Dù sao thời gian qua ả ta cũng giúp tao rất nhiều, mày phải nói cảm ơn giúp tao đó.
- Mày nghĩ những việc mày và cô ta làm suốt mấy năm qua tao không biết sao.
Từ khi mày nhường tao cái hợp đồng đó thì tao đã bắt đầu đề phòng mày rồi.
Những tài liệu mà Lâm Thư Thư gửi cho mày cũng đều là đống rác rưởi mà tao để lại thôi.
Mày cứ cười đi sẽ nhanh thôi tao sẽ cho mày biết, dám đối nghịch với tao mày sẽ có kết cục như thế nào.
Nói xong không để bên kia kịp trả lời, Hàn Thiên Hạo liền tắt điện thoại, rồi ném tới trước mặt Lâm Thư Thư.
Đi lại ngồi xuống trên sofa, đôi mắt nhìn cô ta như nhìn một món đồ bẩn thỉu.
- Hình như cô đã quên việc phản bội tôi có kết cục gì rồi thì phải.
- Hạo, không phải em không phản bội anh, là Vương Húc hắn ta nói nếu em giúp hắn có được những phần tài liệu đó, hắn sẽ giúp đỡ anh.
Hắn nói hắn với anh là bạn, nên hắn sẽ không làm hại anh được.
Hạo anh phải tin em làm sao em dám phản bội anh cơ chứ.
Vừa nói cô ta vừa vùng vẫy vùng ra khỏi tay của đám người kia, vừa bò về phía hắn, ôm chân hắn cầu xin.
Làm sao mộ chuyện lại trở nên như vậy, rõ ràng đang tốt đẹp, cô ta sắp trở thành thiếu phu nhân của Hàn gia rồi làm sao lại trở nên như vậy.
Đúng là Vương Húc là hắn xúi dục cô ta, là hắn khiến cô ta bị Hạo nghi ngờ, đúng là hắn.
- Nhưng năm cô ở bên ngoài đều làm tình nhân bên cạnh Vương Húc, trở về liền muốn leo lên làm Hàn thiếu phu nhân.
Cô tính toán thật là chu toàn.
Hết lần này đến lần khác phản bội tôi.
Cô thiếu đàn ông đến vậy à.
Vừa nói vừa ném đống ảnh lên mặt cô ta, nhìn thấy trong hình toàn là cô ta cùng mấy tên đàn ông mà cô ta đã từng phụ vụ.
Vừa nhìn thấy cả người liền rơi vào hầm băng.
Nước mắt thi nhau tuôn ra, cả gương mặt vặn vẹo, sợ hãi.
Hai tay bấu chặt lấy ống quần của hắn, mở miệng van xin tha thứ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của hắn nhìn cô như nhìn thấy rác rưởi, làm tâm cô ta tan nát.
Mất thật rồi, mất hết thật rồi.
- Hạo dù sao em cũng là mẹ của con anh, cũng sinh con cho Hàn gia.
Cầu anh tha cho em, em không dám có lần sau nữa, cầu xin anh, tha cho em mà.
- Cô còn biết cô là mẹ con bé hay sao, nếu không phải xét nghiệm ADN đúng là con tôi cô nghĩ bây giờ cô còn có thể ở đây khóc lóc cầu xin hay sao? Nhưng cũng phải cảm ơn cô, dù sao cô cũng giúp tôi lừa tên khốn Vương Húc kia.
Dù sao đối với kẻ dám phản bội tôi thì tôi không dám giữ lại bên người nữa.
- Đem cô ta giao lại cho Vương Húc, bảo với hắn là trả hàng.
Vừa nói xong chưa kịp để cô ta lên tiếng thì hắn đã nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Vừa tới cửa liền dừng chân lại nói.
- Làm cho sạch sẽ đừng để con bé nhìn thấy.
- Đã rõ.
Nhận được mệnh lệnh liền không nhân từ kéo Lâm Thư Thư đã chết lặng từ khi nào, cả gương mặt xinh đẹp bây giờ trong thật thảm hại.
Cũng vì sự ngu ngốc và tham lam của bản thân đã hại chính cô ta thành ra thế này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...