Thời gian ba năm tuy không dài nhưng đối với một số người thì đó lại là khoảng thời gian địa ngục.
Đường Vinh là một trong số đó, từ khi bắt tay xây dựng công trình trên khu đất đó, ông ta làm việc càng lúc càng khó khăn.
Dù rằng sau khi cắt cổ phần để cứu vớt công ty nhưng trong bốn năm qua ông ta chưa thể gây dựng lại công ty như trước đây nữa.
Làm ăn càng ngày càng thua thiệt, nợ nần chồng chất, như công ty khác không giám kí hợp đồng đầu tư.
Dần dà công ty càng lúc càng xuống dốc, nhiều lần ông ta tìm đến Hàn Thiên Hạo cầu xin giúp đỡ, nhưng hắn ta là người phải kiếm được lợi ích thì mới ra tay giúp.
Nhưng bây giờ Đường Vinh không còn bất kì giá trị nào để hắn lợi dụng nữa hắn cũng không giàu lòng từ bi mà ban phát.
Đối với loại người tham lam như Đường Vinh, xin được một lần thì sẽ thêm lần hai, lần ba,...
sợ rằng ông ta sẽ không vừa lòng với những thứ mà người khác ban cho.
Cầm cự được một thời gian dài cũng đủ thấy bản lĩnh của ông ta, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Cuối cùng ông ta cũng phải bán lại công ty cho người khác với giá rẻ như bèo, với số tiền đó chỉ đủ cho ông ta cầm cự thêm mấy năm mà thôi.
Đám tình nhân của ông ta từ khi biết ông ta suýt trắng tay, thì lần lượt từng người cắt đứt liên lạc.
Ông ta coi như mất hết, tiền tài, địa vị, ngay cả nhà cũng không có mà về.
Đúng là trên đời này không ai lường trước được điều gì, cuộc đời nay lên voi xuống chó nhanh như lật tay vậy.
Đây cũng chính là quả báo mà ông ta phỉ nhận.
Về Nhậm Tư Oanh, sau khi ra nước ngoài, Đường Tống hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tên lừa đảo kia nên không biết bà ta giờ thế nào.
Sáng sớm Đường Tống đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con, hôm nay cô nấu vài món đơn giản nhưng lại giàu dinh dưỡng.
Trứng luộc chín, lột vỏ để vào dĩa, trên dĩa còn có sandwich cá ngừ sốt mayonnaise, thêm một dĩa trái cây cùng hai ly sữa.
Cô vừa quay qua quay lại làm xong, thì Quả Táo Nhỏ cũng đã rời giường, rửa mặt, mặc đồng phục gọn gàng từ khi nào rồi, đang đứng nhìn mẹ bày thức ăn ra.
Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng tinh cách lại rất hiếu thắng, có thể tự mình làm được thì tuyệt đối không để cho Đường Tống giúp.
Nhiều lần thấy nó vật lộn mặc quần áo đến mồ hôi dính đầy trán, cô vội vàng muốn giúp nhưng nhóc con này lại nhất quyết không chịu, làm cô dở khóc dở cười với nó.
Rốt cuộc nó vẫn là đứa nhỏ bốn tuổi, tay chân ngắn cũn, không linh hoạt như người lớn, khi mặc vào, nhiều lúc thằng bé không tìm được đầu ra, cả người bị vây trong quần áo nhưng tuyệt nhiên không rên hay cầu cô giúp đỡ.
Tự mình tìm cách giải quyết vấn đề, sau một lúc vật lộn với đống quần áo thì cuối cùng cũng mặc xong, mỗi lần như vậy cô lại dành cho nhóc những nụ hôn cùng lời khen ngợi, lần nào cũng làm nó ngượng ngùng đỏả mặt nhưng cũng không dấu được vẻ mặt vui mừng khi được khen của nó.
Nhanh chóng gọi nó đến ăn sáng, rồi hai mẹ con nhanh chóng chuẩn bị đi học, trong balo khủng long nhỏ của nó, cô luôn chuẩn bị đủ mọi thứ, từ khăn tay, đồ ăn vặt, đồ chơi mà nhóc yêu thích,...
còn không quên chuẩn bị một bình nước để nó uống trong giờ học.
Chỉnh sửa quần áo gọn gàng, sau khi xem xét đã không còn thiếu gì nữa thì hai mẹ con bắt đầu xuất phát.
Việc đưa đón Quả Táo Nhỏ là việc mà cô thích nhất, cũng là việc gắn kết hai mẹ con nhất.
Mỗi lần nhìn nó được cô dắt tay vào lớp, nhiều lần thấy nó quay lại vẫy tay với mình, rồi cười một cái thật tươi làm cô cảm thấy bản thân thật vĩ đại.
Con nít đi học, thân là người lớn cũng phải bắt đầu đi làm, Đường Tống tới bàn làm việc mở máy tính lên, bắt đầu thiết kế trang phục.
Đường Tống một kẻ cuồng công việc, mô khi đã bắt đầu có cảm hứng thì sẽ nhanh chóng phác thảo làm việc, bất chấp thời gian, vì chưa qua đào tạo hẳn hoi vậy nên cô chỉ vẽ đơn giản ý tưởng mà mình muốn làm, rồi sau đó dựa vào nó mà bắt đầu may y phục, những bộ quần áo cô may đều dùng kích thước của Quả Táo Nhỏ, may xong sẽ cho nhóc mặc thử rồi chụp ảnh gửi qua bên công ty, vừa gửi bản thảo vừa gửi ảnh sẽ dễ dàng cho những người dùng thiết kế của cô.
Vừa hoàn thành bộ trang phục thì chuông điện thoại cũng reo lên, hoá ra đã tới giờ đi đón Quả Táo Nhỏ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi đến trước nhóc.
Vừa đến chưa được bao lâu liền thấy mấy đứa nhóc được cô dẫn ra đường.
Nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Quả Táo đáng yêu nhà cô liền gọi tên nhóc, vừa thấy mẹ nó liền chạy nhanh tới sà vào lòng ôm cô.
Vừa ôm vừa dụi cái mặt bánh bao đáng yêu vào người cô, miệng lầm bầm hỏi cô tối nay ăn gì, có lẽ nhóc con này đói lắm rồi, lấy mấy viên kẹo trong túi đưa cho nó, vừa bảo nó cùng cô đi siêu thị mua đồ ăn luôn.
Vừa thấy kẹo lại được đi chơi , nhóc con này liền tươi tỉnh hẳn.
Nào còn dáng vẻ làm nũng như nảy đâu, thằng nhóc này lật mặt cũng nhanh lắm chứ.
Vừa nhéo mũi vừa trêu nhóc, khiến nhóc cười toe toét cả lên, cả hai liền nhanh chóng tiến đến siêu thị mua đồ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...