Nhật Kí Gửi Tôi Mười Năm Sau

Ngày 16 tháng 11 năm 2016 (Special Note: Ngày này 2 năm trước được bạn nam tên T tỏ tình năm lớp 11 nè =)) Nhớ không tôi của một năm nào đó về sau? =)) )

Đã 8 tháng trôi qua kể từ ngày tôi đăng một điều gì đó ở tập nhật kí này. 8 tháng, đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cho đời tôi thay đổi. 8 tháng trước, tôi chỉ là một con bé học lớp 12, không biết nên chọn cái gì và làm cái gì. Sự ngu ngốc và hám danh đã làm cho tôi gần như phát điên vào những ngày cuối năm học. Nhưng tất cả rồi cũng qua, tôi đã có được tất cả những gì mình muốn. IELTS 6.5 đủ vô ngành mình thích, một trình độ tiếng Anh đủ dùng, một cuộc sống đại học như mơ ước và chính thức không cần phải học cấp ba chết tiệt. Mỗi ngày của tôi bây giờ thật tốt, tôi có thể vui vẻ và lạc quan về cuộc đời này, các giờ học bắt đầu vào 9 giờ sáng, tôi được học những thứ hay ho, được bước ra khỏi tù giam trung học phiền chán, tôi có thời gian đi tập gym, làm một vài việc tốt. Mọi thứ đều tựa như một giấc mơ mà tôi cách đây 8 tháng đã từng mơ tưởng nhưng không dám nghĩ rằng nó đã thành hiện thực. Thế nhưng khi một vấn đề cũ được giải quyết thì sẽ có một vấn đề mới phát sinh. Sẽ không có bất kì lo âu nào nếu như tôi chỉ mãi mãi đắm chìm vào giấc mơ tuyệt đẹp này của mình. Một thử thách mới lại mở ra khi tôi muốn được nhìn xa hơn nữa... Nhưng không, bây giờ tôi đã lớn. Cái mốc 18 tuổi dạy tôi rằng những gì tôi đang nhìn thấy không được gọi là ác mộng, chúng là thử thách, là tiềm năng, là cơ hội mà tôi chắc chắn phải vượt qua. Tôi của tương lai ơi, bạn có nhìn thấy, bạn đã thay đổi như thế nào không. Tương lai của bạn có thể được như thế chính là vì những giây phút này đây.

Đây có thể là những ngày tháng kinh khủng, à không, đầy thử thách nhất cả đời của bạn. Đó là những ngày tháng mà ước mơ của bạn được định hình, nó không chỉ là những ý nghĩ rời rạc và mơ hồ nữa. Nó hữu hình và liên kết. Giấc mơ của bạn được hiện thực hóa bằng những kế hoạch rõ ràng và những hành động thiết thực. Bạn nên nhớ kĩ giây phút khi bạn ngồi trong Workshop của Eric và cẩn thận lựa chọn từng mảnh skill card dành cho mình, giây phút mà bạn nhắm mắt và tự đánh giá bản thân mình theo những tiêu chí ấy và cả lúc bản mở mắt và mỉm cười, một nụ cười mừng rỡ, bất ngờ và hạnh phúc khi biết rằng mình có kĩ năng này. Bạn nên nhớ kĩ những giây phút bạn bè xung quanh khen ngợi cách tư duy của bạn, cách bạn làm leader lần đầu tiên ở môn Marketing Principle. Bạn cũng phải nhớ kĩ những tiến bộ của bản thân mình khi tham gia phỏng vấn câu lạc bộ, về lần rớt Green Generation và cả những câu hỏi của AIESEC. Tất cả chúng, từng chi tiết một đang xây dựng nên những gì bạn đang có bây giờ. Bạn đã biết mình là ai, điểm mạnh điểm yếu của mình là gì, biết xây dựng hướng đi cho mình thật chi tiết và thực hiện theo chúng. Nhớ kĩ lấy nhé, bạn đã từng có một quãng thời gian không mấy dễ dàng trong việc đổi mới bản thân theo phong cách của những con người thành công nên có. Mỗi phút giây đều thật không dễ dàng, tôi biết chúng ta khác những con người ngoài kia, có thể quá khứ của chúng ta khó khăn, nhưng chúng ta đôi khi không thừa nhận nó và luôn cho rằng mọi thứ vô cùng dễ dàng. Như thế thì chúng ta sẽ không biết trân quý thành tựu ấy, vì thế chúng ta phải nhớ rõ những quá trình này nó đau đớn đến nhường nào. Đừng quên tôi ơi, tôi của những năm về sau nữa, đừng xem những thứ bạn có được là điều hiển nhiên, hãy đọc lại những dòng này, để xem bản thân mình của quá khứ đã từng trải qua những gì, để sau này còn biết chia sẻ cho người khác. Đừng cứ mãi "Không cần cố gắng đâu, nó tự vây đó" nữa.


