Nhật Kí Chàng Lọ Lem

22 Bữa trưa của tôi (ngày hôm nay) diễn ra thật thịnh soạn với hơn 20 món ăn của tiệc buffe.Chỗ này toàn chức cao trọng vọng,tai to mặt lớn.Ai cũng ăn mặc đẹp chỉnh chu, chỉ mình tôi là hơi bị tầm thường ^^”
Tôi lấy đồ ăn trong khi Yuu buộc phải tiếp chuyện với một số người.Họ bắt gặp Yuu, “người trẻ tài cao” nên tới chào và bắt chuyện.Trong lúc hắn bận rộn như thế thì tôi đã xơi được tới món thứ 5 rồi.Thật là buồn cười khi chứng kiến cái vẻ miễn cưỡng nói chuyện và cả cái cách vẫy chào đầy khó chịu của hắn.Phải rồi, Yuu đâu chỉ nổi tiếng bởi vì bản thân hắn, còn là vì cái gia tộc vĩ đại nhà hắn nên mới ra nông nỗi.
“Hey, chờ lâu không?”
Hắn, tạm thời thoát được đám người kia, chuồn chuồn lại gần chỗ tôi, hai tay bê thức ăn và đồ uống.
“Quá lâu, nhưng anh cứ tiếp tục như thế thì tôi càng zui”
“Đúng là…Zui cái gì mà zui”
“Cái mặt anh lúc này nhìn nó ngu ngu, ngố ngố…hahahaha”
“Trời ơi, cậu trả công cho cái người mang cậu đến đây và cho cậu 1 bữa trưa thịnh soạn là thế đấy hả?”
“Chứ sao, người ta vẫn nói “Vì đời là thế”, chẳng phải anh cũng ứng dụng rất tốt lý thuyết này sao”
“Đúng đúng…Này, ăn ít thôi, còn tới chục món kia kìa”
Hắn nhắc trong khi tôi tiếp tục ngốn đồ ăn. Nói cũng đúng, một bữa ăn trên 20 món, dù cái bao tử của tôi vốn được mệnh danh là “thùng không đáy” thì cũng không chiến đấu nổi tới món thứ 15.Suy cho cùng, tiệc Buffe là một bữa ăn tốn kém,bạn phải trả tiền cho 20 món trong khi bạn ăn có được nhiêu đâu.
Cái tên này, hắn gắp cả đống thức ăn vào đĩa, mỗi món nhính nhính chừng một đầu đũa và bắt đầu ngồi xơi,nhưng lâu lâu lại ngó quay ngang quay ngửa, hình như có cái gì đó mờ ám ở đây.Bộ dạng đúng thật mắc cười, nếu bạn không là tôi và ngồi đây, bạn sẽ khó lòng tưởng tượng ra cái bộ mặt lúc này của Yuu.
“Á!”
Đột nhiên, hắn la lên khe khẽ và xách đĩa chạy qua bàn khác gần góc phòng.Báo hại tôi cũng phải kệ nệ chạy theo.
“Cái gì vậy?”
“Không có gì, không có gì!”
Hắn xua tay, ngồi quay lưng ra ngoài và tiếp tục ăn.Để ý mới thấy, hôm nay Yuu diện một bộ đồ khá màu màu mè, áo đỏ,quần đen, giày trắng.Thiệt là không giống hắn ngày thường chút nào.Có thể bạn không thấy đó là màu mè, nhưng với Yuu, mấy màu này là…hơi bị xa xỉ.Nếu là bình thường, bạn sẽ thấy nguyên một cây đen giữa lòng Tokyo : áo sơmi đen, quần đen, giày đen,nón đen và xe cũng đen thui nốt.
“Nói thiệt đi, có phải có gì mờ ám ở đây không?”
“Đã bảo là không có gì rồi mà”
Yuu chối quanh co, nhưng cái mặt hắn đã nói tất cả, hắn lo lắng và trốn cái gì đấy, thỉnh thoảng lại quay quay nhìn như canh chừng, như sợ bị ai phát hiện ra cái điều gì đó không trung thực.
“Ê”
Tôi vừa định mở miệng hỏi lại hắn,thì có một cậu thanh niên bước đến gần và đập vào vai hắn.Ngay lập tức, Yuu giật mình, buông cả dao cả nĩa,cả đũa.Hắn cầm ly nước lên uống cạn và quay qua trong tư thế…sắp sửa chịu trận.
“Có chuyện gì hông em?”
Hắn cười, có cảm giác nổi gai ốc sau gáy.Nụ cười méo mó đến thảm thương.Trời ơi, tôi bưng miệng cười…Quả thật,cảnh này cực kì hiếm thấy.Ví như là 400 năm mới thấy sao hỏa đứng thẳng với Trái Đất một lần vậy.
“Anh hai, Mama kiếm suốt 6 tháng nay,bốc hơi lâu quá hen?”
“Ờ…anh đâu có bốc hơi,vẫn ngồi sờ sờ ở đây nè!”
“Ok, hôm nay đi đâu đây”
“Anh đi ăn trưa…”
Yuu trả lời, ặc…mắc cười quá, cái mặt của hắn…ặc…
“Àh, anh mang theo Lover nè”
Trời, Yuu lôi tay tôi và chỉ cho cậu ta xem.Bây giờ thì tôi nhận ra ai rồi, Ryo, con người quỉ quyệt, em trai của Yuu.
“A há, vẫn là người cũ à”
“Cái gì vậy, tôi ko phải là Lover của hắn, cậu nghe rõ chưa”
“Em yêu, sao hôm nay em lạ thế”
Hắn vội bịt miệng tôi và đứng lên,cười cười với Ryo và chui ra ra cửa.
“Ok, em sẽ báo lại với Mama, anh liệu hồn đấy”
Khi hắn lôi tôi ra khỏi cửa, vẫn nghe tiếng Ryo vọng ra văng vẳng. Yuu bỏ cả bữa trưa,tức tốc lôi tôi lên xe và…chuồn đi chỗ khác.Hình như hắn đang gặp rắc rối gì đó lớn lắm ở nhà, Mama của hắn thì tôi cũng biết rồi, một “bà cụ” cũng cực kì “kinh khủng”, đến Yuu còn phải sợ thì bạn biết người đó như thế nào rồi đấy.
“Mẹ anh lại làm gì anh à?”
“Có thể nói là như thế, bây giờ không chỗ nào là an toàn”
Yuu nói, một cách rất nghiêm túc, rồi hắn lái xe thẳng về tổng công ty của Apollo.Nói ra nghe mới thật là buồn cười.Yuu đóng đô ở đây suốt…6 tháng.Ăn, ngủ, nghỉ và làm việc ở tầng 30 này luôn.Hắn vẫn hoạt động rất bình thường, nhưng không bao giờ về nhà và cũng không bao giờ dính gì đến gia đình hắn nên là mới bị…Mama truy sát.
“Làm xong bản vẽ chưa?”
Hắn hỏi tôi trong khi nằm lăn quay ra giường.
“Xong rồi, có sẵn luôn nè, muốn coi không?”
Tôi đáp lại và lục lục trong túi xách.Những thứ gì “quí giá” của tôi đều bỏ trong này và luôn mang theo bên mình.Đó là gì do vì sao cái túi của tôi to như…cái gối.Nhét đủ thứ lung tung trong đó.
“Ok, cậu phải hãnh diện đi vì là người đầu tiên được chính tôi duyệt qua đấy”
Yuu cười, với cái vẻ hắc ám thường ngày của mình.Dường như mọi cái biểu cảm “thất thường” lúc nãy của hắn đã tiêu biến không còn chút dấu vết nào.Đó cũng là điều tôi cho rằng mình ngưỡng mộ ở Yuu, hắn không bao giờ để cái mặt thật của mình lâu quá 10’ và luôn cười,luôn…dọa nạt người khác.
“Còn tôi chỉ cảm thấy rợn sống lưng”
Tôi trả lời trong khi hắn thò tay qua trước người tôi và kéo cái xấp giấy một cách cẩn thận.Nguyên là cái phòng này chẳng có cái ghế nào ngoài bộ ghế salon nhỏ, nhưng cái bộ ghế đó lại chất đầy thứ gì đó chính tôi cũng không rõ.Bất đắc dĩ,tôi đành ngồi lên giường và quay lưng về phía hắn.
Yuu không nói lời nào kể từ lúc cầm xấp bản vẽ của tôi.Và khi tôi lên tiếng hỏi thì hắn quay qua quát nhỏ:
“Im lặng là quân sự,để cho tôi tập trung”
…Và…hắn cứ im lặng như thế tận 15’ mới nói với tôi một lời.

“Đây là ý tưởng của cậu với Sakura bay lất phất thế này à?”
“Đúng, tôi cho rằng với phong cách trà đạo thì nên theo truyền thống và biểu tượng “riêng” của Nhật Bản – Sakura”
“Khá lắm, từ ngày mai sẽ chính thức làm hợp đồng ăn huê hồng”
Chính bản thân tôi cũng không thể ngờ lại thuận lợi như thế.Sau ngày hôm đó và những ngày sau sau nữa, tôi không hề gặp một sự cố trong công việc nào.Yuu rất công tư minh bạch, trưa hắn phone di động kêu đi ăn trưa với hắn chứ cũng không dùng điện thoại của phòng, bởi vì còn những thành viên khác và không muốn làm ảnh hưởng đến họ.
Và cũng vì bị kêu hoài như thế nên tôi mới thành ra đề tài nóng bỏng cho các “loa phát thanh” tự động không cần trả tiền vẫn phát.Họ đồn ầm lên “chuyện tình” giữa tôi và Yuu,điều đó khiến tôi cực kì khó chịu…nhưng…bữa ăn trưa ngon lành là không thể bỏ, thôi kệ, cái bụng của mình thì mình phải lo thôi. 22
23 Một ngày rất chi là đẹp trời tháng 5…
Tôi đã chính thức làm việc được ở đây gần 1 tháng giời mà vẫn bình chân như vại.
8h30’ AM, lóc cóc chui vào phòng làm việc sau khi thưởng thức bữa ăn sáng là một cái bánh kẹp (có lương òi) thì bắt gặp bộ mặt đầy sát khí của…toàn bộ nhân viên phòng 196 liếc nhìn.Nói cho nhiều chứ phòng này có 3 người chứ nhiêu đâu,nhưng tại sao họ là nhìn tôi vẻ mặt đầy tử khí vậy kìa.
“Masako, giám đốc réo nãy giờ hơn 5 lần rồi đó, tới trễ quá vậy?”
“À ừ…kẹt xe”
Tôi bịa đại lý do với anh chàng đang lên tiếng trách móc.Vừa lúc đó thì điện thoại lại đổ chuông.
“Nghe đi, sếp kêu nữa đó”
Cô gái duy nhất trong phòng hất mặt bảo tôi.Tôi đành miễn cưỡng nhấc máy.
“Allô”
“Masako, lên thẳng đây, tôi cần gặp cậu!”
Ah,có chuyện gì không lành rồi, Yuu rất giận và hét vào phone trước khi dập máy.Tôi tức tốc lao ra thang máy rồi chạy một mạch thẳng đến phòng hắn.Điều đầu tiên mà tôi thấy là Yuu cứ đi đi lại lại khắp phòng và vừa thấy tôi thì hắn lao đến túm chặt và ấn tôi xuống ghế ngồi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Còn chuyện gì nữa, trễ hợp đồng rồi mà cậu vẫn chưa hoàn tất theo yêu cầu”
“Hợp đồng nào?”
“Khu giải trí – công viên nước”
“Trời,chẳng phải đã chuyển qua cho người khác rồi sao?”
“Người nào? Phòng 196 có 3 người, 2 người kia đều lãnh hợp đồng cả rồi, chỉ còn cậu thôi”
“Vậy để tôi làm”
Tôi bực mình trả lời, lúc trước thì hắn bảo chuyển hợp đồng đó quá cho Hina, cô gái duy nhất của phòng 196,bây giờ lại bảo trả lại nó cho tôi.Nhưng mà bây giờ thời gian quá gấp gáp,chỉ còn hơn 4 tiếng nữa là phải giao rồi.
“Được rồi”
Cũng chính vì tính chất đặc biệt của hợp đồng này, tôi và hắn phải làm.Hắn đành phải chịu trách nhiệm,Yuu giao cho tôi vẽ phác, còn hắn sẽ chọn màu, chất liệu thể hiện.Chúng tôi làm việc một cách hăng say, không ai nói với ai câu nào cho đến lúc đưa màu vào bản vẽ và…
“Tôi thích màu vàng hơn”
Tôi cãi, hắn chọn màu chữ gì mà tối hù, lạnh ngắt.
“Không, màu xanh biển đẹp hơn”
Yuu cũng gân cổ lên cãi lại.Và thế là cuộc chiến tay đôi diễn ra thế này…
“Màu vàng nổi mới đẹp”
“Màu xanh, Water Park mà”
“Thôi màu đỏ”
“Không được, lòe loẹt quá”
“Xanh lá cây”
“Màu đen, nền đỏ”
“Anh điên à, có phải Poster band nhạc Rock đâu”
“Chứ cậu muốn gì?”
Yuu nổi cáu, đập bàn đánh bốp.
“Muốn gì là muốn gì, anh là sếp hay tôi là sếp?...”
Vừa mới nói câu đó xong, tôi cảm tưởng không gian nóng bỏng đang chùng xuống.Tôi lấy tay bịt miệng mình vì đã nói hớ một câu quá vô duyên, còn hắn thì buông cả cọ vẽ gương con mắt mở to lên nhìn tôi…
1 giây…2 giây…3 giây…5 giây…7 giây…
“Ặc…há hahahahahahahaha”
Sau đúng bảy giây im lặng, hắn hoàn dương bằng một tràn cười kinh dị.
“Hay…”
Yuu đập đập bàn và tiếp tục cười.
“Người ta thường nói “vợ là sếp của chồng” mừ, hông lẽ cậu muốn làm sếp của tôi đến thế sao?”
Trời ơi…Lúc này mà còn đùa được.
“Anh tỉnh táo dùm cái đi, tôi không bao giờ muốn làm sếp của anh theo cái nghĩa đó, nghe cho rõ đấy”
Tôi trừng mắt nhìn hắn trong khi cảm tưởng cái mặt mình đang đỏ như bị hun trên lò xông khói, và tôi thì giống như một miếng thịt tươi ngon,thật là bực mình.
“Ok…ok…Người đẹp là nhất mà”

Hắn vẫn cười nhỏ nhỏ trong miệng, cầm cọ vẽ lên và tiếp tục.Áp lực của công việc khiến chúng tôi tác hợp một cách hoàn hảo, không nói ngoa đâu.Tôi phải công nhận rằng Yuu rất có óc phối màu, hắn chọn màu không hề chỏi nhau, chỉ tạo thêm sự hoàn thiện cho bản vẽ của chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn làm việc. 23
24 Tháng 7, mùa của những bộ quần áo tắm đủ màu đi lại trên bãi biển, tiết trời Tokyo nóng như điên.Cũng may là chỗ làm của tôi lắp máy lạnh, chứ không là tôi tan chảy như một cục sáp rồi. 11h00’ trưa, như thường lệ, Yuu sẽ phone gọi tôi xuống tầng hai để ăn trưa với hắn.Nhưng sao hôm nay 11h15’ rồi mà chưa thấy hắn đâu.Đang ngồi vắt vẻo bệ cửa sổ ngắm thành phố thì Hina – cô gái duy nhất của phòng 196 bước đến bắt chuyện.
“Sao, vợ chồng cãi nhau à?”
“Ý Hina là sao?”
“Thì cậu với sếp đấy, sao giờ này sếp còn chưa mời “vợ” đi ăn trưa?”
“Hina nói nhảm rồi, tôi và hắn chẳng có quan hệ gì ngoài nhân viên và sếp cả”
“Trời, cậu nói thế, nhưng cả cái công ty này đồn ầm quan hệ của hai người thân mật trên mức tình cảm bạn bè đó”
“Tại Hina chưa rành tính Yuu, hắn chỉ thân mật với người quen thôi, tôi gặp hắn từ thời cấp 3”
“Masako à, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt, trước đây có một anh cũng người quen của sếp mà có bao giờ được sếp ưu đãi như cậu đâu.Thậm chí Hina làm ở đây 2 năm rồi cũng chưa bước chân lên đến tầng 30”
“Vậy là bạn sướng rồi, có ông sếp nào bắt nhân viên tập thể dục gần 25 tầng lầu bằng “căng hải” không? Leo lên chưa kịp thở thì thấy hắn đứng đo đồng hồ “sao trễ thế”,thiệt tức mình mà”
Tôi trả lời, sao Hina hôm nay nói nhiều thế nhỉ, bình thường cô nàng chúi mũi công việc, có nói với ai câu nào đâu.Cô bạn này xinh lắm, tóc hơi xoăn xoăn, bây giờ cô ấy cười thì nhìn còn xinh hơn nữa, chỉ tội cái hơi lạnh lùng.
“Đấy là sếp muốn gặp cậu nên mới bày ra đủ thứ chuyện đấy thôi”
“Mới không nhìn thấy có một tiếng mà “muốn gặp”, hắn điên thì có”
“ E hèm, nói xấu gì tôi đấy”
Trời ơi, vừa mới mở miệng chửi hắn thì hắn xuất hiện sau lưng.
“Chào giám đốc”
Hina tươi cười chào hắn và đi ra khỏi phòng trước,cũng đến giờ ăn trưa rồi.
“Sao nhóc, lại nói xấu gì tôi đấy, nhóc quên điều luật rồi à?”
Yuu bước đến trước mặt tôi và nở nụ cười toe toét thường ngày của mình.
“Tôi không quên và cũng không nói xấu anh, chỉ nói sự thật thôi”
“Vậy sao?”
“Tại sao hôm nay đích thân “rồng đến thăm tôm” thế?”
Tôi đáp lại, hướng câu chuyện sang chuyện khác, nhưng trong giọng điệu của chính mình thấy có chút mỉa mai.
“Đương nhiên là có chuyện,chiều nay sắp xếp ra sớm đi với tôi”
“Quái nhỉ, thân anh là giám đốc mà chuyên trốn việc là sao?”
“Hehehe…tôi không trốn việc, chỉ đi xả stress thôi, chiều nay, cậu sẽ gặp những người đặc biệt đấy.Bây giờ đi ăn trưa, tôi cũng đang đói cồn cào này”
Yuu nói, đứng lên và nắm tay tôi kéo đi.Hắn rất tự nhiên đến nỗi chung quanh tôi ai cũng nhìn.Tôi khi tôi cảm thấy ngượng muốn chín cả cái mặt, hắn thản nhiên huýt sáo rất vui vẻ, lâu lâu còn chọt vào vài câu tròng ghẹo.Hôm nay, hắn gọi cho tôi một xuất đồ ăn đặc biệt, mắc hơn thường ngày một chút.Đồ ăn thì ngon thế,nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy mắc nghẹn đến mức nuốt không trôi một miếng cơm…nguyên nhân là…
“Này, tại sao ngày nào anh cũng rủ tôi đi ăn, bộ anh không thấy người ta “phổi phồng sự thật” lên hay sao?”
“Rồi sao, tin vịt ấy mà, ai mà tin”
Yuu vui vẻ trả lời, tọng vào họng một muỗng cơm lớn.
“Thì cứ cho là không ai tin,nhưng bộ anh không thấy tiếc tiền khi mỗi bữa đều ăn Double lên à?”
“Không”
Hắn bắt đầu cười một cách nham nhở và chọt thêm một câu…
“Cậu có tin rằng con người sắp xếp được những điều họ muốn đến mức hoàn hảo không?”
Cạch…
Tiếng động cái muỗng trên tay tôi rơi xuống đụng sàn nhà bóng loáng.
“Anh…đã sắp đặt trước hết?”
Cái mặt của tôi hiện giờ, có cái hình dạng buồn cười nhất để các bạn có thể tưởng tượng ra.Mắt chữ O mồm chữ Ô, há hốc ra.Bấy lâu nay tôi cứ tưởng hắn “nhân đạo” mà tổt với tôi, không dè…
“Hahaha,đúng thế, phần ăn này là ½ của ½ tiền lương của cậu.Tức là cậu vốn chỉ nhận được có một nửa tiền lương chính thức của mình, một nửa tôi giữ và chi tiêu dùm cho cậu đấy”
“Cái gì????”
“Cái đó là cái đó chứ là cái gì?”
Cạch…
Bây giờ đến lượt đôi đũa tôi cầm trên tay cũng rơi xuống luôn…trời…
“Tôi biết ngay mà, anh có tốt không công với ai bao giờ”
“Đừng nói thế bé cưng, có tốt với một người đấy mà chỉ tiếc là người đó không hiểu”
Hắn cười, tiếp tục ghắp thức ăn bỏ miệng như trêu ngươi tôi…Điện xẹt tá lả, tôi liếc hắn một cú nảy lửa và thò tay xuống dưới bàn véo hắn một cách thật mạnh,này thì “bé cưng”…
“Oái!”

Hắn la lên và xoa xoa tay vào chỗ tôi vừa mới nhéo hắn và nhăn nhó một cách đầy biểu cảm,tên này chắc đi làm diễn viên kịch nghệ được quá, biểu cảm của hắn lúc sợ sệt (như hôm bị Ryo “bắt” được) và biểu cảm lúc hắn bị đau nhìn nó mới…diễn cảm và mắc cười làm sao.Nhưng mà tôi không thể cười được nữa rồi, lý do thì bạn đã biết rồi đấy… >-< 24
25 4h30’ chiều…
Như đã hẹn, tôi rời khỏi phòng làm việc sớm hơn 30’ và chạy xuống nhà để xe.Vừa xuống đến nơi thì thấy hắn cũng vừa xuống và đưa chiếc Mercedes đen ra ngoài.
“Rất đúng hẹn”
Hắn vẫy tay khi thấy tôi và nói.Nhanh chóng, tôi chui tọt vào xe hắn nếu “không muốn tiền lương giảm xuống còn 1/3 tiền lương chính thức thì ngoan ngoãn nghe lời sếp”.Hắn là đồ ép người quá đáng, nếu ở một vị trí khác, có lẽ tôi đã phục hắn sát đất về khoảng “sắp xếp” để mọi chuyện “diễn biến” theo ý mình.
Yuu lái xe, đưa tôi đến một khu phố mua sắm, rồi dắt vào một cửa hàng.Cửa hàng này khá vắng khách, nhưng lại sang trọng và có vẻ giàu có.Vừa bước vào, một chị chạy ra bắt tay hắn, mừng như người quen lâu ngày không gặp.
“Chị Asami, hôm nay chị có bận gì không?”
“Không, sao hôm nay em đến bất ngờ vậy?”
Yuu hỏi, và chị ấy đáp lại một cách thân mật tự nhiên.Rồi hắn lôi tôi ra trước mặt chị ấy.
“Em muốn nhờ chị Make-up cho cậu này”
“Make-up?”
“Uh”
“Ok”
Chị ấy nhìn tôi một lúc, rồi đồng ý, tôi tọt tôi vào phòng trong.Asami chỉ tôi ngồi lên một cái ghế dựa cao trước một cái gương lớn và bắt đầu lấy bộ dụng cụ ra.Ban đầu chị ấy chỉ chào hỏi tôi vài câu, nhưng sau 10’ thì cũng trở nên khá thân mật.
“Nè, chị hỏi thiệt nha, em là gì của Yuu?”
“Ơ thì là bạn…là nhân viên…chưa kể là con nợ nữa >_
“Thiệt hông đó?”
Asami cười cười đầy ẩn ý, hỏi lại tôi.Sao tôi có cảm giác bất cứ ai là người quen của hắn thì đều hắc ám cả.
“Thật mà, chị không tin em sao?”
“Vậy ra em là “con nợ” dễ thương của Yuu, thiệt không tưởng”
“Chứ chị nghĩ em là cái gì của hắn?”
Bắt đầu rồi đó,sao ai cũng có cái ý nghĩ đó thế nhỉ…?
“Chị tưởng em là “bồ” của nó chứ,Yuu có bao giờ quan tâm ai đặc biệt đâu”
“Nhưng mà chị ơi, em là…con trai mừ, sao ai cũng có cái ý nghĩ kì quặc thế nhỉ?”
“Hihihi…chuyện trai hay gái không quan trọng,nhà Hamamoto cũng rất thoáng”
Chị ấy nói, và trên mặt thì lộ vẻ thích thú.Ờ mà đúng thế thật, người yêu của Ryo, em trai Yuu là Shiho.Thế mà gia đình bên đó vẫn để yên được thì đúng là thoáng thật.Thế cũng hay!Hắn quan tâm đến tôi ư, sao ai cũng nghĩ thế nhỉ? Nếu cái những cử chỉ của hắn mà là “quan tâm” thì đúng là dễ sợ thật.Gọi là “hành hạ” thì đúng hơn.Chị Asami làm Make – up cũng rất nhanh, chỉ gần 20 phút là đã xong rồi.Nhìn tôi bây giờ có khác đi, nhìn có vẻ trẻ trung và…baby hơn trước.Ở đây cũng có quần áo luôn nên chỉ ấy chọn cho tôi một bộ.Áo sơmi ngắn tay cách điệu và quần jean, lại thêm cái áo khoác trắng nữa.Đi kế Yuu thiệt “chỏi” lắm luôn.
“Oh hô”
Asami reo lên khe khẽ khi thấy Yuu đang ngồi…ngủ gục trên ghế.Tôi cũng thấy lạ, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà hắn đánh được một giấc ngon lành thế này, chắc là thiếu ngủ, tội nghiệp.Cái gì? Cái chữ gì mới hiện trong đầu tôi đấy? “tội nghiệp” à, đáng đời.Tôi đến gần hắn và ngồi xuống bên cạnh, ngó nghiêng cái mặt của hắn.Chà, hắn lúc ngủ nhìn cũng…đẹp trai chán.Tôi đưa hai tay lên bẹo má hắn, ui chời, làn da mịn gớm, đúng là công tử có khác.
“Nghịch ngợm quá đấy Masako”
Bỗng nhiên hắn lên tiếng và chụp lấy tay tôi.Yuu mở mắt ra và nhìn tôi chằm chằm,tự dưng tôi cảm thấy ngượng vì cái hành động kì quặc của mình.Nhưng mà ai biểu, hắn ngủ nhìn dễ thương quá chi.
“Dễ thương quá”
Hắn reo lên, nhìn tôi và cười.
“Công nhận tay nghề chị Asami xịn thiệt, vịt thành thiên nga luôn”
Nổi cục máu nóng trên não…Tôi như vầy mà chê là…Vịt sao?
“È hèm, Yuu, chẳng phải Masako dễ thương đến mức em “đeo” luôn sao còn chê người ta là vịt”
“Ờ thì có ngu mới “đeo” một con vịt.Thôi em về nha chị”
Yuu cười, nhưng hắn nhanh chóng chào chị Asami rồi lôi tôi ra xe phóng đi. 25
26 “Điểm hẹn quê hương” của chúng tôi là một nơi gọi là Billiard & Bar.Ở đây, người ta có thể vừa chơi Billiard, vừa gọi rượu.Vì đã đặt phòng trước, nên khi bước vào, Yuu đưa một tấm thẻ và được người ta dẫn lên tầng 3.Chưa bước đến cửa thì đã nghe tiếng cãi nhau của hai nhân vật mà tôi cho là quen quen với các bạn.
“Hi, chờ lâu không?”
Yuu lên tiếng chào khi bước vào phòng và nghe tiếng trách móc.
“Yuu, trễ 1 phút 12 giây”
“Trời ơi, 1 phút cũng kể”
Yuu đáp lại, và rồi cả phòng cùng rộ lên tiếng cười.Vì tôi đi đàng sau hắn, nên chả nhìn thấy gì ráo.Bây giờ hắn lôi tôi ra phía trước thì có một tiếng “Oh” đầy kinh ngạc.
“Người cũ”
“Tưởng ai, hóa ra “người đẹp” Masako”
“Em đã nói rồi mà, ông anh em chung thủy số một”
“Còn em là số mấy?”
Một tiếng nhát gừng vang lên và tôi cũng đã kịp nhận ra, lời giới thiệu “đặc biệt của hắn” là cái gì. Má ơi, các member của “180 Degree club”.Và cái người nhát gừng hồi nãy chính là Shiho,ấn tượng khó phai của tôi.
“Hehehe, đặc biệt chưa, giờ chúng ta tập họp đông đủ rồi, Introduce yourself”
Hắn nói, và mọi người quây quần bên cái bàn Billiard và tự giới thiệu.
“Onozaki Hiroshi, hiện đang nắm giữ hãng luật của Papa, nghề nghiệp chính: luật sư”
Ông anh này oách quá, nghe chững chạc vậy chứ hồi nãy phát ngôn ra câu “người đẹp”
“Miami Shiho, hiện cũng đang quản lý Company của gia đình, nghề nghiệp chính: môi giới chứng khoáng”
“Hamamoto Ryo, quản lý pany gia đình, nghề nghiệp chính: đối thủ của Shiho”
Oh…Ryo vừa nói xong thì Shiho quay qua liếc một cú nảy lửa xẹt điện.
“Em hay quá ha”
“Hay chứ sao không hay”
“Stop, để tui nói”
Hắn chen vào, mục đích ngăn cản hai người này cãi nhau…chuyện gì thế nhỉ?

“Hamamoto Yuu, giám đốc Apollo, nghề nghiệp chính: đã nói rồi”
“Taira Usami, hiện đang là hướng dẫn viên du lịch, nghề nghiệp chính : chưa biết”
“Usagi…”
Tự dưng tôi có một phản ứng lại.Chạy đến bắt tay anh chàng.
“Nhớ em không? Usagi?”
“Masako – chan, vẫn như xưa”
Usami là thành viên duy nhất của Club làm tôi yêu quí.Anh chàng rất tốt bụng với tôi, và tôi hay chọc anh là “Usagi”.
“Kuraichi Masako, nhân viên của…tên đó, nghề nghiệp: Magaka”
Tôi và chỉ tay về phía Yuu, ngay lập tức, tất cả bọn họ lăn ra cười.
“Kiếp Masako chắc khổ, không thoát được tên này”
Đúng đó, ông trời đày tôi, chắc suốt đời cũng không thoát khỏi Yuu.
“Được rùi mấy bồ, đừng chọc Masako nữa”
Usami lên tiếng giải vây cho tôi, nhưng…
“Đi với anh thì em hết khổ liền à”
Đó, bản tính của anh ta cũng không hẳn là “đàng hoàng” ^^”, nhưng dù sao vẫn hơn mấy tên kia. Suốt thời đi học của tôi, phải nói là tôi không có bạn nhiều.Phần lớn thời gian của tôi đâm đầu vào tự học, làm thêm phụ bố mẹ nên chẳng giao tiếp với ai.Lên cấp 3, gặp Yuu, hắn lôi tôi đi lung tung.Và thời gian của tôi cũng chỉ là đi với hắn, nên “bạn” của tôi chủ yếu cũng là mấy tên này >_
Bây giờ gặp lại nhau, tôi vui vẻ chào tất cả.
“Coi bộ Masako chỉ ghét mỗi mình anh”
Ryo chép miệng lên tiếng nói với Yuu.Tôi vui vẻ với tất cả, trừ hắn, con người tâm địa độc ác ạ.
Yuu cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhưng hình như chuyện gia đình hắn cũng đã xong rồi thì phải! Nên hắn mới có thể đường đường chính chính gặp mặt Ryo.Vẫn là thói quen cố hữu của Club : Billiard, họ chơi với nhau trong khi tôi ngồi nhấm nháp ly nước táo (ngon tuyệt).Cuối cùng, Yuu đề nghị:
“Bọn mình du lịch đâu đó đi, xả hơi vài ngày”
“Bồ rảnh quá hen”
Hiro đáp trả, cũng phải thôi, tất cả bọn họ giờ đã là những “ông nọ bà kia”, bận tối mắt tối mũi.
“Đâu đến mức thế, các cậu chỉ nghỉ chừng gần 2 tuần thôi mà”
“Uhm…”
Yuu thuyết phục, và tất cả trầm ngâm suy nghĩ, trừ tôi và Usami ^^
Đơn giản bởi vì tôi rất rảnh rỗi, nếu hắn đi thì tôi còn rảnh hơn nữa.Cuối cùng, Ryo đưa ra ý kiến.Cậu ta lúc nào cũng là người cho ý kiến cuối cùng, nhưng đa phần được chấp nhận.
“Có sẵn hướng dẫn viên du lịch nè, nhờ tư vấn đi”
Thế là…quay sang Usami đồng loạt.
“Ơ…mấy bồ định đi thiệt hả?”
“Uh”
“Thế định đi đâu?”
“Đang muốn hỏi cậu đây”
“Chuyên môn của tôi là tiếng Pháp, Việt và Anh nên thường dẫn tour Châu Âu, Ai Cập và Việt Nam.Mấy bồ muốn đi đâu?”
“Uhm…khó quá, đi đâu cũng được”
Đi đâu cũng được…nói sao mà dễ nghe thế không biết, đúng là mấy kẻ thừa tiền mừ, chẳng bao giờ phải suy nghĩ là sẽ chi bao nhiêu ột chuyến du lịch, kiểu này chắc tôi không có vé quá.
“Đi Việt Nam đi”
“Chi?”
“Mấy bồ cứ đi đi, tôi sẽ giới thiệu “bồ” của tôi với mấy bồ ^^”
Usami lên tiếng, ngay lập tức, cả đám im lặng…Và bản thân tôi cảm thấy có cái gì đó tiêng tiếc chặn ngay cổ họng.Usami là người tôi mến nhất trong đám.Tôi biết anh cũng có ý với tôi, nhưng thật không ngờ anh lại có người yêu rồi.Cảm giác trong tôi không hẳn là “yêu”, nhưng tôi không muốn anh khẳng định điều này.
“Cái gì, có “bồ” rồi à?”
“Thiệt hông đó?”
“Thiệt”
Anh khẳng định, có chút gì đó ngường ngượng trong chất giọng của anh.
“Rồi, chỉ còn tên Hiro là chủ nghĩa “độc thân muôn năm”.Bao giờ thì cho tụi này ăn mừng đây?”
Thấy sắp sửa có kẻ bị hứng đạn thọc mói. Hắn lên tiếng giải phóng cho Usami, lại chĩa qua Hiro.Kể ra thì con người của Yuu không đến mức quá “tàn nhẫn” với bạn bè của mình.
“Úi trời…Tôi cũng không biết nữa”
“Hô hô…”đi chót” là phải bao đó nha”
“Được rồi, quyết định vậy đi, tối nay tôi sẽ gọi lên tổng công ty sắp xếp ấy cha, nhiều tiền quá”
Tiếng nói của Usami lôi cả đám về thực tại.
“Ok”
“Nè Masako, em sao vậy?”
Anh bước đến gần tôi và hỏi.Tự nãy giờ, tôi vẫn lặng im nơi góc phòng.Tôi ngước lên nhìn anh không trả lời.Xin đừng ân cần với em như thế khi trong anh đã có một người khác.
“Ê Yuu, chăm sóc kiểu gì để “bé cưng” của nhóm bệnh vậy nè”
Anh rờ trán tôi và quay sang trách móc tên Yuu, hắn đáp lại bằng một câu chẳng đâu vào đâu:
“Ai biết, lâu lâu nổi hứng nóng đầu thì có trời mới biết”
“Em không sao chứ? Mặt tái mét à?”
“Không” 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui