Nhật Kí Gửi Tôi Mười Năm Sau

Bỗng nhiên mình có cảm giác mình lại sắp mất đi một mối quan hệ, à không là nhiều mối quan hệ mới đúng vì có nhiều hơn một người trong câu chuyện này. Đây không phải là lần đầu tiên mà mối quan hệ giữa mình và một ai đó có vấn đề và kết thúc, nhưng lần này tự nhiên mình cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Mà thật ra thì làm gì có ai thoải mái khi phải kết thúc tình bạn hoặc tình yêu với một người khác đâu, chỉ là riêng với lần này mình để tâm hơn mình nghĩ. Lần nào cũng vậy, mình biết rất rõ lí do vì sao mọi thứ lại đi đến bước đường này, mình biết lỗi của ai, chuyện gì đã xảy ra và vì sao nó vẫn cứ như vậy hay đi đến kết cục này. Chỉ là mình biết nhưng mình không làm gì cả, thậm chí còn không muốn làm gì cả. Hay nói chăng nó phải kết thúc là một phần vì mình muốn nó phải kết thúc. Nghe qua có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng đó là một phần trong tính cách mình mất rồi. Cái gì mình cảm thấy không cần thì sẵn sàng vứt. Ừ thì cũng có tiếc, nhưng quan trọng sao?

Lần này, mình kết thúc một tình bạn. Ở thời điểm mình viết ra những dòng này có lẽ tình bạn của mình với họ vẫn không tới nỗi, nhưng mình đã nhìn thấy dấu hiệu rồi. Rồi tới một lúc nào đó nó phải dừng lại thôi.

Thật ra thì ngay từ ban đầu, mình đã không cảm thấy phù hợp, hoặc chăng là không cảm thấy thoải mái khi ở cạnh họ rồi. Phải nói như thế nào nhỉ, trên đời này luôn có sự đánh đổi. Những người bạn có thể dễ dàng chơi chung lại không thể cùng nhau học tập và ngược lại. Tất cả bắt đầu bằng những môn học chung, những bài tập nhóm điểm cao hay chỉ là những buổi trưa ngồi chung giữa những đứa không có ai ăn chung.


Kể ra thì mình vốn dĩ không phải là người đặt quá nhiều tình cảm vào những người quen biết xã giao. Nhưng mình vẫn cảm thấy khó chịu một cách kì lạ khi những mối quan hệ xã giao này kết thúc. Bắt đầu vì học chung và kết thúc cũng vì biết nhau nhiều hơn sau những giờ học. Lối sống, tư tưởng và cả tính cách là những sự đối lập gay gắt và mang tới cảm giác khó chịu cho đối phương. Riêng về phương diện này thì mìng phải thừa nhận ngoài chuyện mình khó chịu ra chắc bạn cũng khó chịu vì mình.

Nói chung là không một ai cảm thấy thật sự thoải mái hay thật sự là chính mình khi ở trong nhóm này cả. Khi ở cùng nhau, chúng mình đeo lên chiếc mặt nạ thảo mai và phù phiếm. Luôn tỏ vẻ mình thích cái này, có cái kia, biết làm cái nọ nhưng thật ra mỗi đứa trong nhóm đều không thể nào hoàn hảo như vậy. Nhưng chúng mình không sẵn sàng để những người còn lại thấy mặt khuyết của mình. Có lẽ vì vậy nên mọi thứ bắt đầu sai lầm từ đó. Cố gắng chịu đựng những gì không phù hợp để giữ nguyên hình ảnh thảo mai để rồi dẫn đến cái kết không dễ chịu cho tất cả.

Dấu hiệu của sự kết thúc khi mà sự ngồi chung dần trở nên miễn cưỡng, không còn gì để nói cùng nhau, tất cả chỉ là một sự miễn cưỡng tới cam chịu. Rồi mình tự động tách ra và họ ngầm đồng ý với sự tách ra đó. Khi mà tiếp xúc quá nhiều với nhau ngoài những giờ học ở trường đã khiến sự bất đồng dâng đến đỉnh điểm. Chỉ là chúng mình không cãi nhau ra tiếng nhưng trong lòng đã sớm không chịu được rồi.

Trong câu chuyện này mình cũng biết người có vấn đề lớn nhất là mình, mình cảm thấy bản thân mình nhỏ nhen và ích kỉ. Mình bất mãn nhiều thứ từ lâu, nhưng thật ra thấy những bất mãn của mình cũng thường vì ai cũng sẽ khó chịu với một số cái tương tự. Nhưng mình bắt đầu thấy mình xấu tính khi mà mình nổi tính ích kỷ lên. Những gì xảy ra trong những tuần đầu tới Melbourne khiến mình cảm thấy mình nhỏ nhen biết bao, mình bắt đầu có cảm giác mọi người cướp đi quyền lợi của mình, dù chính mình là người bỏ nó đi. Mình ghét cái cách mà mọi người vui vẻ trên những gì vốn dĩ phải là của mình. Ghét cái cách mà họ làm cho mình cảm nhận sâu sắc nhược điểm của bản thân.

Mình biết mình hiền và bị yếu thế trong mối quan hệ. Nên mình càng ghét hơn khi thấy ai đó có thể cướp cái gì đó của mình chỉ vì họ giỏi ăn nói ứng xử hơn mình. Ghét đến phát điên lên được. Nhưng mình là một con người lí trí, một ISTJ tuân thủ các tiêu chuẩn đạo đức và xã hội hơn bất kì điều gì khác nên mình cũng không đến nỗi nghĩ rằng mình đúng, họ sai. Mình biết mình không đúng, chỉ là mình không thể ngăn cản được những cảm xúc như vậy xuất hiện bên trong con người mình. Và mình cũng biết bạn mình cũng có điểm gì đó miễn cưỡng với mình. Chỉ cần nhìn cách mọi thứ diễn ra là có thể đoán được rồi.

Vậy nên mình nghĩ nó đã sắp kết thúc, trễ nhất là tới khi chúng mình cùng hoàn tất chương trình học ở Úc, tối thiểu là khi cả ba không còn khả năng lợi dụng lực học của nhau nữa.


Mình không có ý định ngăn cản điều này, càng không có ý định cứu vớt. Chỉ là mình ghét cái vòng tròn và quy trình này, về cái cách mà mọi thứ diễn ra. Vì mình biết với tính cách của mình, nó diễn ra được lần một thì sẽ có lần hai. Mọi thứ sẽ không có gì thay đổi cả. Dù cho mình có trưởng thành, mọi thứ có thay đổi nhưng cảm xúc phát điên của mình thì vẫn vậy. Mình vẫn có nhiều thứ không thích. Có thể kết cục có thể bớt tổn thương nhưng nó sẽ vẫn kết thúc.

Hy vọng rằng sau những gì đã xảy ra, mình sẽ có thêm nhiều bài học mới. Về cách thiết lập một mối quan hệ, lên kế hoặc và chọn cách để duy trì nó theo một hướng ít đụng chạm tới cảm xúc của mình nhất có thể. Hy vọng mình có thể trưởng thành theo một cách nào đó.

Nghĩ lại lúc trước còn ở nhà với ba mẹ thì chẳng bao giờ muộn phiền những chuyện này. Thích chơi với ai thì chơi, thích nghỉ chơi với ai lúc nào cũng được. Chẳng sợ làm tổn thương ai, chả sợ tương lai bị ảnh hưởng cái gì. Vì cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa chỉ cần về nhà là có ba có mẹ, có hai em trai luôn ở đó chờ mình. Tuy họ không âu yếm nói lời thương với mình nhưng họ sẽ không bao giờ rời đi hay đối xử tệ bạc với mình.

Nhưng giờ không phải vậy nữa rồi. Hồi đó cứ nghĩ mình mạnh mẽ, không cần phải gái trai để tìm chỗ dựa tinh thần mà vẫn vui vẻ yêu đời. Nhưng hóa ra bây giờ mình mới biết đó là do mình có gia đình, một gia đình đặc biệt và vô cùng vững chắc, khiến lúc nào mình cũng thích ở nhà, luôn được an ủi và yêu thương. Giờ xa nhà mới thấy sợ, sợ việc dứt khoát rũ bỏ một điều gì đó vì sợ những lúc có chuyện không ai giúp. Sợ những điều linh tinh nhỏ nhặt.


Nhưng biết làm sao được, mình chấp nhận nó, chấp nhận những đánh đổi, những cảm giác sợ hãi và mông lung này. Đôi lúc phải cảm thấy sợ, biết sợ thì mới tìm cách, tìm cách rồi sẽ mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng thì những gì mình đang trải qua chỉ là những mảnh ghép để quyết định tương lai của mình sau này sẽ như thế nào, vậy nên cũng đỡ một chút tiêu cực và tràn ngập niềm tin rằng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Những gì kết thúc, thì cũng nên kết thúc. Mạnh mẽ dứt bỏ những gì không phù hợp như cái cách mà gần một năm trước mình đã làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận