Nhật Kí Hàng Ngày Của Tôi


34.

Hôm nay, tui ngồi ngẩn ngơ cả buổi trước bàn học trong phòng!!! Tôi cứ suy nghĩ mãi, sao cứ cảm thấy mông lung thế này!? Rõ ràng rằng từ đó đến giờ tui đã cố gắng rất nhiều, đã hi vọng rất nhiều vào bản thân, đã từng tiến bộ, đã từng cảm thấy kiêu hãnh, từng cảm thấy tự hào.

Nhưng đến khi biết được kết quả thì tui chỉ biết lặng câm, "kết quả" như một cái xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt tui làm tui bừng tỉnh mọi thứ! Trước đây lại cứ tự mãn rằng kiến thức của bản thân đã rất tốt rồi, những gì mình có được đã rất tốt rồi! Nhìn vào kết quả vừa qua mới biết được rằng.

Hóa ra bản thân chưa đủ cố gắng, hóa ra mình chưa đủ kiên trì, hóa ra bản thân mình vẫn còn lười biếng, thậm chí là chưa đi tới đích mà đã tự mãn rồi lười biếng bỏ bê rồi! Cảm giác hụt hẫng lúc đó thực sự không thể quên được! Cảm thấy có chút thất vọng nhưng lại giúp tui ngộ nhận ra rằng mình chẳng là gì so với biển người này! Đi ra sông lớn, biển lớn mới biết rằng mình còn không bằng vài phần của những người xuất sắc khác.


Trong cái buồn có cái may, tuy kết quả không như ý muốn nhưng nhờ đó cũng sớm nhận ra được rằng mình cần phải cố gắng thêm nữa, cố gắng không ngừng! Haiz~ Dốc lại tinh thần nào!!! Bộp bộp (hai tay vỗ mặt).

Chaiyo! Nỗ lực lên nào!35.

Có thể nói rằng! Tui tuy mới chỉ là một học sinh trung học cơ sở thôi nhưng có khá nhiều người xung quanh bảo rằng trong tôi là "linh hồn già" vì tâm hồn của tôi trưởng thành hơn so nhiều với độ tuổi.

Cũng như tính cách của tui ngoài đời chính là trầm mặc, ít nói, tui ghét dính dáng đến nhiều chuyện thị phi, thích ở trong nhà, thích tự nhốt một mình trong phòng.

Tuy răng tui không quá ghét ồn ào nhưng lại là thuộc tuýp người nhạy cảm, dễ xúc động, dẽ tổn thương và để bụng lời nói người khác.

Có lẽ là do tui thuộc cung Cự Giải là cung nước nên mới nhạy cảm như vậy, cũng chính vì thế mà tui rất giỏi tâm sự với nhiều người ở một số độ tuổi từ 9x đến 2k, mà tui cũng lại rất thích tâm sự với người khác và đưa ra lời khuyên rồi còn an ủi họ! Nhưng đến khi mình cảm thấy cô đơn hay buồn điều gì thì lại ngồi ngẩn ngơ một chỗ suy nghĩ rồi thì tự an ủi bản thân mình rằng sẽ không sao đâu!!! Có những lần lướt mạng thấy có một câu nói thế này "Thật ra, em không cần phải trưởng thành quá đâu" hoặc là "thật ra bạn không nhất thiết phải đi quá nhanh đâu"........Thật sự rất đáng để tự ngẫm lại bản thân mình.36.

Tui nhớ.


Có một lần tui đang lướt tiktok, lướt tới một vid có ghép nhạc và trích đoạn trong bộ phim "ở nơi xứ người tôi rất ổn" do diễn viên chính là Châu Vũ Đồng thủ vai.

Tuy chưa xem cả bộ phim nhưng thấy chị này diễn rất tốt, rất có cảm xúc.

Như một thói quen, tui mở phần bình luận ra rồi lướt xuống đến phần bình luận đén phần bình luận thứ 2 hay thì 3 gì đó thì thấy có một bình luận cùng tâm trạng với vid của bạn nào đó bình luận như thế này: "Tôi đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể làm được! Tôi muốn chứng minh với mọi người để họ công nhận nhưng không được.

Tôi đã tự tử 2 lần rồi, tối nay tôi sẽ tự tử lần thứ 3".

Lúc tui đọc được phần bình luận này là vào buổi chiều hôm đó (tui không nhớ rõ đó là ngày nào), thế là tui quyết định khuyên nhủ cậu ấy, đưa ra đủ mọi lí lẽ để chứng minh với cậu ấy rằng không phải cứ chết là hết vì chết thì sẽ không giải quyết được sự buồn bực trong lòng con người ta, tự tử chỉ là một cách trốn tránh hiện thực mà thôi.


Nhưng dù là tui nói như thế nhưng cậu ấy vẫn dường như không quan tâm đến những gì tui khuyên cậu ấy! (không biết có phải tui cảm giác sai hay không nhưng có lẽ là như vậy).

đã trôi qua khoảng 3-4 tuần rồi nhưng tui vẫn nhớ như in cảm giác khi thấy những dòng đó của một bạn độ tuổi còn đang đi học như vậy! Đột nhiên cảm thấy cứng đờ người! Tại sao một người còn trẻ như vậy, thậm chí là độ tuổi còn đang đi học mà lại nghĩ đến cái chết? Thật không thể tưởng tượng được cậu ấy đã trải qua những chuyện gì? Điều gì khiến cho cậu ấy hết hi vọng sống đến như vậy? Điều đó đến giờ đối với tui như một ẩn số vậy! Vì có lẽ tui sẽ không bao giờ gặp lại một người như thế nữa.....Đôi khi, ta có bạn bè, có gia đình xung quanh, có người thân nhưng vẫn luôn cảm thấy ảm đạm, trống trải, có chút cô đơn.

Vì không ai thực sự hiểu tôi ngoài chính bản thân cả! Sự thực sao thật tàn khốc đến mức khiến cho trái tim mong manh, những con người nhạy cảm phải ngậm ngùi, phải tủi thân và rơi nước mắt! Có thể trách ai đây!? Ngoài chính bản thân mình......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận