Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Phía sau tứ hợp viện, Tố Quan tỉnh lại thấy bản thân đang ngồi trên đất dựa vào thành giếng nước.
Không khí xung quanh ẩm ướt còn mang theo khí lạnh cùng một mùi hôi thối gay mũi.
Tố Quan loạng choạng chống tay đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Điều khó tin là lần này khi nhìn lại thì Tố Quan đã không còn ở tổ trạch nhà mình nữa.
Trước mắt cậu ta là một căn nhà bốn gian xây từ gạch đỏ ngói xanh rất bình dị trên người mặc một bộ đồ vải bố thô sơ có chút bạc màu.
Bốn phía xung quanh đều là cây cỏ xanh mướt bầu trời trong xanh cùng từng cơn gió nhẹ thoảng qua.
Tố Quan hoảng loạng nhìn xung quanh.
Cậu ta không biết mình đang ở đâu nhưng từ tận đáy lòng lại có một sự quen thuộc đến lạ kì.
Tố Quan chậm rãi quay lại cạnh giếng nước mà nhìn xuống.
Trong hình phản chiếu là một thiếu niên đâu đó 18 -19 tuổi, từ gương mặt hay từng đặc điểm nhỏ trên cơ thể đều nói rằng đây chính là Tố Quan nhưng cậu lại thấy mọi thứ rất không chân thật.
Thiếu niên này....thực sự là cậu sao?
- Tố lang!!!
Tiếng gọi đánh động đến Tố Quan, cậu nhìn về hướng đó liền thấy một cô gái trẻ váy áo thướt tha tóc búi gọn sau đầu đang chạy về chỗ mình.
Cô gái ấy ngũ quan thanh tú mày liễu mắt hạnh, đặc biệt là đôi mắt sáng khiến người yêu thích không thôi.
Lúc người đứng trước mặt Tố Quan vẫn không biết nên cư xử ra sao.
Mà khi này Phù Liên cũng nhìn ra sự bối rối của Tố Quan.
- tố lang, huynh sao vậy? giận ta sao?
Tố Quan càng nghe càng thấy quen thuộc nhưng cậu có thể chắc chắn mình chưa từng gặp cô gái này bao giờ nhưng sao.....
- huynh sao thế? không khỏe à?
Nói rồi Phù Liên đưa tay muốn sờ lên trán Tố Quan xem thử nhưng cậu lại theo bản năng né đi.
Cánh tay đưa ra của Phù Liên cứng lại giữa không trung nhưng rất nhanh sau đó cô lại mỉm cười như không có gì.
- huynh giận ta à? thực ra ta cũng không muốn đến chỗ Tố Hoành chút nào nhưng huynh biết đây cha mẹ ta...
Đến giờ phút này thì Tố Quan biết không ổn ở đâu rồi.
Nơi này không phải hiện thực tuyệt đối không phải.
Tố Quan như tỉnh ngộ mà quay đầu bỏ chạy nhưng chẳng biết đã chạy bao lâu mà cậu vẫn không thể ra khỏi đây.
Nhìn căn nhà trước mặt rõ ràng ngay đó nhưng chạy mãi cũng không tới.
Lúc này cậu cũng ý thức được mình không thể rời khỏi đây.
Mà Phù Liên từ lúc nào đã đứng ngay sau cậu.
Cô nhẹ giọng lên tiếng.
- huynh chạy gì vậy? sao bỏ ta lại vậy?
Am thanh dịu nhẹ êm ái nhưng không hiểu sao Tố Quan vẫn không tự chủ được mà nổi da gà.
Lông tơ trên người cũng dựng như nhím rồi.
Ngay lúc Phù Liên muốn tiếp cận Tố Quan thêm thì một đạo kim quang từ đâu đánh tới khiến cô ả ngã ra sau đập vào thành giếng.
Lúc Tố Quan nhìn thấy Quý Lâm cùng Tiểu Bạch xuất hiện sau lớp mây mù thì mới hoàn hồn.
Như tìm thấy lối thoát mà chạy vụt tới chỗ anh.
-:huhu đạo trưởng, đạo trưởng cuối cùng anh cũng tới.
tôi sợ sắp quéo luôn rồi.
Tố Quan ôm chặt cánh tay anh mếu máo nói.
Quý Lâm nhìn cậu ta cười cười.
Lần này đúng là có chút quá sức với Tố Quan rồi.
Ám ảnh lúc trước còn chưa tan thì giờ lại bị kéo vào mộng với quỷ.
Tuy anh cũng đã lường trước nhưng anh không ngờ người đó lại nhẫn tâm như vậy.
Dù gì vẫn là máu mủ Tố gia mà.
Ở đối diện hai người Phù Liên bị đánh văng cũng từ từ đứng dậy.
Một đầu tóc gọn gàng lúc trước đã bị anh đánh đến rối tung rơi rụng trên vai.
Ả lau đi máu nơi khóe miệng nhìn về phía hai người.
Từ cổ họng phát ra âm thanh chói tai.
- đạo sĩ thối! là người xem vào chuyện của ta!
Bộ dạng hiện giờ của ả không khác gì người điên mà nhìn chằm chằm Quý Lâm.
Dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng ban nãy bị bùa chú của anh tha mất rồi.
Quý Lâm không khỏi hơi hối hận biết thế không đánh trực diện như vậy nhìn dáng vẻ kia đi, lực xung kích thị giác khủng khiếp như thế nào cơ chứ.
Do tác dụng của bùa thanh tẩy vẫn chưa hết nên Phù Liên liền bị đánh đến về nguyên hình luôn.
Một thân đồ dỏ thướt tha nhìn qua thì chỗ đậm chỗ nhạt có vẻ là máu đã khô đi.
Tóc tai dài đến lưng rũ rượi bên mặt hốc mắt đen xì không có nhãn cầu làn da xanh xao trắng nhợt từ đầu đến chân đều ướt nhẹt mang theo hơi lạnh ân hàn.
Quý Lâm thì còn đỡ chứ Tố Quan đã sợ xanh mặt đến nhũn chân mà ngã ngồi trên đất.
Tưởng tượng đến khi nãy cô ta còn muốn chạm vào mình Tố Quan không khỏi lạnh sống lưng thêm mấy phần.
Cậu ngay lập túc bò qua ôm chặt lấy chân Quý Lâm hoàn toàn muốn xóa bỏ sự tồn tại chốn sau chân anh.
Tiểu Bạch nhìn mà khinh bỉ không thôi.
Quý Lâm thì chỉ biết giật giật khóe miệng nhìn cậu ta.
Thôi thì kệ vậy cậu ta là mục tiêu cần bảo vệ, là tiền bay phấp phơi a.
Có thể châm chước.
Nhìn Phù Liên trước mặt vẫn đang bị thương quý Lâm cũng không vội ra tay luôn mà chậm dãi lên tiếng.
- cô là Phù nương đi?
- ngươi biết ta?
Phù Liên nghi hoặc hỏi lại.
Cô ta quen biết đạo sĩ này sao?
- có thể xem là vậy.
Vốn dĩ tôi có thể giúp cô dời đi luân hồi nhưng cô lại dính tới mạng người như này có lẽ sẽ không dễ.
- ta cần ngươi lo chắc, cho dù đời này không thể luân hồi ta cũng phải trả thù Tố gia cả nhà bọn họ.
Phù Liên như bị động phải vẩy ngược mà gào lên.
Giọng nói the thé còn có chút khàn đánh muốn sập thính lực của anh luôn.
Còn Tố Quan dưới chân chính thức bị dọa sợ nức nở càng lợi hại hơn.
dù thính giác bị công kích mãnh liệt Quý Lâm vẫn nhẹ giọng mà nói.
Nghe như trưởng bối khuyên nhủ tiểu bối trong nhà ấy.
Phiêu cực.
- chẳng phải hai người con lớn của ông chủ Tố đều bị cô giết rồi sao? còn muốn giết thêm?
- đó là thứ Tố gia đã hứa cho ta, ta chỉ lấy thứ thuộc về mình thôi.
ngay cả Tố lang cũng vậy.
nếu đạo sĩ ngươi không phá đám chàng đã sớm đi cùng ta rồi.
Tố quan ngồi góc bị điểm danh mà khóc càng lợi hại hơn thực sự là thiếu điều chui vô chân anh luôn a.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng bị cậu chàng xem như lá chắn bị đặt phía trước.
Cậu ta nghĩ một con thú non như Tiểu Bạch nhà anh che được bao nhiêu cho cậu ta vậy?
Tiểu Bạch biểu tình câm nín nhìn nhân loại không có tiền đồ phía sau.
Thôi thì vì anh chủ mà nhịn vậy.
Trước lúc tới gia gia cũng dặn phải giúp đỡ anh chủ kiếm tiền không thì chỉ có nước cuốn gói ra đê thôi.
Nó còn chưa cả trưởng thành không muốn ra đê đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...