Dịch: Hoangtruc
Nguồn: bachngocsach
***
Triệu Phụ Vân trở lại sơn động kia.
Hắn đào cái bình kia đặt lên một tảng đá, còn mình thì ngồi ở một chỗ khác. Đỉnh đầu có tán lá cây, nhìn xuyên qua tán lá có thể thấy được trời sao.
Trong lòng của hắn có một cảm giác mất mát dị thường, lại cảm thán thế sự vô thường, cảm thán người tu đạo cái thế giới này chỉ vì tài nguyên tu hành mà có thể ra tay cả với người quen của mình.
"Từ xưa đến nay dù qua bao nhiêu cái thế giới, không phải có rất nhiều người như vậy hay sao? Chính là vì có nhiều người như vậy mới có thể xuất hiện ra một số người có phẩm cách đáng ngưỡng mộ."
Đúng lúc này hắn cảm giác có người tới gần.
Người tới là một hán tử đeo đao, mặt có râu quai nón, mặc một thân áo xám, tay cầm theo một thanh đao to bản, nhìn qua là một người kinh qua rất nhiều gian nan vất vả. Nhưng đôi mắt của gã lại tỏa sáng trong bóng đêm như thể một con sói cô độc, đang nhìn kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh.
Gã có ngoại hiệu là Tứ Lang.
Trên tay của gã cầm theo một con trùng, đang chậm rãi tới gần, bước hai bước lại dừng lại quan sát, lại bước hai bước. Cuối cùng ánh mắt gã rơi xuống một cái bình được đặt trên một tảng đá. Bình kia tỏa sáng trong bóng đêm, bởi trong bình có chứa hạt cát phát sáng.
Bước chân gã ngừng lại, sau đó ngồi xổm xuống, tay cầm chuôi đao, cẩn thận lùi về phía sau, cặp mắt của hắn dò xét trong bóng đêm, trong lòng bình bịch nhảy thót.
Tứ Lang đã rất cẩn thận nhưng gã phát hiện đây là một cái bẫy. Gã không biết mình đến đây đã bị người phát hiện ra chưa nhưng gã biết mình phải nhanh chóng rời đi.
Hắn lùi từng bước từng bước một vào trong bóng tối.
Ngay khi gã cảm thấy mình đã lùi đủ xa, chuẩn bị quay người tăng tốc rời đi lại phát hiện chẳng biết lúc nào đã có một người đứng sau lưng mình.
Người này mặc một thân áo trắng, mặt như ngọc, hai con mắt như sương giá ngưng tụ thành.
Gã không nói gì, đột nhiên đối phương cong tay bắn ra. Một điểm sáng trắng cực nhanh phóng ra, thật ra cũng không thể nói là nhanh mà phải nói là có một loại huyền diệu, vẽ nên một đường vòng cung bay tới,
Kẻ như cô lang này lập tức rút đao khỏi vỏ, ánh đao sáng như tuyết, phá vỡ gió thốc, chém đứt đêm tối. Gã không bỏ trốn mà lắc người, tránh được điểm sáng trắng kia, còn từ bên cạnh bổ tới người kia.
Một đao này đã hợp làm một thể với thân thể gã, có một loại nhanh quỷ dị, mơ hồ có vài phần ý tứ Súc Địa Thành Thốn.
Nhưng mà trong tích tắc mà gã tránh đi, điểm sáng trắng kia cũng rẽ vào một chỗ ngoặt, tốc độ cũng nhanh chóng quỷ dị. Vốn nó đang bay trên không trung, đột nhiên trong tích tắc quẹo vào, lại như tên rời cung vọt thẳng tới người gã.
Trong lòng của gã cả kinh, đao trong tay lật qua, kéo qua một vòng, người lại nghiêng qua một bên. Nhìn như gã đang tấn công, như thật ra lại đang trốn tránh.
Ánh đao mông lung quấn theo một tầng huyền quang, mũi đao chém qua điểm sáng trắng kia.
Gã không dám quần chiến, vì gã thấy được quần áo của đối phương cùng với pháp thuật mà y thi triển, đã nghĩ tới một nơi.
Núi Tuyết Long.
Đây là đệ tử núi Tuyết Long.
Gã biết rằng mỗi đệ tử núi Tuyết Long đều lạnh lùng vô tình, tuy rằng rất ít quản chuyện người nhưng nơi này cách núi Tuyết Long không xa, sẽ gặp phải cũng không có gì bất ngờ. Cho nên nhìn thì thấy gã đang tiến công, nhưng kì thực ý nghĩ đầu tiên của gã là chạy trốn.
Lúc mũi đao xẹt qua điểm sáng trắng kia, điểm sáng trắng đó lại vừa chạm vào đã nổ bung ra như mưa bụi. Vốn dĩ gã đã chuẩn bị sẵn pháp lực trùng kích lại không thấy có bất cứ trùng kích gì cả, nhưng mà bụi kia bay ra lại hóa thành vô số bông tuyết trong mắt gã.
Trong tích tắc này, gã như thấy được một bầu trời đầy tuyết, như thể thấy một tràng tuyết lở từ đỉnh núi cuồn cuộn đổ xuống, ánh đao trong tay vung vẩy, huyền quang trên người bắt đầu dâng tràn.
Ánh đao không cách nào đánh bay hết đám bông tuyết rơi xuống này, bông tuyết rơi vào huyền quang hộ thân quanh người gã.
Trong một tích tắc này, gã cảm nhận được một cơn băng hàn lạnh lẽo kéo tới, theo huyền quang chui vào trong thân thể gã. Hàn ý này như kim châm, lại như vô số mũi châm lạnh lẽo chồng chất lên nhau, chỉ trong một thoáng đã xâm nhập vào sâu trong lòng gã. Hạt giống phù lục trong khí hải gã nở rộ hào quang, nhưng nháy mắt đã bị chèn ép, che khuất mất. Chỉ trong khoảnh khắc, chúng đã ảm đạm hào quang, hóa thành một mảnh trắng bệch, ám trầm.
Triệu Phụ Vân từ trong bóng tối đi tới, dù trong bóng đêm nhưng trong mắt người khác hắn như là một chiếc đèn hình người đi ra, hắc ám chung quanh bị đuổi tán đi cả.
Hắn nhìn người đệ tử núi Tuyết Long vừa giết người này, có chút nghi hoặc không hiểu sao y lại làm vậy.
"Vì sao đạo hữu lại giết người này?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Gã dám cướp bóc người khác dưới núi Tuyết Long, là đáng chết." Người kia nói.
"Ngươi tin ta?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Bọn hắn muốn cướp bóc ngươi là thật, mà ngươi giết đồng môn cũng là thật." Người nọ lạnh lùng nói.
"A, đã như vậy thì ngươi muốn thế nào?" Triệu Phụ Vân nói, ngữ khí đã trầm xuống.
"Ngươi giết là đồng môn của ngươi, lại hỏi ta làm thế nào? Lần này ngươi quay về núi Thiên Đô, đi vào nội môn, có sư trưởng sơn môn vấn tâm ngươi, cùng ta có quan hệ gì?" Người kia nói.
Triệu Phụ Vân thầm thở phào một hơi.
Lúc này lại nghe đối phương hỏi: "Ngươi cảm thấy, Đại Tuyết băng thức vừa rồi của ta cùng hỏa diễm hóa rồng của ngươi, ai hơn ai kém?"
Triệu Phụ Vân chợt sửng sốt. Vừa rồi hắn cũng thấy được đối phương thi pháp, là bắn ra một điểm hàn quang. Mà hàn quang kia vừa chạm vào mũi đao của đối phương đã nổ tung thành những bụi bông tuyết nhỏ.
Đây là pháp kỹ thuần túy, lập tức đột phá phòng thủ địch nhân.
Uy lực một đạo pháp thuật thế nào phải nhìn vào phù lục kết được trong người đó, nhìn vào chân sát kết hợp đạt được cấp độ thế nào. Nhưng mà kỹ xảo thi pháp thì còn cần phải luyện tập.
Hiển nhiên Đại Tuyết băng thức của đối phương chính là một loại pháp kỹ cường đại.
"Pháp kỹ của đạo hữu như tên gọi, thế như tuyết lở, hầu như không thể ngăn cản." Triệu Phụ Vân nói ra.
"So với của ngươi thì thế nào?" Người kia nói.
"Đương nhiên là Đại Tuyết băng thức của đạo hữu mạnh mẽ hơn. Hỏa long của ta tuy có một thân kỹ xảo nhưng lại không có thế, mà tuyết lở của đạo hữu đã như thiên uy, thế trọng ý nùng, ta không thể làm được." Triệu Phụ Vân đáp.
Đối phương nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nói: "Ta là Ngọc Thần Tiêu, đệ tử núi Tuyết Long, hy vọng còn có thể gặp lại ngươi."
Ngọc Thần Tiêu nói xong, thò tay gõ một kích lên thân người bị đóng băng kia, người nọ vỡ thành mấy khối rơi rụng trên mặt đất.
Triệu Phụ Vân nhìn đối phương rời đi mà căn bản không đụng tới đồ vật trên thân gã kia. Hắn cũng không đụng tới. Hắn nhìn bóng lưng đối phương rồi xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy Ngọc Thần Tiêu này giết người không phải vì nơi này thuộc núi Tuyết Long, cũng không cảm thấy là vì tiêu chuẩn đạo đức của y. Đối phương chỉ thuần túy là muốn cho mình nhìn thấy tài nghệ pháp thuật của y, muốn nghe mình đánh giá một phen. Hắn thậm chí cảm thấy nếu lúc sau mình mà nói lời không hợp ý đối phương, nhất định y còn tìm mình tỷ thí.
Chẳng qua cũng may là Triệu Phụ Vân vốn không để ý mấy thứ hư danh này, căn bản không để trong lòng.
Hắn quay người rời đi, thừa dịp cảnh ban đêm, theo đại lộ một đường đi thẳng tới trấn Nam Quan.
Mà Ngọc Thần Tiêu đi thẳng tới một nơi trong bóng tối, có một nữ tử chạy ra đón đầu.
"Sư huynh, ngươi phô bày Đại Tuyết băng thức của mình rồi sao?" Nữ tử hỏi.
"Ừ!" Ngọc Thần Tiêu chắp hai tay sau lưng, nhìn sao trời đáp.
"Hắn nói như thế nào?" Nữ tử hỏi.
"Hắn nói, hắn không bằng ta!" Trên mặt Ngọc Thần Tiêu không biểu lộ gì nhưng nữ tử biết rõ trong lòng sư huynh của mình chắc chắn đang cao hứng. Bởi vì từ lúc học thành Đại Tuyết băng thức đến nay, y vẫn muốn tìm một đệ tử đại môn phái tỷ thí, đến nay xem như nguyện thành.
"Danh tiếng sư huynh nhất định sẽ theo người này truyền vào bên trong núi Thiên Đô." Nữ tử vừa cười vừa nói.
"Không có tên tuổi không sao cả, đời ta tu hành chỉ hướng về trường sinh." Ngọc Thần Tiêu nói.
"Đúng, đúng vậy, sư huynh nói rất đúng. Chẳng qua sư huynh giết người rồi, sao không tìm kiếm đồ đạc trên người đối phương một phen?" Nữ tử lại hỏi.
"Tên đệ tử núi Thiên Đô giết người xong cũng không lục tìm đồ trên thi thể, ta sao lại lục tìm? Để đối phương nhìn thấy, không duyên cớ chê cười đệ tử núi Tuyết Long chúng ta nhặt nhạnh thi thể hay sao?" Ngọc Thần Tiêu lạnh mặt nói.
Nữ tử chớp chớp mắt, vừa cười vừa nói: "Sư huynh băng thanh ngọc khiết, đương nhiên không thể làm như vậy, nhưng mà sư muội lại có thể nha."
Nàng nói xong, không đợi y trả lời đã chạy về phía mà vừa rồi Tứ Lang đã chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...