Editor: Lys_Lys
[Thời tiết ngày x tháng x: nắng]
A Lãng trở về liền cùng Nghiêm Phong đánh nhau nhưng bị Nghiêm Phong đánh cho bầm dập, sưng mặt.
Hồng Hồng rất giận, chị Lam tẫn cho A Lãng một trận.
Tôi lấy hộp thuốc đến phòng tập thể thao giúp anh ấy bôi thuốc, anh ấy còn đùa giỡn cầu hôn tôi, anh ấy chơi chung với Lực Cương lâu quá rồi đấy, rõ là vừa rồi vẫn còn đứng đắn.
Tôi lén hỏi anh ấy vừa mới nói gì với Nghiêm Phong, anh ấy cười và bảo tôi yên tâm đi, anh ấy chỉ thúc đẩy Nghiêm Phong một phen thôi, tên đó làm quan lâu quá não tàn rồi, cần có người gõ vào đầu anh ta mới có thể nhận ra chuyện nào là quan trọng nhất.
Hơn nữa, Nghiêm Phong xác thực là chiếm tiện nghi của Hồng Hồng, thân là anh em, tất nhiên muốn thay cô ấy đòi lại chút công đạo.
Tôi biết A Lãng và Hồng Hồng giao tình rất tốt, bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ, vào sinh ra tử, chỉ là không hiểu sao cuối cùng lại không ở bên nhau.
"Anh thích Hồng Hồng không?" Tôi hỏi A Lãng.
Anh ấy cười cười, đáp: "Tất nhiên."
Trước đó tôi còn tưởng anh ấy ghen với Nghiêm Phong, nhưng nhìn vào đôi mắt đang cười của anh ấy tôi đột nhiên hiểu đó không phải ghen.
Anh ấy là thật lòng quan tâm.
A Lãng trông thì thích cười, thật ra là người biết nhìn xa trông rộng, anh ấy tìm Nghiêm Phong gây phiên toái nhất định là đã suy nghĩ rồi mới làm.
Tôi biết anh ấy đã chịu nhiều cực khổ, Đào Hoa đã kể với tôi một chút, tôi nghĩ đó là lý do tại sao khi anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ luôn liều lĩnh như thế.
Tôi lén nói với anh ấy, kỳ thật người bị chiếm tiện nghi là Nghiêm Phong.
Anh ấy lén nói với tôi anh ấy biết, anh Võ đã nói với anh ấy.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra, tất cả đều là do anh Võ và A Lãng tính kế, trước đây tôi từng nghe A Chấn nói anh Võ vẫn luôn muốn nắm thóp Nghiêm Phong, đây có lẽ là kế hoạch một ná hai chim của anh ấy, đúng chứ?
A Lãng là cục đá, Hồng Hồng và Nghiêm Phong là hai con chim ngốc.
Anh Võ quả nhiên là cáo già, thiệt luôn.
Ps: A Lãng tặng tôi cái gối thêu ổ khóa Kashmir màu đỏ cam, cảm thấy ấm áp quá hahaha ~~~
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: âm u]
Hôm nay Thủy Tinh sinh, là bảo bảo đầu tiên, Đào Hoa vui vẻ gọi đến báo hỉ, còn gửi hình cho tôi xem.
Đứa bé rất nhỏ, giống hệt con khỉ, haha.
Tuy nhắm mắt nhưng có thể thấy bảo bảo có đôi mày giống Đồ Ưng, còn có mái tóc đen nhánh, tôi còn nghĩ em bé vừa sinh sẽ không có tóc cơ, tôi nghĩ sau khi bé lớn tóc sẽ rất nhiều.
Mấy tháng qua, Thủy Tịnh và tôi thường liên lạc qua email, tôi, Điềm Điềm và Tĩnh Hà học tỷ cùng nhau xử lý chuyện phòng ở của cô ấy.
Cô ấy định tương lai sẽ chuyển đến công ty với Đồ Ưng, nhưng Điềm Điềm nói nơi này quá nguy hiểm với đứa bé, có rất nhiều nơi cần phải sửa lại.
Điềm Điềm có một kế hoạch lớn, cô ấy tính toán thuyết phục anh Võ tu sửa trang hoàng Hồng Nhãn.
Dù tôi đã nói với cô ấy rất khó để moi tiền từ trong túi anh Võ, nhưng cô ấy không hề có ý định rút lui.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ có một trận đánh ác liệt đây.
Bất quá dạo gần đây tôi cảm thấy, nói không chừng cô ấy sẽ thành công, nửa đêm hai giờ cô ấy cố ý tìm chị Lam xuống lầu uống trà.
(Trời mới biết sao cô ấy lại làm được.)
Nửa đêm hai giờ ở trên thang lầu chuyện gì cũng có thể nghe.
Thật sự, âm thanh gì cũng nghe được.
Có đóng cửa hay không thì cũng như nhau.
Chị Lam đã sớm đồng ý rằng Hồng Nhãn cần phải tân trang lại, dẫu sao thì có vài âm thanh quá không thích hợp với trẻ con ~
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: âm u]
Tết Nguyên Đán.
Như thường lệ, mọi người bảo tôi cùng nhau về nhưng tôi vẫn không chịu.
Ổ vàng, ổ bạc sao cũng không bằng ổ chó của mình...!
Thật ra thì....Tôi sợ, đi quen rồi nếu ngày nào đó không thể đi sẽ buồn và cô đơn hơn.
Năm nay, tôi lấy hết can đảm đề nghị A Chấn ở nhà thêm vài ngày thay vì vội trở về, anh ấy hiếm khi về nhà.
Anh ấy gật đầu, tôi tưởng anh ấy đã đồng ý.
Nhưng mà, vẫn như năm rồi, anh ấy vẫn xuất hiện vào lúc nửa đêm.
Tôi biết anh ấy chỉ không muốn tôi đón năm mới một mình, sau khi về quê ăn giao thừa anh đã phóng xe đêm để cùng tôi đón tết.
Nghiêm thúc mà nói, tôi rất hạnh phúc...!
Thật sự, rất hạnh phúc.
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: bão]
Đã mấy ngày từ khi Sơ Tĩnh bị bắt cóc.
Mấy ngày mà thôi, cảm giác giống như đã mấy năm.
A Chấn tìm không được cô ấy, hôm nay rốt cuộc mất kiểm soát đập vỡ màn hình máy tính, nhưng rất nhanh đã khống chế được mình, bình tĩnh trở lại.
Ngoại trừ A Chấn giỏi máy tính, những người khác đều ra ngoài, cố gắng tìm manh mối, nhưng manh mối đều bị gián đoạn.
Sơ Tĩnh dường như biến mất khỏi trái đất.
Tôi thấy sợ hãi trong mắt A Chấn, tôi biết anh ấy rất sợ, vì Sơ Tĩnh mà sợ hãi.
Tôi cũng vậy....!
Tôi không biết mình có thể làm gì, nên chỉ có thể ở cùng anh ấy, khuyên anh ấy ngủ một lát.
Anh ấy đuổi tôi đi.
Tôi biết mình vướng tay vướng chân nên buộc mình trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, tôi nhận thấy anh ấy ôm tôi, thân thể cường tráng khẽ run.
"Rất xin lỗi." Anh ấy nói, giọng rất nhỏ.
Tôi không dám động, giả vờ mình vẫn đang ngủ, rồi tôi cảm nhận được đầu vai mình bị ướt, điều đó làm tôi đau lòng, tôi ước mình có thể giúp anh ấy....!
Không biết rốt cuộc anh ấy ngủ được bao lâu, có lẽ chỉ được một tiếng.
Nhưng một tiếng cũng được.
Sau đó anh ấy trở về phòng máy tính.
Đêm đã khuya, tôi không thể nào chợp mắt...!
Tôi nghĩ, tôi không nên tiếp tục ở đây viết nhật kí nữa, nên xuống lầu với anh ấy.
Được rồi, xuống lầu!
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: không mây]
Hôm nay em gái của A Chấn, Sơ Tĩnh kết hôn.
Hôn lễ vẫn được tổ chức ở Lam Sắc Nguyệt Quang.
Irapa là người nước ngoài, có điều anh ấy quyết định định cư ở đây, hơn nữa sẽ đến Hồng Nhãn kiêm chức.
Anh Võ vui gần chết, anh ấy nói Irapa là cao thủ bộ đội đặc chủng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, có cảm giác nhặt được đồ tốt.
Vì vậy, Hồng Nhãn có thêm một nhân viên.
.
Tiên Hiệp Hay
Nói thật, tôi không nghĩ Sơ Tĩnh sẽ gả cho người như Irapa, cô ấy và Irapa giống như người đẹp và quái vật, nhưng khi tôi thấy chú Cảnh và chị Hiểu Dạ, Đào Hoa và Hải Dương thì liền cảm thấy việc này chả có gì lạ.
Mặc dù lúc đầu A Chấn nhìn Irapa không vừa mắt, nhưng tôi nghĩ đó là vì anh ấy lo lắng cho Sơ Tĩnh.
Tháng trước, Irapa và anh Võ trở về Hồng Nhãn tìm A Chấn.
Họ nói chuyện một lúc lâu ở tầng hầm.
Sau khi Irapa rời đi, A Chấn đột nhiên rất trầm lặng, anh ấy thường nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, tôi hỏi anh ấy làm sao thế, anh ấy lại không chịu nói.
Tôi biết anh ấy có tâm sự.
Vài ngày sau, anh ấy đưa tôi một cái hộp bảo tôi gửi nó cho Irapa bằng chuyển phát nhanh, tôi hỏi anh ấy bên trong có gì.
Anh ấy nói với tôi là một chiếc nhẫn, nhẫn cưới.
Irapa mua một ngôi nhà và mảnh đất ở dưới quê A Chấn.
Anh ấy định cầu hôn Sơ Tĩnh, nhưng anh ấy cũng hy vọng bảo vệ Sơ Tĩnh an toàn, kể cả sự tự do của cô ấy, vì vậy anh ấy nhờ A Chấn giúp tạo một chiếc nhẫn định vị vệ tinh.
Tôi mới phát giác hôm đó Irapa đến để nhờ vả A Chấn.
Bằng cách này, anh ấy đã nói rõ với A Chấn rằng anh ấy quan tâm Sơ Tĩnh bao nhiêu, mà anh ấy hy vọng nhận được sự đồng ý của A Chấn.
Tôi đoán ban đầu A Chấn không đồng ý, nhưng ngày hôm đó ở tầng hầm Irapa đã thuyết phục được anh ấy.
Tôi gửi nhẫn đi, trong vòng vài ngày tôi nhận được điện thoại của Đào Hoa.
Mấy ngày nay A Chấn vẫn còn kỳ lạ, gần như có chút u sầu, hôm nay trong đám cưới anh ấy đã đỡ hơn.
Không biết anh ấy có phát hiện ra hôm nay anh ấy cứ nắm tay tôi không.
Đối với Sơ Tĩnh và Irapa, tôi nghĩ anh ấy vẫn có chút bất an và ngờ vực.
Nhìn anh ấy như vậy tôi không kìm được mà tự hỏi, có lẽ anh ấy không quen bạn gái cũng vì nguyên nhân đồng dạng.
Sợ bị hại....Hoặc bị tổn thương....!
Mong rằng Sơ Tĩnh và Irapa có thể hạnh phúc, tôi thật lòng hy vọng.
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: nắng và nhiều mây]
Chiều nay, tôi vô tình ngủ quên trong thư phòng của Mạc Sâm.
Nơi đó là một thư phòng xinh đẹp, ngoài cửa sổ cây cỏ xanh biết, trong không khí có hương hoa thoang thoảng khiến người ta thư thái khó tin.
Như Nguyệt nói với tôi trước đây A Chấn thích nhất là ở đây đọc sách, tôi thấy trên bàn làm việc của Mạc Sâm có đặt vài khung hình.
Một số trong đó là Mạc Sâm nằm trên sofa, có một cậu bé tóc vàng đang nằm trên ngực chú ấy.
Một lớn một nhỏ đang ngủ, trông thật đáng yêu.
Tôi vốn nghĩ đó là một trong hai đứa song sinh, nhưng Như Nguyệt nói đó là A Chấn, lúc đó anh ấy mới 6 tuối, nhưng vừa nhỏ vừa đáng yêu, tựa như thiên sứ.
Thật sự, rất đáng yêu.
Như Nguyệt còn mang album ảnh khác cho tôi xem, bên trong có rất nhiều hình của A Chấn, tôi ngồi ở đó xem, ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, còn ngủ đến chảy nước miếng, thật xấu hổ ~
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: nắng]
A Lãng đi làm nhiệm vụ bị thương, may mắn giữ được cái mạng nhỏ.
A Nam tự mình lái xe tống anh ấy về quê dưỡng thương, vì cuối cùng Điềm Điềm cũng thành công thuyết phục anh Võ trang hoàng lại Hồng Nhãn.
Việc này thật sự rất đáng mừng, rất đáng mừng!
Khai trương đã nhiều năm vậy rồi, công ty quả thật cần sửa sang lại một quen, vậy nên mấy người phụ nữ chúng tôi gần đây đang thương lượng nên phân phối phòng thế nào, thiết kế lại lần nữa.
Điềm Điềm là người rất cơ động.
Dưới sự chỉ huy của cô ấy, tôi nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian để sắp xếp trang trí lại.
Chờ A Lãng dưỡng thương tốt thì công ty cũng trang hoàng xong.
Mọi người đều có yêu cầu khác nhau về phòng của mình, nhưng Điềm Điềm cổ gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của từng người.
Cô ấy là một người có gu thẩm mỹ tốt.
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: mưa]
Đào Hoa nói A Lãng đang yêu, cái loại yêu đương chân chính, không phải chỉ là mua vui.
Đối tượng là bạn học cũ, cô ấy cũng có siêu năng lực, còn là loại đọc tâm thuật.
Wow, đúng là quá bạo rồi.
Buồn cười nhất là A Lãng còn ghen với Lực Cương, hai người đánh nhau mấy lần vì cô gái ấy khiến tôi muốn lao đến hiện trường xem ngay lập tức.
Đào Hoa nói lần sau nếu có cơ hội nhất định để tôi xem trực tiếp, tôi định ngăn cản cô ấy nhưng mà tôi muốn xem quá à ~~~
Mặc kệ đi, tôi vẫn hy vọng tình yêu này của A Lãng có thể thuận lợi tu thành chính quả.
Dù anh ấy luôn cười nói mình là lãng tử, tôi biết anh ấy muốn có một cuộc sống ổn định hơn ai hết, chỉ là vẫn luôn không gặp được đúng người mà thôi.
A Lãng cố lên!
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: bão]
A a, nếu trên đời có ác ma thật, tên của hắn ta nhất định là ── Mark!
Tôi không hiểu nổi sao trên đời này lại có người tàn nhẫn ác độc như vậy chứ?
Tôi vẫn luôn tự thấy mình không phải người thích bạo lực, nhưng nếu có cơ hội tôi nhất định hung hăng tẫn cho hắn một trận!
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: nắng]
A Chấn gọi về.
Tuy mới mấy ngày, tôi vẫn cảm thấy bồn chồn nhưng rất may là mọi việc thuận lời.
Thật sự quá tốt....!
Mệt mỏi quá, quay về ngủ ~
Tối nay đi mua đồ ăn ^_^
????????????
[Thời tiết ngày x tháng x: nắng]
Đã xảy ra rất nhiều việc, bây giờ tôi vẫn có chút hỗn loạn.
Đầu tiên là bọn anh Võ cứu được Khẳng Ân về.
Sau đó, chúng tôi rốt cuộc tóm được tên biến thái kia.
Tiếp đến, tiến sĩ Hạ Vũ vậy mà là con gái của Mark, oái ~~~
Còn có, Lực Cương vừa cầu hôn Hạ Vũ.
Cuối cùng, A Chấn nói anh ấy yêu tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy hình như mình đang nằm mơ một giấc mộng kì quái, có lẽ tôi đã say, chờ lát tỉnh lại sẽ quên hết.
Tôi có uống rượu không? Hình như là có, tôi uống shochu~ không đúng, là rượu kê mới đúng, rượu kê trắng ~~~
May mắn đây là nhật kí, không có ai thấy haha ~~
Phòng tôi loạn quá, A Chấn đã đến, tôi hy vọng mình không nhìn anh ấy rồi cười ngây ngô, tôi bây giờ nhất định là trông rất ngu ngốc?
Anh ấy kêu tôi đừng viết nhật kí nữa, chỉ là tôi còn chưa viết xong ──
Tôi nhất định phải viết ra, nếu không sẽ quên mất ──
Ôi ── tôi nghĩ tôi thích thế này ── haha
[Thời tiết ngày x tháng x: trời lạnh]
Hôm nay là mùng một tết.
Rốt cuộc tôi cũng cùng A Chấn về nhà mừng năm mới.
Hồi trưa Đào Hoa mới nói với tôi đã nhiều năm A Chấn không chơi piano trong đêm giao thừa.
Mọi người đều thích nghe anh ấy đánh đàn.
Trước đây mỗi năm đến rạng sáng mùng một tết anh ấy đều đánh đàn.
Bất quá thói quen đó đã ngừng rất nhiều năm, cho đến hiện tại.
Cô ấy nhìn tôi cười, nói.
Tôi rất hy vọng đêm qua mọi người đều đã ngủ, nhưng chắc là có nhiều người vẫn thức.
Thật là...Tôi ước mình có cái mặt nạ để mang lên....!
Ps:
Khả Phỉ: A Chấn, anh đã xem trộm nhật kí của em?
Đồ Chấn: Anh không hề xem trộm, là quang minh chính đại xem, em để trên bàn, hơn nữa không đóng lại.
Khả Phỉ: Em quên không đóng, anh cũng nên lịch sự làm bộ không thấy chứ, xem trộm nhật kí của người khác là rất không đạo đức!
Đồ Chấn: Thừa dịp anh ngủ hôn trộm anh cũng rất không đạo đức đó.
Khả Phỉ: Anh nói bậy cái gì thế? Em mới không có!
Đồ Chấn: Em có, vào ngày 1 tháng 6 năm ngoái, 5:08 chiều.
Khả Phỉ: Sao anh nhớ rõ thế.
Đồ Chấn: Chính là rõ thế đó.
Chuyện về em anh đều nhớ rất rõ ràng.
Khả Phỉ: Đây là nhật kí của em, không phải tạp chí.
Đồ Chấn: Anh biết, anh chỉ là muốn nói với em một việc.
Khả Phỉ: Việc gì?
Đồ Chấn: Anh yêu em.
I will love you until the end of the world ~
The End
_____________________
Nếu thích thì nhớ ấn ⭐️ ở???????? nhaaaa.
Còn có, vào tường nhà Lys để xem thêm các truyện khác của Đại Hắc nhé mọi người ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...