Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Phản Diện Edit


Giang Minh theo hướng ngón tay chỉ nhìn sang, chỉ thấy một đám đông rộn ràng, nhộn nhịp.

"Cái gì?""Ở chỗ kia, có đứa trẻ mặc quần xanh lục, nó với cậu hồi nhỏ rất giống nhau.

"Giống ai chứ sao lại giống cậu nhỉ", anh ta cười một tiếng bỡn cợt: "Minh Viễn cậu nên điều tra việc này, nói không chừng đấy chính là con rơi của cậu".

Giang Minh quét mắt nhìn anh ta một cái, không để ý tới người này, quay người rời đi!.

Trình Hoan cũng không biết mình đã thoáng gặp nam chính, cô dắt Tinh Tinh đi vào một cửa hàng bán quần áo trẻ em, bắt đầu chọn quần áo.

Tinh Tinh chỉ mới bốn tuổi nên mắt thẩm mỹ tất nhiên không hợp mắt người lớn, đồ nhóc con chọn làm Trình Hoan có chút khó hiểu, thế là vô tình cự tuyệt.

Nhưng may mắn Tinh Tinh là đứa trẻ ngoan, bị từ chối cũng không khóc nháo như những đứa trẻ khác mà chỉ vểnh miệng, đi theo Trình Hoan làm cái đuôi nhỏ.

Trang phục trẻ em trong cửa hàng có cả của bé trai và bé gái, trong đó đồ bé gái chiếm một số lượng lớn hơn, Trình Hoan bị những cái váy nhỏ đáng yêu kia mê hoặc đứng ở đó nhìn mãi.

Tinh Tinh thấy mẹ cứ nhìn những cái váy thì có chút sợ hãi, nó lay lay Trình Hoan, nhỏ giọng gọi: "Mẹ.

""Sao nào?" Trình Hoan quay đầu lại.

"Những cái kia là để con gái mặc.

" Tiểu hài tử khuôn mặt nhỏ nhắn, chững chạc đàng hoàng nói: " Con là con trai đấy".


"Phốc!"Sau lưng bọn họ nhân viên tư vấn nhịn không được bật cười, nói với Trình Hoan: "Em trai của cô thật đáng yêu.

"Tinh Tinh trước đó gọi mẹ nhưng âm thanh quá nhỏ, làm các cô không nghe rõ nên mới coi hai người là chị dắt em trai đi mua quần áo.

"Cái này, tôi là mẹ bé" Trình Hoan còn chưa mở miệng, Tinh Tinh đã ôm chân Trình Hoan, khuôn mặt nhỏ phồng lên với nhân viên tư vấn nói: "Không phải là chị mà là mẹ của em!"Nhân viên tư vấn nhìn có chút xấu hổ cười khan một tiếng, nói với Trình Hoan: "Tôi xin lỗi nhìn cô còn trẻ như vậy nên tôi mới như vậy.

""Không sao đâu.

" Trình Hoan cười cười, lại cúi đầu đối với tiểu gia hỏa nói: "Chị ấy không cố ý mà, Tinh Tinh đừng tức giận có được hay không?"Tinh Tinh bất đắc dĩ ồ một tiếng, nắm tay Trình Hoan lại quay đầu đối với nhân viên tư vấn lặp lại: "là mẹ của em.

""Chị biết rồi là mẹ của em.

" Nhân viên tư vấn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tinh Tinh:"Bạn nhỏ, vừa nãy chị nói sai nhưng giờ sửa lại rồi, bé tha thứ cho chị được không".

Tinh Tinh lần đầu tiên gặp phải tình huống này có chút luống cuống, ngửa đầu mắt nhìn Trình Hoan, thấy cô ra hiệu liền với nhân viên tư vấn nói: "Vâng ạ.

"Trình Hoan sờ lên đầu Tinh Tinh: "Ngoan lắm bảo bối.

