Editor: Lys_ Lys
Tết Đoan Ngọ
Cô gói 200 cái bánh ú, nhưng chúng đã được đặt hết.
Cô thích làm những món ăn ngon, khi còn trẻ cô rất giỏi nấu món Tây nhưng sau khi kết hôn cô bắt đầu nghiên cứu các món ăn truyền thống như bánh sủi cảo của Tết Nguyên Đán, bánh trôi của Tết Nguyên Tiêu, bánh ú của Tết Đoan Ngọ, bánh ú của lễ hội thuyền rồng và gà dầu mè của ngày đông chí.
Không gì cô không biết, cô biết tất cả mọi thứ.
Bởi vì người đàn ông của cô, rất thích ăn.
Hơn nữa, hắn thích ngày lễ.
Trước đây hắn chưa bao giờ biết ngày lễ có ý nghĩa gì, cho nên hiện tại hắn rất thích những ngày bình yên náo nhiệt và vui vẻ này.
Mặc dù bề ngoài hắn không thực sự nói hắn rất thích.
Nhưng cô biết hắn rất thích, hắn luôn giúp cô chuẩn bị đồ ăn cho ngày lễ, vừa đến ngày sẽ tự động mang cô đi mua đồ, sau đó cùng nhau nấu ăn.
Hắn sẽ hỏi cô những lễ hội này đến từ đầu, hắn còn vui vẻ duy trì tập tục truyền thống này hơn cả cô, đặc biệt là về ẩm thực.
Bánh ú là hắn và cô cùng nhau gói, rồi cùng nhau bỏ vào lồng hấp, sau đó hắn sẽ cùng cô ngồi đợi.
Hắn tựa như đứa trẻ chờ đợi mở quà, cho dù đã làm vài lần hắn vẫn luôn háo hức nhìn chằm chằm nồi hấp, chờ nó sôi sau đó tỏa ra khói trắng và mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi.
Trong bánh ú tràn ngập những nguyên liệu nhiều người yêu thích.
Mấy năm nay hắn đã sớm am hiểu cách gói bánh ú, rất khó tin được người cao lớn như hắn sẽ có tay nghề linh hoạt như vậy.
Có điều hắn gói bánh ú luôn xinh đẹp hơn cô.
Lại nói, mới đầu cô cũng không tin được hắn có thể dùng bàn tay thô to để đàn dương cầm nhưng hắn đàn rất hay, thật sự rất hay.
Nếu hắn sinh ra ở nơi khác cô tin hắn sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm giỏi.
Nhưng hắn không phải.
Bàn tay to của hắn chằn chịt vết thương, không đẹp như nghệ sĩ dương cầm.
Không kìm được cô ôm lấy cánh tay tráng kiện của hắn, dựa đầu vào bờ vai rộng lớn của hắn.
"Nồi hấp của anh rất tốt."
"Nó quá nhỏ." Hắn nghiêm túc nói: "Sang năm anh sẽ giúp em làm cái lớn hơn."
Cô cười khúc khích, "Nó đủ lớn rồi, lớn nữa sẽ rất khoa trương."
Người đàn ông ậm ừ, "200 cái bánh ú cũng rất khoa trương, lần sau em đừng chia cho Cảnh Dã nhiều vậy, cậu ta ăn xong lại ôm bụng chạy đi."
Hắn còn dám nói, rõ ràng phần lớn đều bị hắn ăn.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Vậy về sau anh hạng chế ăn, một cái là được, ăn nhiều gạo nếp không tốt cho tiêu hóa đâu, các anh phải biết tiết chế chút đi."
Hắn trầm mặc một giây, sau đó sửa lời: "Tốt hơn là anh nên làm một chiếc nồi hấp lớn hơn, to hơn và bền hơn."
"Quỷ tham ăn."
Cô phì cười trêu chọc hắn, khiến mặt đen của hắn đỏ ửng.
Giây tiếp theo hắn xoay người cúi đầu ngăn nụ cười của bằng một nụ hôn.
Một phút đồng hồ sau, hắn ôm cô đi lên trên lầu.
"Hải Dương, bánh ú còn chưa xong đâu!" Cô kinh hô, mặt đỏ tim đập nhắc nhở hắn.
Hắn đột ngột đứng lặng nhìn đồng hồ trên tường.
Chết tiệt, còn mười phút nữa.
Cô có thể nhìn thấy hắn đang đấu tranh, vừa thẹn vừa buồn cười.
"Thả em xuống." Cô đẩy vai hắn, mỉm cười bảo hắn buông tay.
Hắn trừng mắt nhìn thẳng cô sau đó ôm cô sải bước đi đến cạnh cửa, hét với đứa đứng đầu tiên bên phải: A Chấn! Đến đây chừng bánh ú, mười phút sau tắt lửa!"
"Đồ Hải Dương —"
Đào Hoa xấu hổ mặt đỏ ửng, nhưng hắn đã ôm cô xoay người, ba bước gộp hai chạy lên lầu.
Ôi trời!
Cô thấy Khả Phỉ đứng cạnh A Chấn hai mắt trừng thật lớn, Đào Hoa vùi mặt vào vai Hải Dương, biết mặt mình nhất định là đỏ giống Khả Phỉ.
Có điều, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được cười.
Cô yêu người đàn ông này, thật sự rất yêu hắn, tựa như hắn yêu thức ăn vậy.
Qua 100 năm nữa, vẫn như vậy....
_____________________
Nếu thích thì nhớ ấn ⭐️ ở???????? nhaaaa.
Còn có, vào tường nhà Lys để xem thêm các truyện khác của Đại Hắc nhé mọi người ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...