Người dịch: Hieuthubar
Nguồn: https://.zhihu.com/.../section/1231934207908933632...
…
Trên đường trở về đội, Thẩm Thư nhận được điện thoại từ Mã Chiêm Tào, yêu cầu anh lập tức đến ngay phòng làm việc của cục trưởng.
Sắc mặt Mã Chiêm Tào có vẻ không lành, nhìn thấy Thẩm Thư bước vào, liền nói phủ đầu: “Tiểu Thẩm, dạo này cậu bận án gì vậy?”
Thẩm Thư đáp: “Dạo này trong thành phố không có vụ nào lớn, nên tôi ngứa tay đem mấy vụ án cũ ra xem lại.”
Mã Chiêm Tào hỏi: “Vụ án giết người 16 năm trước của Hồ Trường Vĩ, có phải cậu định lật lại không?”
Thẩm Thư cười nói: “Cục trưởng Mã, ngày nay có nhiều người thích vô duyên vô cớ dựng chuyện. Ngài là một vị lãnh đạo có con mắt tinh tường, tôi tin là sẽ tỉnh táo và không bị mấy tên tiểu nhân đó làm mê muội.”
Mã Chiêm Tào đáp: “Cậu đừng có lải nhải, vụ án giết người năm đó được coi là án điểm. Nhân chứng vật chứng rành rành, dù cậu có lật lại thì cũng phí công vô ích thôi. Cảnh lực hiện nay rất gấp rút, trị an xã hội ngày càng loạn, cậu đừng để lãng phí cảnh lực vào những việc vô bổ. Tôi chính thức cảnh cáo cậu, nếu cậu làm mọi việc trở nên rối ren, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Nói nặng hơn thì, cậu đã không làm tròn trách nhiệm.”
Thẩm Thư vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, nói: “Cục trưởng Mã, ngài quan tâm đến sự trưởng thành của tôi như vậy, lời nói thấu đáo của lãnh đạo được đặt lên trước, thâm tâm tôi như một tấm gương sáng, nhất định sẽ giữ đúng chừng mực.”
Mã Chiêm Tào sốt ruột khua khua tay: “Tôi cũng không cần cậu phải giữ chừng mực, cậu đừng nhúng tay vào vụ án này là được. Tôi sắp nghỉ hưu rồi, nhân sự trong cục cũng đang được điều chỉnh, cậu hiện giờ là đội phó phụ trách đội hình sự, có thể lên chức hay không, phụ thuộc vào sự giác ngộ tư tưởng chính trị và tầm nhìn đại cục. Được rồi, tôi chỉ nói đến thế thôi, cậu đi đi.”
Thẩm Thư đáp: “Cảm ơn những chỉ điểm của cục trưởng Mã, ngài nói như vậy, tư tưởng của tôi đã được soi sáng hơn nhiều.” Sau đó gật đầu cười nhẹ rồi cáo từ.
Thẩm Thư hiểu Mã Chiêm Tào định nói gì, chỉ còn gần một năm nữa là Mã Chiêm Tào đến tuổi về hưu. Ông ta đã cống hiến cả đời cho ngành công an, đương nhiên không hề muốn trước khi rời khỏi cương vị, sự nghiệp của mình lại bị một vết bôi đen. Vụ án của Hồ Trường Vĩ là vụ đầu tiên Mã Chiêm Tào nhận sau khi giữ chức cục trưởng điều tra hình sự, ngộ nhỡ Thẩm Thư lật lại được vụ án thì danh tiếng của Mã Chiêm Tào sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nếu không may sẽ còn phải gánh chịu hình phạt, thậm chí sẽ phải cùng với cục công an bồi thường dân sự cho Hồ Trường Vĩ.
Kết cục đó sẽ đem đến sự khó xử và dằn vặt cho rất nhiều người, đem đến những vết nhơ trong sự nghiệp của họ. Tất cả chỉ vì Hồ Trường Vĩ, một người nông dân đi làm công thuê, một tên tội phạm đã bị tuyên án tù, liệu có đáng hay không?
Thẩm Thư sẽ không đặt câu hỏi đáng hay không. Cậu ta là cảnh sát, tìm ra chân tướng mới là trách nhiệm nghề nghiệp của mình. Lần này, cậu đã lựa chọn nghe theo những gì mà mình đã tuyên thệ trước lá cờ tổ quốc khi chọn khoác trên mình bộ cảnh phục, lời thề đó sẽ mãi không bao giờ thay đổi.
Trở về đội hình sự, tôi gõ cửa phòng làm việc của cậu ấy.
Thẩm Thư nhìn tôi với ánh mắt đầy sự kì vọng.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của tôi, nét mặt của Thẩm Thư trở nên ảm đạm: “Có kết quả xác minh ADN rồi à? Có tin tốt nào không?”
Tôi thở dài, đáp: “Vết máu cũ bắn lên bức tranh “Bảo Cầm lập tuyết” có tổng cộng 7 giọt, trong đó có một giọt khá lớn, bán kính khoảng 1mm, 6 giọt còn lại rất nhỏ. Thông qua giám định ADN, tất cả 7 giọt máu đều của cùng một người, mức độ tương đồng với ADN của Hồ Trường Vĩ là 0.03%, với Vương Thủ Tài là 0.7%. Có thể loại trừ đây là máu của hai người nói trên, mà là máu của người thứ ba.”
Thẩm Thư đứng phắt dậy một cách đầy kích động, hai mắt sáng lên, nói: “Thần y, cô có thể đừng dọa tôi nữa được không. Đây là manh mối duy nhất của vụ án, nhìn thái độ của cô khi nãy, tôi cứ tưởng là hết hi vọng rồi.”
Tôi cười nói: “Là do tôi muốn giúp anh có thời gian để kìm hãm cảm xúc lại, tin tốt mà đến nhanh quá, tôi sợ anh chịu không nổi.”
Thẩm Thư đáp: “Cô cứ sáng nắng chiều mưa như này, tôi càng không chịu nổi. Thần y, kết quả giám định lần này là mắt xích quan trọng của vụ án. Nếu Hồ Trường Vĩ thực sự bị oan, vụ án được lật lại, anh ta sẽ phải biết ơn cô cả đời.”
Tôi nói: “Đừng vội đắc ý quá sớm, những vết máu này đã có từ rất lâu, nên thời điểm xuất hiện cụ thể không thể xác định được. Nói không chừng chúng được bắn lên trước cả khi vụ án xảy ra, nếu mà như vậy thì cũng không thể dùng làm bằng chứng.”
Thẩm Thư đáp: “Điều này tôi cũng đã sớm nghĩ đến. Nếu đứng từ góc độ pháp luật thì những vết máu này không được coi là chứng cứ minh bạch, nhưng trong thâm tâm của cả tôi và cô đều rõ, bức họa “Bảo Cầm lập tuyết” này, chính là nhân chứng trong cái đêm mà vụ án giết người xảy ra, cũng là manh mối duy nhất mà chúng ta có tính đến thời điểm hiện tại.”
Tôi nói: “Tôi đã cho đối chiếu với kho dữ liệu ADN của những người có tiền án mà chúng ta hiện có, nhưng không tìm được ai có kết quả tương đồng với những vết máu kia. Nói cách khác, nếu những vết máu trên tranh này thực sự là của người thứ ba, thì người này phải có lý lịch trong sạch, sau vụ án cũng chưa từng phạm tội thêm lần nữa, chí ít là chưa từng bị cơ quan công an tóm, và đang lẩn trốn rất kĩ.”
Thẩm Thư làm bộ nịnh hót, nói: “Thần y, hay là tôi báo cáo lên trên để điều cô đến phòng hình sự nhé. Đội hình sự to như thế, nhưng để mà nói những người có thể sánh với cô về năng suất công việc cũng như đầu não tinh vi, chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Tôi đáp: “Được rồi, được rồi. Anh đừng chỉ chọn những lời hay ý đẹp ấy nữa, anh quên những lần tôi mất mày mất mặt rồi hay sao? Anh đừng vội đắc ý, tôi nghe nói cục trưởng Mã không hài lòng với việc anh tự ý điều tra lại vụ án đâu, anh nên cẩn thận một chút.”
Thẩm Thư cười nói: “Cứ làm đúng với tâm mình, quan tâm hậu quả làm gì cho mệt.” Xong lại bổ sung thêm: “Nếu tôi đoán không lầm, tại hiện trường vụ án đã mất đi một vài thứ, nhưng trong hồ sơ lại không hề ghi chép lại. Tôi cần phải tiếp xúc với Minh Đệ thêm lần nữa.”
Minh Đệ có thể coi là một nữ cường đạo. Sau khi Vương Thủ Tài chết, cô ta đã nắm gần như toàn bộ tài sản của chồng, một mình nuôi con, là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền trên thương trường, công việc suôn sẻ nên việc làm ăn cứ lên như diều gặp gió. Mấy năm gần đây có qua lại thân mật với những thương nhân bất động sản có tiếng ở thành phố Sở Nguyên, từ đó tạo nên những mạng lưới trong quá trình mở rộng tiền đồ của mình. Điều đáng nói là từ khi Vương Thủ Tài chết, Minh Đệ vẫn chưa đi thêm bước nữa, cứ một thân nuôi nấng cậu con trai Vương Ngọc. Hiện tại Vương Ngọc đã trưởng thành, đang học tại đại học Bắc Kinh.
Gặp Thẩm Thư, việc đầu tiên Minh Đệ làm là đưa tay ra, nói một cách thúc giục: “Đưa đây.”
Thẩm Thư đơ người ra, nhưng lập tức hiểu ra vấn đề, nói: “Bức tranh đó tạm thời vẫn chưa thể trả lại cho chị, chị yên tâm, cái gì của chị thì vẫn là của chị. Tôi có mang kết quả giám định đến đây, những vết máu đó chính xác là vết máu lâu năm, đây là kết quả có uy tín, có hiệu lực pháp luật, vì vậy không có bất kì tranh chấp nào giữa chị và bên công ty đấu giá.”
Minh Đệ thở dài: “Bức tranh đang yên đang lành, vậy mà bị hủy hoại như vậy. Lần trước tôi chưa kịp hỏi, cảnh sát các cậu quan tâm đến bức tranh như vậy, rốt cuộc là đang điều tra cái gì. Bức tranh đó đích thị là của gia đình chúng tôi, hóa đơn mua hàng tôi vẫn giữ đây.”
Thẩm Thư hỏi: “Bức tranh này được mua từ đâu?”
Minh Đệ đáp: “Người bán tranh cho Thủ Tài hình như họ Tiền, nghe nói bố anh ta năm đó là viện trưởng viện mỹ thuật tỉnh Tùng Giang, trong nhà có rất nhiều những bức họa đáng giá. Thủ Tài sau khi kiếm được tiền từ việc thầu xây dựng lại thích sưu tầm mấy món đồ cổ gì đó. Năm đó, cái tay họ Tiền kia định đi ra nước ngoài mà túi tiền lại eo hẹp, nên đã nhờ người giới thiệu và bán bức tranh đó cho Thủ Tài.”
Thẩm Thư hỏi: “Hóa đơn mua hàng chị có đây không?”
Minh Đệ đáp: “Có, chúng tôi là người làm kinh doanh, phàm là hóa đơn là phải được cất giữ cẩn thận, ai mà biết được sẽ có lúc phải dùng đến hay không. Nhưng mà hóa đơn tôi để ở nhà nên bây giờ cậu không xem được. Rốt cuộc bức tranh đó bị làm sao?”
Thẩm Thư tỏ ra nghiêm túc: “Nói thật cho chị biết, tôi đang nghi ngờ vụ án giết hại Vương Thủ Tài có uẩn khúc đằng sau, Hồ Trường Vĩ khả năng không phải hung thủ thực sự.”
Minh Đệ lập tức mở tròn con mắt: “Ý cậu là sao? Vụ án đó đã qua được hơn chục năm rồi, giờ cậu lại bảo Hồ Trường Vĩ không phải hung thủ, lúc đó hắn ta nằm ra phòng khách cùng với Thủ Tài nhà tôi, bị bắt tại trận, hung thủ không phải hắn ta thì là ai? Cậu nghĩ gì vậy?”
Thẩm Thư đáp: “Đừng nóng, chị nghe tôi nói, suốt mười mấy năm nay Hồ Trường Vĩ liên tục kháng cáo, nói rằng anh ta bị oan nên gần đây chúng tôi có điều tra lại và quả thật phát hiện ra vài điểm nghi vấn. Tôi nghi ngờ ở hiện trường vụ án xuất hiện người thứ ba, hơn nữa người thứ ba này có dính líu tới vụ án.”
Minh Đệ phẫn nộ nói: “Cảnh sát các cậu làm việc kiểu gì vậy? Chuyện của mười mấy năm trước, giờ lại bới lên, không phải muốn giày vò người khác sao? Tòa đã phán Hồ Trường Vĩ là hung thủ giết người, một mình cậu nói hắn không phải hung thủ thì hắn không phải hung thủ? Cậu nói hiện trường xuất hiện người thứ ba, vậy tại sao khi đó cậu không nói luôn, cậu nghĩ mình muốn nói gì thì nói à?”
Thẩm Thư bình tĩnh đáp: “Hồi đó tôi mới 16 tuổi, đang học cấp 3, không đến lượt tôi lên tiếng. Vụ việc đã trôi qua quá lâu, giờ lật lại, quả thực sẽ đem đến tổn hại cho nhiều người, sẽ khiến cho những kí ức đau khổ phải ngoi lên lần nữa, khiến nhiều cảnh sát làm án sẽ rơi vào thế bị động, khiến những kết quả đã được nhiều người chấp nhận lại bị đảo lộn hoàn toàn. Đó đều là những điều mà chúng tôi không hề mong muốn. Nhưng nếu quả thật vụ án lần này có oan tình, khi lật nó lại, chí ít cũng sẽ giúp cho hai người được an ủi phần nào, một người là Hồ Trường Vĩ, quãng đời còn lại anh ta sẽ được sống mà không hổ thẹn với lòng, được sống trong sự tôn trọng của người khác. Còn nữa, đó chính là oan hồn người chồng quá cố của chị, chúng ta phải bắt hung thủ thực sự trả giá để rửa hận cho chồng chị, như vậy chồng chị dưới suối vàng mới có thể nhắm mắt!”
Minh Đệ bị câu nói cuối cùng của Thẩm Thư chạm đến lòng trắc ẩn, đứng im lặng hồi lâu, mắt đẫm lệ nhòa, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Cảnh sát Thẩm, tôi tin ở cậu. Tuy rằng tôi với cậu không quen biết nhau, nhưng nghe được những lời cậu vừa nói, tôi cảm thấy rất tin tưởng ở cậu. Vụ án này có điểm nghi vấn gì, cậu có thể nói cho tôi biết được không?”
Thẩm Thư đáp: “Hiện tại thì chưa thể nói, trước khi lộ chân tướng của vụ án, tất cả đều là cơ mật. Nhưng tôi có hai điều muốn hỏi chị, thứ nhất, khi Vương Thủ Tài mua bức “Bảo Cầm lập tuyết”, có ai là người đến thẩm định không?”
Minh Đệ nói: “Đồ đáng giá như thế, làm gì có chuyện không tìm người thẩm định chứ, mời chuyên gia có tiếng là đằng khác. Thành phố Sở Nguyên này có hai nhà thẩm định tranh cổ có tiếng, một người là “Một mắt” của học viện Mỹ thuật, người kia là Đường Dần đến từ Minh Cổ Trai. Người chúng tôi mời chính là Đường Dần, xem một lần là lấy một ngàn tệ. Vào những năm 93 khi ấy, số tiền đó tương đương với 2 tháng lương của cán bộ khoa học, vậy mà ông ta chỉ cần nhìn một cái là kiếm xong.”
Thẩm Thư hỏi: “Đường Dần cái tên này tôi cũng có nghe qua, khi đó ông ta có nhắc gì đến những vết bẩn trên bức tranh không?” Minh Đề đáp: “Không, chất lượng tranh được đánh giá cao, kết quả thẩm định của Đường Dần vẫn còn ghi trên hóa đơn, để mấy hôm nữa rồi tôi cho cậu xem.”
Thẩm Thư gật đầu nói: “Chị nói vậy càng củng cố thêm những gì mà tôi đang nắm giữ. Chuyện thứ hai là, vào cái tối xảy ra vụ án, nhà chị có bị mất đồ gì không?”
Minh Đệ đáp: “Quả thực có mất, nhưng tôi không chắc có phải mất vào tối hôm đó không, tại sao cậu lại biết?”
Thẩm Thư nói: “Chỉ là tôi suy đoán, thế nhà chị mất thứ gì, có phải là quần áo không?”
Minh Đệ kinh ngạc đáp: “Cậu tiên đoán như thần, làm sao mà biết vậy?”
Thẩm Thư không trả lời câu hỏi của Minh Đệ, lại hỏi tiếp: “Thế quần áo bị mất là gì?”
Minh Đệ đáp: “Khi đó, phụ trách làm án có một cậu cảnh sát họ Lữ, cũng nhắc nhở tôi xem xem có bị mất đồ gì không. Tôi nhìn sổ tiết kiệm, tiền mặt và trang sức châu báu đều còn trong ngăn tủ, hơn nữa lúc đó tinh thần lại hoảng loạn nên cũng không nghĩ ra thứ gì khác. Sau này khi sắp xếp di vật của Vương Thủ Tài, mới phát hiện chiếc áo khoác da lông cừu và chiếc mũ lông rái cá của anh ấy không thấy đâu. Những thứ đó được anh ấy mua khi còn đi buôn bán ở Cộng đồng các quốc gia độc lập CIS, toàn là đồ đắt tiền và rất thịnh hành khi đó, chồng nhà tôi cũng vô cùng thích. Khi phát hiện bị mất, tôi cũng rất tiếc, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, đồ đáng tiền hơn cái áo và chiếc mũ trong nhà này còn rất nhiều, nếu mà có trộm lẻn vào, không nhẽ nào lại chỉ lấy trộm mỗi áo mũ cả, có thể là tôi đã nhớ nhầm. Về sau tôi cũng không nghĩ nhiều về chúng nữa.”
Thẩm Thư tỏ ra hứng thú: “Chị có thể miêu tả giúp tôi màu sắc và hình dạng của chiếc áo da và chiếc mũ lông kia được không? Càng chi tiết thì càng tốt.”
Minh Đệ đáp: “Chúng đều màu đen, Thủ Tài rất thích màu đen. Chiếc áo khoác làm từ lông cừu, được gia công tỉ mỉ, chiếc vành cổ bằng lông chồn nước, được lót trong. Mũ được làm từ da rái cá cao cấp, cảm giác tay khi sờ vào rất êm ái, lúc đó đang rất thịnh hành, nên Thủ Tài đã đem hai va-li đồ đặc sản của đất Tùng Giang đến Liên Xô để đổi lấy chúng, anh ấy còn đổi lấy cho tôi hai bộ kiểu dáng tương đương nữa.” Nói đến đây, những kí ức đau buồn lại ùa về với Minh Đệ, bộ dạng như sắp khóc.
Thẩm Thư nói: “Còn mất thứ gì khác không? Ví dụ như vật gì đó để trong tủ chả hạn?”
Minh Đệ đáp: “Tôi không nhớ rõ, thời gian quá lâu rồi, lúc đó cũng chẳng đoái hoài gì đến đồ đạc trong nhà nữa.”
Thẩm Thư nói: “Vậy cứ tạm thế này đã, sau này có thể tôi vẫn sẽ tìm đến chị, nếu chị nghĩ ra thêm điều gì, hãy liên lạc với tôi ngay. Đây là số điện thoại của tôi, lúc nào cũng mở máy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...