"Trải qua lần này tiểu gia hỏa càng bám Trình Hoan hơn, hễ là nhìn thấy có người liền muốn lôi kéo Trình Hoan nói với người ta một câu hai người là mẹ con.

Trình Hoan bị tuyên thệ chủ quyền có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết đứa bé làm như vậy là bởi vì thiếu hụt cảm giác an toàn.

Bị nguyên chủ thờ ơ đã lâu cho nên đột nhiên được yêu thương liền vô thức nắm chặt lấy không buông.


Sợ đứa bé nghĩ lung tung, Trình Hoan cũng không quay lại nhìn những bộ quần áo cho bé gái kia nữa, cô mang theo Tinh Tinh đi đến chỗ bán trang phục bé trai để cho nhóc con chọn.

Quần áo trẻ em thật đẹp nhưng quan trọng nhất vẫn phải mặc dễ chịu.

Trình Hoan cảm thấy không tệ liền cho Tinh Tinh đi xem qua một vòng, còn thử hỏi sở thích của tiểu gia hỏa, Tinh Tinh biểu đạt bằng hết năng lực của mình, có cái gì nói được đều nói tương đối rõ ràng.

Đi dạo hơn nửa giờ, mua ba bộ quần áo, Tinh Tinh có chút mỏi chân không muốn đi nữa.

Trình Hoan thấy vậy cũng không tiếp tục đi dạo, mặc dù chưa mua tận hứng nhưng ba bộ quần áo cũng đủ để thay giặt.

Hiện tại còn nhiều chỗ cần dùng tiền nên không thể tùy tiện phung phí.

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại cùng tiền tiết kiệm ít ỏi trong thẻ, Trình Hoan lại là thở dài một tiếng.

Quả nhiên tất cả phiền não đều từ nghèo mà ra! Đã muốn tiết kiệm tiền nên hai mẹ con không ở ngoài ăn.

Tinh Tinh biết được về nhà ăn cơm thì thật vui sướng trải qua tối hôm qua cùng sáng nay, mẹ đã thành người nấu ăn ngon nhất trong lòng nó.

Bạn nhỏ bị Trình Hoan ôm vào trong lòng, tay vòng quanh cổ của mẹ: "Mẹ, giữa trưa có ăn bánh bao không vậy?"Trình Hoan đang suy nghĩ giữa trưa nên làm gì, nghe nói như thế thì nhíu mày: "Thích ăn bánh bao đến vậy sao?""Dạ!" Tiểu gia hỏa kiên định gật đầu: "Thích ăn nhất là bánh bao!"Trình Hoan cười: "Không muốn nếm thử đồ ăn khác sao?"Tay vòng quanh cổ của cô ôm chặt hơn, tiểu gia hỏa nhấc cằm khoác lên trên vai của mẹ, nhỏ giọng nói: "Muốn bánh bao nhất.

""Vậy được làm bánh bao cho con.


" Trình Hoan cũng không ngại thỏa mãn yêu cầu.

"Mẹ vạn tuế!" Thỉnh cầu được cho phép, tiểu gia hỏa lại "sinh long hoạt hổ", rất phấn khởi mà hôn lên mặt Trình Hoan: "Tinh Tinh yêu mẹ nhất.

"Đối mặt với ánh mắt mong đợi, Trình Hoan không do dự cũng hôn một cái:"Mẹ cũng thích Tinh Tinh nhất"!.

Trình Hoan có chút hối hận vì đáp ứng yêu cầu này.

Bởi vì bọn họ đã ăn ba ngày ăn bánh bao!Tiểu hài tử rất thông minh, mỗi lần tới giờ cơm liền đến lẩm bẩm nói muốn ăn bánh bao.

Trình Hoan mềm lòng, bị hôn hai cái liền muốn đầu hàng thế là một lần nữa nhượng bộ.

Ba ngày! Cô bây giờ thấy bánh bao là cảm giác thấy buồn nôn, hết lần này tới lần khác tiểu gia hỏa một chút cũng không ngán, khẩu vị còn ngày càng lớn.

