Người dịch: Xương
Nguồn: https://.zhihu.com/.../section/1231952450958680064...
8 giờ tối ngày hè, bốn bề là màn đêm.
Công viên Nam Lăng, thành phố Sở Nguyên.
Cái nóng bức ban ngày đã dần tan. Trong công viên, bóng cây che phủ, nước chảy êm đềm, quang cảnh thanh bình. Nam Lăng là khu lăng mộ của một vị hoàng đế triều Minh, “tựa sơn hướng thủy”, rất hợp phong thủy. Sau Cách mạng, khu vực hơn mười dặm vuông quanh đây được quây lại bằng tường vây và các mái hiên, hình thành nên công viên Nam Lăng. Có một dòng sông nước đen tuyền chảy quanh lăng mộ, người dân thành phố Sở Nguyên gọi nó là sông Đen.
Nước sông Đen không trong, nhưng không phải do chất bẩn, cũng không có mùi gì, đêm ngày chảy trôi, bốn mùa không bao giờ dừng lại.
Cứ đến tối lại có hai ba cặp đôi đến công viên Nam Lăng hẹn hò. Đắm mình trong ánh trăng dịu dàng, lặng yên ngồi dưới bóng cây, đưa lời tình tứ qua lại, không màng đến trời đất.
Phương Văn Kiệt và Lâm Lăng sánh vai nhau ngồi dựa trên một chiếc ghế dài trong công viên. Họ đều hơn hai mươi tuổi, vừa mới tối nghiệp đại học, Phương Văn Kiệt làm việc cho tòa soạn báo Sở Nguyên, là phóng viên của ban Tin tức xã hội. Lâm Lăng sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tìm được việc, hiện đang ôn tập chuẩn bị cho kì thi cao học năm sau.
Hai người đang thầm thì nói lời đường mật, Lâm Lăng bỗng nhiên vỗ nhẹ vào chân Phương Văn Kiệt, chỉ về đầu cầu sông Đen phía đằng xa:
- Anh nhìn kìa, ở đó có người.
Phương Văn Kiệt nhìn kĩ một lát, đáp:
- Hình như là một người phụ nữ. Cô ấy cứ đi qua đi lại, định làm gì vậy?
Lâm Lăng hơi sợ, nắm chặt tay Phương Văn Kiệt:
- Muộn thế này rồi, chỉ có một mình cô ấy đi lại trong công viên, không phải ma đấy chứ?
Phương Văn Kiệt cười cười:
- Làm gì có ma, nếu gặp ma thật, thế thì chúng ta may mắn đấy, có người muốn gặp mà chẳng được.
Lâm Lăng nói:
- Anh đừng nói linh tinh dọa người ta nữa.
Vừa nói dứt câu, người phụ nữ đứng ở đầu cầu bỗng hét lên một tiếng “A”, rồi ngã xuống sông.
Cả hai người bị dọa hết hồn một phen, ngây ra nửa phút mới có phản ứng được. Phương Văn Kiệt kêu lên:
- Không xong rồi, cô ấy nhảy sông tự tử rồi.
Hai người nằm tay nhau chạy tới đầu cầu. Dòng nước sông đen cuồn cuộn, ánh đèn công viên nhập nhòe, không nhìn thấy rõ gì cả. Ngay lúc này, lại có một đôi tình nhân khác cũng chạy tới, đứng trên cầu hỏi:
- Có người rơi xuống sông à?
Phương Văn Kiệt đáp:
- Phải, chúng tôi gọi người cứu ngay đây.
Lâm Lăng lo lắng:
- Anh không biết bơi, nổi còn không nổi được, sao mà cứu người đây?
Chàng trai kia nói:
- Tôi biết bơi, để tôi. – Nói rồi định cởi đồ nhảy xuống nước.
Cô gái đứng bên cạnh kéo anh ta lại:
- Đây là chỗ nguy hiểm, nước sâu bao nhiêu còn không biết, trình độ của anh cũng không tốt, nhỡ nhảy xuống rồi cũng ch.ết theo thì làm sao?
Chàng trai đáp:
- Em kéo anh làm gì, chẳng lẽ lại giương mắt đứng nhìn cô ấy ch.ết?
Cô gái kia vẫn giữ chặt anh ta, không cho chàng trai nhảy xuống nước.
Phương Văn Kiệt thấy không thể tìm thấy người cứu ngay được, cách tốt nhất chỉ có gọi điện cho cảnh sát.
Mười phút sau, Đường Đào và Hoàng Bằng Phi của phòng Cảnh sát dân sự nhận tin từ công viên Nam Lăng, khẩn trương lái xe cảnh sát tới hiện trường. Xe cứu hộ cũng đã đến nơi.
Đường Đào và Hoàng Bằng Phi đều là những người bơi lội rất thuần thục, trước khi xuất phát đã chuẩn bị đầy đủ, mặc sẵn đồ bơi. Tới cầu, hai người lập tức nhảy xuống nước. Phương Văn Kiệt và Lâm Lăng nắm chặt tay nhau vừa nhìn các anh cảnh sát cao cường, vừa giúp họ soi đèn.
Cũng may nước không quá lạnh, hai cảnh sát có thể lặn được xuống sâu. Nhưng sông Đen sâu hơn hai mét, dưới nước toàn là bùn, hai cảnh sát tìm đi tìm lại mấy lượt vẫn chưa tìm thấy cô gái rơi xuống nước.
Gần một tiếng đồng hồ sau, cục Công an cử ba thành viên được đào tạo tìm kiếm chuyên nghiệp tới. Năm người lại lặn ngụp dưới nước hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, mới tìm thấy thi thể người phụ nữ trương phềnh nhấp nhô nổi lên.
Người cứu hộ kiểm tra thi thể, nói:
- Đã ch.ết rồi. – Sau đó nhảy lên xe cứu hộ, đi thẳng.
Đường Đào tìm thấy ví tiền trên thi thể nạn nhân, mở ra, bên trong có tiền bạc, thẻ ngân hàng và giấy tờ tùy thân. Xem qua thẻ công tác của nạn nhân, Đường Đào kêu lên:
- Hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, phải về cục báo án thôi.
Người ch.ết là viện trưởng bệnh viện số hai trực thuộc học viện Y thành phố Sở Nguyên – Mã Thiên Huệ. Mà theo lời đồn thổi, người người nhà nhà trong thành phố Sở Nguyên đều biết, Mã Thiên Huệ là vợ của Phó thị trưởng đương nhiệm Vưu Vệ Đông. Hai vợ chồng hô mưa gọi gió ở thành phố Sở Nguyên, không ai là không biết. Giờ Mã Thiên Huệ ch.ết đuối dưới sông, đối với miệng lưỡi thiên hạ mà nói, đây là một việc động trời, Đường Đào không chậm trễ, lập tức về cục thông báo xảy ra án mạng.
Vương Mộc và Vương Đại Hải ngồi xe cảnh sát, trong thời gian ngắn nhất đã tới nơi. Sau khi xác nhận người ch.ết đúng là Mã Thiên Huệ, Vương Mộc tức giận, không giữ được bình tĩnh quát Vương Đại Hải:
- Còn đứng ngây đó làm gì, mau đi báo cáo với trên Sở đi.
Vương Mộc siết nắm tay, lại quay sang quát Đường Đào:
- Mau gọi Thẩm Thư tới đây, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu ta không tới, còn ở nhà ngủ thẳng cẳng, có đội phó đội cảnh sát hình sự nào như thế không hả? Bảo cả bác sĩ pháp y kia tới đi, cái cô ấy, tên gì ấy, tôi không muốn nhiều lời nữa, gọi bọn họ đến đây mau lên.
Tôi không có xe, giữa đêm bắt xe taxi cũng không dễ dàng gì, công viên Nam Lăng còn cách nhà tôi rất xa, phải mất một tiếng rưỡi mới tới được hiện trường. Phó thị trưởng Vưu Vệ Đông cũng đã có mặt ở đó, còn có thư ký của Phó sở Công an thành phố Đường Giai cùng mấy người nữa. Thẩm Thư cũng đứng trong đám đông ấy.
Vương Mộc thấp thỏm không yên nghe báo cáo, dẫn đôi Phương Văn Kiệt, Lâm Lăng và một đôi tình nhân khác đến trước mặt Vưu Vệ Đông, tường thuật lại tình hình.
Phương Văn Kiệt và chàng trai kia cùng nhau thuật lại quá trình nhìn thấy người phụ nữ.
Vương Mộc lớn tiếng với bọn họ:
- Các cô cậu có phải là công dân Trung Quốc không vậy? Không có chút tình thương nào với đồng bào của mình à? Nhìn thấy có người nhảy xuống sông, các cô cậu không lập tức đi tìm người đến cứu, đây cũng là phạm tội đấy, hành vi vô nhân tính này phải chịu sự trừng phạt của pháp luật và đạo đức. Đường Đào, đưa bọn họ về đồn, tạm giữ họ 48 tiếng đồng hồ rồi tính tiếp. Thông báo với bộ phận Thông tin, thông báo với đơn vị làm việc của họ, phạt cảnh cáo họ.
Vưu Vệ Đông vẻ mặt đau khổ, hai mắt ngân ngấn nước, người có bối cảnh địa vị cao, đã trải qua nhiều chuyện, vẫn có thể giữ được sự kiên định. Ông nói với Vương Mộc:
- Chuyện này không thể trách bọn họ được, họ là người qua đường, không biết bơi, không dám xuống nước, cũng không thể tính là lỗi sai nghiêm trọng, trong tình tình cấp bách họ đã báo cảnh sát đến cứu người, không cần truy cứu trách nhiệm của họ nữa. Nếu cơ quan công an đã tiếp nhận vụ án này, tôi hi vọng có thể nhanh chóng đưa thi thể Thiên Huệ về nơi yên nghỉ thích hợp, không thể để cô ấy ở đây quá lâu.
Vương Mộc nói liên thanh:
- Đúng đúng đúng, mau đưa thi thể nạn nhân về nhà tang lễ, tìm phòng tốt nhất để bảo quản lạnh đi.
Đường Đào đáp tỉnh queo:
- Cục trưởng Vương, phòng lạnh của nhà tang lễ đều như nhau, không có cái tốt cái không tốt đâu ạ.
Vương Mộc không để tâm, khoát tay:
- Không nhiều lời nữa, mau đi làm đi.
Tôi nói:
- Ê, tôi vẫn chưa khám nghiệm tử thi mà.
Vương Mộc bảo:
- Khám nghiệm cái gì? Nói gì mà khó nghe vậy? Cô đi đâu nãy giờ? Còn tới muộn hơn cả các vị lãnh đạo nữa. Quay về viết cho tôi một bản báo cáo!
Tôi đáp:
- Còn chưa kiểm tra thì làm sao viết báo cáo?
Vương Mộc nói:
- Sao cô nói nhiều thế nhỉ? Vụ này đã rõ rành rành rồi, nhân chứng vật chứng đều ở đây, báo cáo chính là tổng hợp lại, cô còn định ở đây kiếm chuyện gì nữa.
Thẩm Thư đưa bốn nhân chứng về đồn cảnh sát, lấy lời khai. Cặp đôi đi cùng với Phương Văn Kiệt và Lâm Lăng là Trương Dụ và Dư Bình, cả hai cũng đều hai mưới mấy tuổi, đang làm việc ở một quán bar, vì là đồng nghiệp nên không thể công khai yêu đương, họ xin đội cảnh sát hình sự không liên hệ với đơn vị công tác của họ.
Lấy lời khai xong đã là khoảng 4 giờ sáng, mẹ của nạn nhân Mã Thiên Huệ tên là Trần Bích Quân cũng tới đồn cảnh sát. Trần Bích Quân là con gái duy nhất của giáo sư Khảo cổ học Trần Địch Phi, năm nay 63 tuổi, bà sống một mình, trước khi về hưu bà đảm nhận chức vị Phó giám đốc thư viện Tỉnh, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thẩm Thư đưa Trần Bích Quân tới phòng làm việc của anh.
Trần Bích Quân vẫn không vượt qua nỗi đau mất con gái, trạng thái rất kích động, bà lớn giọng nói:
- Đội phó Thẩm, cậu phải báo thù cho con gái tôi, làm sao mà nó lại tự sát được chứ? Nó xưa nay chưa từng có ý định tự sát, chắc chắn nó bị người ta hại ch.ết!
Thẩm Thư trấn an bà:
- Chuyện đã xảy ra rồi, bà phải phải bảo trọng thân thể, đừng quá đau thương. Vụ án này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc điều tra, cho bà một báo cáo thỏa đáng nhất.
Trần Bích Quân nói:
- Con gái tôi mới 40 tuổi, công việc thuận lợi, gia đình êm ấm, nó không có lý do gì mà tự sát cả.
Thẩm Thư đáp:
- Tôi cũng đã nghĩ tới điểm này, bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần vụ án có điểm nghi vấn, chúng tôi cũng sẽ nỗ lực giải quyết tất cả.
Thẩm Thư nói một hồi, thấy hai mắt Trần Bích Quân đỏ hoe, vô cùng bi thương, cũng chìm trong nỗi đau mất người con gái của bà. Anh hỏi:
- Lần cuối cùng bà gặp Mã Thiên Huệ là khi nào? Cô ấy đã nói gì với bà?
Trần Bích Quân đáp:
- Lần cuối cùng tôi gặp nó là ba hôm trước, cũng không nói gì nhiều, đều là việc lặt vặt trong nhà, tâm trạng của nó rất tốt, không nhận ra điều gì bất thường.
Thẩm Thư nói:
- Bà cứ về nhà trước đã, tôi hứa với bà sẽ không lơ là vụ án lần này, bà có thể tới đội cảnh sát trình bày những điểm nghi vấn của mình, đây cũng chính là giúp chúng tôi, cũng là nghĩa vụ của người nhà nạn nhân, chúng tôi sẽ vô cùng coi trọng.
Trần Bích Quân thấy thái độ Thẩm Thư rất chân thành, cũng không gây thêm áp lực, dặn dò thêm hai câu rồi đi về.
Thẩm Thư nghĩ một lát, lấy điện thoại gọi cho tôi:
- Đang ở đâu đấy? Muốn nhờ chị khám nghiệm tử thi.
Tôi vừa nằm xuống chiếc giường nhỏ trong phòng khám nghiệm pháp y, vừa nghe điện thoại của Thẩm Thư, liền nói:
- Lại phải khám nghiệm, không phải Vương Mộc đã nói là không cần khám nghiệm nữa hả?
Thẩm Thư bảo:
- Nghe lời ông ta thì không biết có bao nhiêu vụ án đi sai hướng nữa, làm chị vất vả thêm một lần nữa vậy.
Tôi nói:
- Chưa bàn đến vất vả hay không, đây là công việc, nhưng mà phải đưa xác ch.ết từ phòng lạnh về đây, tôi không tới nhà tang lễ để khám nghiệm tử thi được, vả lại cần phải có sự đồng ý từ người nhà nạn nhân mới được.
Thẩm Thư đáp:
- Mẹ của Mã Thiên Huệ đã viết giấy đồng ý cho khám nghiệm tử thi rồi, tôi sẽ bảo Phùng Khả Hân cho người đưa thi thể về đây.
Vào giờ làm ca sáng, Vương Mộc lại gọi Thẩm Thư tới, bảo:
- Vụ án này rất nghiêm trọng, các cậu phải nhanh chóng kết án, báo cáo kết thúc vụ án trước trưa ngày hôm nay phải viết xong, tôi phải báo lên Sở thành phố.
Thẩm Thư nói:
- Cục trưởng Vương, việc này e là không nhanh như thế được, mẹ của nạn nhân có điểm nghi vấn với vụ án này.
Vương Mộc vẫn không để ý lời cậu:
- Chỉ là một bà lão đã về hưu, quan tâm bà ta làm gì, các cậu phải có trách nhiệm với Phó thị trưởng Vưu Vệ Đông.
Thẩm Thư đáp:
- E là Phó thị trưởng Vưu cũng hy vọng vụ án này được pháp luật làm rõ.
Vương Mộc bảo:
- Phó thị trưởng Vệ Đông đã cử người đại diện qua, vụ án này phải xử lý khéo léo, không được làm ảnh hưởng đến đại chúng, không được để bất kỳ lời bàn luận nào lan truyền trong cộng đồng. Nhanh chóng kết thúc tất cả là biện pháp tốt nhất.
Thẩm Thư nói:
- Nhưng dựa theo chứng cứ hiện tại, chúng ta vẫn không phát hiện ra động cơ nhảy sông tự tử của Mã Thiên Huệ.
Vương Mộc lại nói:
- Chuyện này tôi cũng không cần giấu cậu, tình hình hiện tại cậu là người lãnh đạo trực tiếp. Mã Thiên Huệ trước khi chết từng tiếp nhận một cuộc điều tra của Ủy ban điều tra kỷ luật tỉnh Tùng Giang, cô ta có dính líu đến vụ gian lận trong hạng mục xây dựng bệnh viện, nhận hối lộ, tuy việc điều tra hạng mục này vẫn chưa có kết quả cuối cùng, nhưng Mã Thiên Huệ lại chọn đúng thời điểm này tự sát, lý do không cần nói cũng hiểu. Một người chết rồi, những việc khác liên quan cũng không thể vỡ lở, cậu hiểu không?
Thẩm Thư nói:
- Hiểu, nhưng vẫn không thể kết án, bác sĩ pháp y của cục chúng ta vừa khám nghiệm thi thể xong, vẫn chưa có báo cáo, nhưng cô ấy đã nói với tôi mấy điểm nghi vấn, chứng minh vụ án này vẫn còn rất nhiều điều khả nghi.
Vương Mộc tức giận:
- Các cô cậu vẫn chưa chịu thôi à, đây là cố ý đúng không? Không có mệnh lệnh đã khám nghiệm tử thi, hoàn toàn không có phép tắc gì cả!
Thẩm Thư tự tin đáp:
- Mẹ của nạn nhân đã yêu cầu khám nghiệm, cũng đã viết giấy đồng ý, việc này hoàn toàn hợp pháp.
Vương Mộc dùng sức đập mạnh một cái lên bàn làm việc:
- Các cô cậu không cần làm loạn nữa, tôi cho cậu biết Thẩm Thư, tôi nói mãi cậu không nghe à? Cậu làm Phó đội trưởng bao nhiêu năm nay, mãi vẫn không thăng chức, trong lòng cậu không phục à? Nhưng lần này cậu làm phản, vẫn phải biết tôn trọng ý kiến của Sở thành phố. Tôi không cần biết bằng cách nào, trước trưa nay phải viết xong báo cáo kết thúc vụ án. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói đến việc thăng chức, cái ghế Phó đội trưởng này của cậu còn có thể ngồi tiếp được không cũng không nói trước được đâu, tự cậu cân nhắc đi.
Thẩm Thư thấy vậy, chỉ biết gật đầu, chào một câu rồi đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...