Không có gì mệt mỏi hơn việc phải cố gắng biến bản thân mình thành một con người khác, tốt hơn của quá khứ. Thế nhưng bạn không bài xích nó, bạn có thể làm được và đang làm nó ngày qua ngày. Năm 18 tuổi, những ngày đầu tiên học đại học, học kì đầu tiên đã trôi qua được 5 tuần, và mỗi giờ mỗi phút như thế, tôi phải luôn nhắc nhở bản thân mình về mục đích cá nhân, về kế hoạch nghề nghiệp về những giấc mơ của mình để thâm tâm luôn bình tĩnh và sáng suốt, để tôi có thể tiếp tục bước đi trên con đường mình đã vạch sẵn. Thế giới này, vào năm đó rất đáng sợ, thế giới của nội tâm của bạn, với những cảm xúc tiêu cực và tác động tồi tệ từ sự phát triển của công nghệ rất dễ làm bản thân tôi lệch bước. Vì thế ngày qua ngày, tôi luôn có cảm giác phải đặt bản thân mình trong trạng thái chiến đấu, với những bước đi vững chắc và đúng lộ trình. Chỉ cần một giây phút tôi lơ là kiểm soát bản thân thì tôi sẽ mất tất cả, mất cả sự cố gắng, động lực và ước mơ. Tôi sẽ mất tất cả. Vì thế mọi thứ đều rất khó khăn, không dễ dàng gì mà một con người với những thói quen của người thất bại sẽ thay đổi thành con người với những thói quen của người thành công chỉ trong một sớm một chiều được. Mọi thứ cần phải có một quá trình rất xa, rất dài, rất mệt mỏi nhưng cũng rất đáng kì vọng. Quá trình cách tân từ suy nghĩ, tư tưởng, đến hành động thực tế và cả thói quen. Mọi thứ đều cần thay đổi, tương lai cần phải được thay đổi. Giây phút tôi bước vào môi trường đại học, tôi nhìn thấy sự thất bại ê chề của bản thân mình trong tương lai nếu tôi cứ tiếp tục sống như năm 17 tuổi, tôi 18 tuổi, phải khác.

Tôi đã làm rất nhiều thứ mới lạ trong 5 tuần vừa rồi, đối với người khác họ sẽ không nhận ra bất kì điều gì khác lạ, vì với họ mọi thứ như là những điểu hiển nhiên phải như thế, nhưng đối với tôi là một sự cố gắng và nỗ lực kinh hoàng để được như họ. Nỗ lực để suy nghĩ tích cực, nỗ lực để tự tin, nỗ lực để tránh khỏi cảm giác bất lực muốn bỏ cuộc, nỗ lực để bao dung, nỗ lực để có trách nhiệm, nỗ lực để thay đổi tư duy, nỗ lực để thành một người con, người bạn và là một công dân tốt. Có thể có những người khi sinh ra đã mang một tâm hồn bao dung và tốt bụng, họ làm mọi thứ là vì bản chất con người họ trong sáng và tốt lành như thế. Nhưng tôi thì không như vậy, tôi không được bao dung, tôi không được tốt bụng, tôi không được nhiệt tình. Tôi cố gắng làm tất cả với tấm lòng của mình. Dù hành động mà tôi làm xuất phát từ tư duy đúng sai, không phải vì bản chất hay tâm hồn nhưng tôi thật tâm muốn được làm người tốt.

Tôi của 5 năm sau, 10 năm sau và vài chục năm sau nữa hãy làm ơn nhớ rằng, tất cả những gì mà tôi đang có là thành quả của một quá khứ đầy đau khổ. Sẽ không ai biết bạn trải qua những gì, đã đau đớn ra sao, thứ họ nhìn thấy chỉ là thành quả của bạn. Họ không thấy những thay đổi đầy đau đớn của bạn.


Bạn sẽ không bao giờ tin rằng bạn đã từng là một kẻ ích kỉ, vô dụng và xấu xa, nhưng bạn đã thay đổi nó từng chút một. Bạn hãy nhớ lại mỗi lần bạn gồng mình lên rồi tự dặn bản thân mình phải làm thế này, phải cư xử đúng, phải trở thành một con ngừoi tốt. Bạn cũng tự dặn lòng mà không cho phép bản thân mình dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Gì cần một giây phút bạn buông lỏng bản thân mình, rồi bạn sẽ mất tất cả. Những sự trì hoãn luôn ngăn cản bạn làm tất cả mọi thứ. Tự ép buộc bản thân mình, trong việc suy nghĩ tích cực, trong việc chăm chỉ học tập và hoạt động tình nguyện, trong việc giao tiếp ứng xử và cả thói quen hằng ngày. Bạn phải thức dậy vào 6 giờ sáng để đến phòng Gym, bạn phải tự nhận phần khó và nhiều về cho mình, bạn phải thức khuya làm bài cùng bạn bè vì họ còn thức và nạn không được ngủ, bạn phải giúp đỡ mọi người nếu họ cần sự hỗ trợ, bạn phải hỏi, bạn dám thử rất nhiều thứ khác nhau, bạn không được phép sợ hãi và lùi bước, không được lo âu và hoảng sợ. 1 cm cũng không được lùi, lao đầu vào nó, chịu đau đớn và giày vò rồi tập cách chiến đấu, thất bại và đứng lên. Sau tất cả sẽ phải trưởng thành. 18 tuổi rồi, mục đích tương lai phải rõ ràng.