Bữa tối hôm nay, Trình Hoan kiên định bác bỏ yêu cầu ăn bánh bao.

Tiểu gia hỏa bị cự tuyệt không khóc cũng không nháo, liền đứng một bên mắt long lanh nhìn cô, đáng thương biết.

Trình Hoan nhìn một cái đã cảm thấy có chút dao động, nhớ tới bánh bao đáng ghét lại lần nữa hạ quyết tâm, quay đầu không nhìn.

Tinh Tinh buồn bã hơn một giờ, lúc ăn cơm liền đầy sức sống.

Trong chén thả tinh bột mì, bên trong có sườn heo, móng ngựa cùng cà rốt hoà quyện với nhau làm tăng thêm sự độc nhất vô nhị của món ăn, hương vị ngon vô cùng.

Tinh Tinh ăn miệng đầy mỡ, bánh bao cũng sớm đã bị ném sang một bên, nhóc con ăn no bụng ngồi trên ghế cảm thán.

"Thịt thịt ăn thật ngon!!"Trình Hoan nhìn con một cái: "Bây giờ còn thích ăn bánh bao nhất nữa không?"Tiểu gia hỏa trả lời không thèm suy nghĩ: "Bánh bao cũng ăn ngon.


"Tinh Tinh cùng Trình Hoan quan hệ ở hiện tại đã thân cận rất nhiều, nói xong lời này liền nhảy xuống khỏi ghế, tiến đến Trình Hoan nịnh nọt: "Mẹ làm gì cũng đều ngon, là người nấu ăn ngon nhất trên đời!""Con đã ăn qua đồ ăn của bao nhiêu người mà đã khẳng định mẹ nấu ngon nhất" Trình Hoan nhéo một cái mũi của nhóc, trong lòng lại bởi vì câu nói này cảm thấy thoải mái.

Trẻ con quả nhiên là loài sinh vật đáng yêu nhất trên đời, xuyên qua đúng là không có thua thiệt!Cơm nước xong xuôi, Trình Hoan đi rửa chén, tiểu gia hỏa theo thường lệ cùng ở phía sau, đứng tại cửa phòng bếp nhìn cô rửa bát thỉnh thoảng trong miệng còn hỏi mấy câu.

Trình Hoan trong lòng có việc nên không thể nào trả lời hết các câu hỏi.

Cô đem rửa sạch sẽ đồ chơi rồi cất kỹ, lau khô tay, đi đến trước mặt Tinh Tinh ngồi xuống.

"Bảo bối, mẹ có việc quan trọng muốn thương lượng với con đây.

""Chuyện gì ạ?" Tiểu gia hỏa cũng nghiêm túc lên.

"Cái phòng này quá nhỏ, mẹ muốn thay cái lớn một chút, Tinh Tinh cảm thấy có thể chứ?"Chuyện đổi phòng ốc Trình Hoan ngày đầu tiên xuyên qua đã nghĩ đến, nơi này cũng không ít phòng ở mà đều so với nơi này tốt hơn nhiều.

Cô suy tính mấy ngày, quyết định sáng mai đi xem một chút, trước khi đi cô cùng Tinh Tinh nói chuyện một chút, dù sao vừa ra đời nhóc con đã ở đây, Trình Hoan sợ đột nhiên đổi chỗ ở sẽ khiến nhóc bị sợ, trước nói một câu, cho nó chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

Tinh Tinh mới bốn tuổi, đối với việc dọn nhà không hiểu gì, Trình Hoan liền cẩn thận giải thích cho nhóc ý tứ trong đó.

Tiểu gia hỏa nghiêm túc nghe xong, suy tính sau đó hỏi: "Mẹ sẽ mang theo con sao?"Trình Hoan gật đầu: "Đúng, chúng ta cùng đi.

""Vậy liền chuyển đi.

" Tiểu gia hỏa rúc vào trong lòng cô, âm thanh mềm mại truyền đến bên tai: "Tinh Tinh được đi theo mẹ là được.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận