Edit: Blanche
Cứ ăn như thế một tháng, Thân Thập Tam đã mập thêm một vòng, nhưng tướng quân vẫn không gặp hắn, muốn hắn cứu chữa cho phu nhân.
Thân Thập Tam đứng ngồi không yên, chạy đến thư phòng, tự mình hỏi keo kiệt tướng quân, rốt cuộc muốn mình làm cái gì.
“Chuyện gì?” Nghiêu Hồng thấy Thân Thập Tam chạy vào phòng, cũng không có kinh ngạc, chỉ là nhàn nhạt hỏi.
“Đến cùng ngươi có muốn cứu phu nhân ngươi không? Bệnh của nàng rất nặng.”
“Cho nên?”
“Trông vậy nhưng ta chính là sâm núi hoang dã hạng nhất nhì, ngoại trừ ta không ai có thể cứu phu nhân ngươi.
Ta có tam tiết lô*, được như vậy là vô cùng tốt.
Nhìn lại da ta một chút, nhẵn nhụi, sáng bóng, không hề có chút vết, hoàn toàn không chảy nước, không tin ngươi cứ sờ thử.” Nói xong liền cầm tay của Nghiêu Hồng đặt lên cổ tay mình.
Hô hấp Nghiêu Hồng hơi ngưng lại, nhìn cổ tay trắng mịn của Thân Thập Tam, không biết nên làm như thế nào.
“Hai chân ta không bị phồng, thẳng tắp thon dài tự nhiên, ngay cả râu* đều là vừa nhỏ vừa dài, dẻo dai nhưng không giòn.
Ta là nhân sâm tinh cao cấp nhất, vậy vì sao không thể cứu được phu nhân của ngươi?”
Thân Thập Tam vì để chứng minh mình ưu tú, vén vạt áo của chính mình lên, hướng về Nghiêu Hồng biểu diễn giới thiệu từng cái.
Như hắn từng nói, bề ngoài của Thân Thập Tam vô cùng đẹp, Nghiêu Hồng ngồi sau án thư cả người căng thẳng, con mắt đỏ lên, thấp giọng quát lớn: “Đi ra ngoài.” (chết rồi tự dâng mình lên rồi sâm ơi:))))
Thân Thập Tam tuy to mồm nhưng lại nhát gan, mau chóng chạy ra khỏi thư phòng, sau đó mới dám hướng về phía cửa đang đóng chặt, mắng: “Người kiểu gì thế!”
Ban ngày Nghiêu Hồng đi quan doanh luyện binh, phu nhân của hắn ở nhà mắc bệnh, ho không ngừng, cuối cùng còn ho ra máu nữa.
Thân Thập Tam nghĩ sứ mệnh của mình là làm việc thiện tích đức, bèn tự bẻ đi một phần nhỏ cho nàng làm thuốc.
Đại phu cầm đoạn râu này có chút chần chừ, Thân Thập Tam liền nói: “Sâm núi hoang dã trăm năm có thể làm giảm ho khan, lưu thông huyết mạch, công hiệu tốt hơn sâm phổ thông nhiều lần, đem làm thuốc chắc chắn hữu dụng.”
“Đa tạ Thân công tử.”
Thân Thập Tam trở lại phòng liền ngủ, mặc dù là phần nhỏ, nhưng cũng lấy từ thân thể hắn xuống, tự nhiên có chút đau đớn.
Mãi đến tận đêm đau đớn mới biến mất, Thân Thập Tam mở mắt, chỉ thấy Nghiêu Hồng đứng trước giường nhìn chằm chằm mình như quỷ, không, thậm chí so với quỷ còn dọa người hơn.
“Ngươi, ngươi làm gì thế? Đêm hôm như vậy.”
“Vì sao?”
“Cái gì a! Hôm nay ta đã dùng một cái râu để cứu phu nhân ngươi, ngươi không thể lấy oán báo ân.”
Nghe như thế, những lời Nghiêu Hồng muốn nói căn bản không phát ra được, cúi người khẽ liếm hút đôi môi hơi lạnh của Thân Thập Tam.
Thân Thập Tam bị bất ngờ, sợ ngây người.
Nghiêu Hồng đây là đang làm cái gì?
Ngoài trướng bóng đêm lặng yên như nước, nhưng trong phòng thì nhiệt huyết như lửa.
Trong phòng như một thế giới khác chỉ có một người một tinh, đại tướng Nghiêu Hồng đem quần áo của Thân Thập Tam lột sạch, lộ ra toàn bộ da dẻ nhẵn nhụi, cưỡng chế hắn ngồi lên người mình.
Tay Nghiêu Hồng như mang theo lửa, ở trên người Thân Thập Tam tìm tòi, đốt Thân Thập Tam không ngừng run rẩy.
Môi lưỡi Thân Thập Tam đều bị Nghiêu Hồng chiếm lấy, nói không được mà gọi cũng không ra, chỉ có thể kêu hừ hừ.
Nghiêu Hồng ngửi thấy trong lều toàn mùi nhân sâm, nhất thời huyết mạch căng phồng, tay hắn theo thân thể Thân Thập Tam hướng xuống dưới tìm kiếm, cuối cùng bắt được cái mông Thân Thập Tam.
Cái mông Thân Thập Tam mềm mịn căng tròn, dường như đụng vào là có thể chảy ra nước.
Nghiêu Hồng cảm giác tay đầy đặn mềm mại, nhịn không được vừa bóp vừa nhào nặn.
Nơi nào đó của Thân Thập Tam bị đối xử như thế, không chỉ mỗi cái mông có chút tê dại, mà toàn thân cũng vô lực như vậy, chỉ có thể dán vào Nghiêu Hồng rên rỉ.
Nghiêu Hồng đem cái mông Thân Thập Tam bóp đến đỏ chót, lúc này mới dừng lại động tác.
Thân Thập Tam vừa muốn thở ra một hơi, cũng cảm giác được tay Nghiêu Hồng theo khe mông trượt đến một nơi.
Thân Thập Tam kêu lên sợ hãi, tuy rằng nhân sâm tinh bọn họ vô cùng sạch sẽ, nhưng gần đây ăn không ít loại đồ ăn, cũng sẽ giống như nhân loại bài tiết, vì sao Nghiêu Hồng lại muốn chạm tới nơi này?
Thân Thập Tam muốn tránh né, thân thể hơi lạnh nghiêng lên trước liền dán vào Nghiêu Hồng, Nghiêu Hồng há miệng ngậm vào đầu v* Thân Thập Tam, vừa hút vừa cắn, mãi cho tới khi nơi này bị làm đến sưng đỏ, mới lưu luyến buông ra.
Thân Thập Tam sờ xuống phía dưới, hạ thân đã sớm đứng lên, cùng vật cứng như cái bàn ủi của Nghiêu Hồng chồng lên nhau, hắn xấu hổ kẹp chặt hai chân thon dài.
Nghiêu Hồng trực tiếp đẩy ra hai chân của hắn, để chân hắn vắt ngang hông của chính mình, hừng hực không chút khách khí tiến quân thần tốc.
Thân Thập Tam muốn nâng người thoát ra, đáng tiếc cánh tay cơ bắp của Nghiêu Hồng quá mạnh mẽ, một tay giữ chặt eo hắn, một tay đỡ lấy gáy hắn, cùng hắn hôn môi.
Ngiêu Hồng mỗi lần đâm vào đều dùng hết sức lực, đem toàn bộ chính mình đi vào, Thân Thập Tam bị hắn làm chỉ biết kêu la.
Lực học tập của Nghiêu Hồng rất tốt, phát hiện khi đâm vào điểm nào đó, Thân Thập Tam sẽ kêu đặc biệt quyến rũ.
Động tác của hắn dịu dàng hơn, giống như dằn vặt Thân Thập Tam, đem cậu nghiền nát, mài đến khi Thân Thập Tam hai chân vô lực, vòng eo run rẩy, toàn thân tê dại, dương v*t nhạt màu ở bụng dưới của Nghiêu Hồng bắn ra.
Khi cao trào Thân Thập Tam có chút ngẩn ngơ, hai con mắt ngập nước long lanh, mặt sau không tự giác mà co rút lại, Nghiêu Hồng bị cắn chặt đến mức hoa mắt, ấn lại eo của Thân Thập Tam tàn nhẫn xuyên lên, Thân Thập Tam ngoại trừ ôm thật chặt cổ Nghiêu Hồng, không làm được gì khác.
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh thở dốc, thanh âm rên rỉ, cùng với tiếng cót két mạnh mẽ của giường tướng quân.
Sáng sớm khi ánh mặt trời vừa vào trong phòng, Thân Thập Tam lập tức tỉnh lại, bởi vì quanh thân cảm giác nóng bỏng, hắn vừa nghiêng đầu, chính là khuôn mặt lúc ngủ của Nghiêu Hồng.
Nghĩ đến hành vi đêm qua của chính mình, Thân Thập Tam chỉ cảm thấy xấu hổ, hắn xuống núi để làm việc thiện tích đức, không phải là mê muội trên giường.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm của Nghiêu Hồng tựa như một viên đá nhỏ bị ném vào trong hồ tĩnh lặng, trầm thấp giàu sức hút.
“Nghiêu Hồng! Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy.
Ta cứu phu nhân người, ngươi nhưng … Nhưng ….” Thân Thập Tam một thân da vàng khó khăn lộ ra điểm màu đỏ, Nghiêu Hồng dường như đã quen, thẳng thừng nói: “Nhưng cùng ngươi làm việc phu thê?”
“Ngươi! Vô liêm sỉ!”
“Hôm qua vì sao lại lấy râu chính mình làm thuốc?”
“Làm việc thiện tích đức là điều đương nhiên, vì cứu phu nhân ngươi.” Thân Thập Tam đắc ý lắc lắc cái đầu, Nghiêu Hồng nhìn cây trâm trên tóc hắn, chỉ thấy cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
“Vậy ngươi muốn cứu như thế nào?”
*Đôi lời của chủ nhà: mô típ quen thuộc, nhưng đọc đi đọc lại vẫn thấy đáng yêu, có thằng công nào không vô liêm sỉ đâu em sâm ơi:))) Tác giả thật có tâm, chương nào có H thì chương đó dài nhất, đầy thịt cho chị em xơi:v Lần đầu edit H, có gì mong mọi người bỏ qua ạ.
*Chú thích:
1.
Râu này là râu sâm nhé, chứ ở hình người em không có râu đâu, tránh cho bạn nào đọc xong lại tưởng tượng em đẹp thanh tú nhưng cằm em tua tủa râu như ông già thì chết dở:)))
2.
“tam tiết lô”: không biết lo do mình chưa tìm được đúng từ khóa hay sao mà không có thông tin về cái này trên gg Việt, vậy nên mình phải gg translate một trang tiếng Trung.
Chung quy đây là một cụm từ để tả rễ của nhân sâm núi hoang dã.
Phải là sâm lâu năm thì mới có cái này, chung quy là rễ sâm mà phát triển được tam tiết lô là sâm tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...