Năm 18 tuổi, câu nói ngày nào bạn cũng lặp đi lặp lại trong thâm tâm là "Mình không thể cứ mãi sống như thế này được". Không thể cứ mãi chán chường, uể oải và vô dụng như thế. Cuộc đời của tôi, tương lai của tôi, cứ không thể mệt mỏi và tăm tối mờ mịt mãi như thế. Tiến về phía trước ắt sẽ có con đường, dù khó khăn nhưng tươi sáng lắm.

Thật ra một năm về trước, lần đầu tiên tôi viết những bài đầu tiên trong quyển nhật kí Online này. Nó thật sự vô cùng có ích. Bởi mỗi khi đọc lại, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình chìm đắm trong bi quan và tuyệt vọng của những tháng ngày nhàm chán ở trường phổ thông. Những tháng năm ấy, lời văn của tôi đầy mệt mỏi và chán chường, thậm chí có phần cực đoan. Bởi vì môi trường ấy kìm hãm tôi quá nhiều, trong những thứ mà tôi không phù hợp, nó khiến tôi mệt mỏi và bất lực ngày qua ngày như vậy. Ngay cả văn phong của tôi khi đó cũng không hề vui tươi, nó rất nặng nề. Khi đó tôi thật sự bất lực. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì. Ý chí không có, định hướng không có, môi trường không có. Ngày ngày chỉ biết đến trường và sợ hãi với giáo viên ép buộc rồi về nhà lúc đã khuya. Xấu xí, cạn kiệt và vô vọng. Nhưng bản thân tôi bây giờ đã khác, khi thoát ra khỏi môi trường ấy, tôi đã tốt hơn. Tôi như được thúc đẩy một cách kinh hoàng, thay đổi 180 độ, và tôi biết, sự thay đổi này sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Nếu tôi cứ sống như năm 17 tuổi, tôi sẽ chẳng là một cái gì trong xã hội sau này, nhưng nếu tôi sống như tôi của hiện tại, 18 tuổi, có lẽ sẽ khác. Khác rất nhiều.


***

Tôi đã đậu AIESEC, một tổ chức sinh viên lớn nhất thế giới có chi nhánh tại Việt Nam. Bạn còn nhớ nó không? Đây chính là điểm khởi đầu của bạn. Bạn còn nhớ bản thân mình từng hạnh phúc đến nhường nào khi nhận mail trúng tuyển, từng kì vọng và nhiệt huyết của mình vào năm đó. Bạn muốn được thay đổi, bạn muốn được khám phá bản thân mình, bạn muốn mình tốt hơn, bạn muốn phá bỏ tất cả những giới hạn của quá khứ. Và bạn đã lam được. Thất bại, kinh nghiệm và thành công không phải tự nhiên mà có. Bất cứ ai cũng có điểm bắt đầu, và đây chính là điểm bắt đầu của riêng bạn.

Tôi đang thay đổi, ngày một trở nên dũng cảm và kiên cường hơn.


Tôi của 10 năm nữa ơi, bạn đang cảm thấy như thế nào? Hạnh phúc chứ? Hiện giờ tôi đang lên một bản kế hoạch cho tương lai của mình, là cuộc sốnh hiện tại của bạn. Một ước mơ khởi đầu từ những hình ảnh xa rời thực tế. Mỗi chuyến đi, mỗi kinh nghiệm sẽ khiến nó thành hình. Tôi sẽ điều chỉnh nó mỗi ngày, khiến nó trở nên hoàn mỹ. Tuổi trẻ của chúng ta sẽ là gì đây, tôi chỉ vừa mới hình dung được.

Tôi muốn mình được đi tình nguyện ở nước ngoài theo AIESEC, tôi sẽ đi dự hội thảo và event thật nhiều, tôi sẽ đến Úc học tiếp Đại học, tôi phải có học bổng Thạc Sĩ ở một quốc gia khác. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, đặt chân đến nhiều quốc gia và tìm hiểu nó. Tôi của tương lai ơi, bạn đã được làm việc ở Thượng Hải chưa? Hong Kong? Singapore? Luân Đôn? New York? Bạn đã đi được đến đâu rồi? Hộ chiếu của bạn đã được bao nhiêu con dấu? Và bạn hạnh phúc chứ?

Còn tôi chỉ mới đang phác thảo tất cả những điều ấy cho bạn, tôi đang từng bước thực hiện nó. Bạn hãy tận hưởng đi thôi, bởi đã có tôi ở đây, dằn vặt đau đớn mà thay đổi để khiến cuộc sống của bạn có thể hoàn mỹ và hạnh phúc nhất. Có lẽ thanh xuân của bạn cũng dần kết thúc, còn tôi, thanh xuân của tôi từ giây phút này mới thật sự bắt đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận