Edit: Doãn Thi Nam.
Beta: Doãn Tư Mặc
Bị Lạc Sanh làm cho mất hứng, Phó Ninh Xuyên và Hứa Niệm Hi cũng không có tâm trạng tiếp tục dùng bữa, đứng dậy rời đi.
Sắc trời vẫn còn sớm, sau khi họ rời khỏi khách sạn, mắt thấy có một công viên bên ngoài, nhiều tán cây râm mát che một khoảng, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi đi qua đó.
"Tài trợ gì?"
Vào trong bóng râm, Phó Ninh Xuyên dừng lại, nhẹ nhàng quay đầu hỏi. Lúc nãy anh đã nghe thấy hai từ "tài trợ" này khi đang đi xuống cầu thang, cho nên mới đi bộ để hỏi cô.
Phó Ninh Xuyên nhận ra cô hơi ngập ngừng, "À... là như thế này..."
Hứa Niệm Hi liền giải thích một cách đơn giản, nhân tiện oán giận luôn cái miệng của Chu Khả. Cô cười nói: "Thực ra không có vấn đề gì, ở chỗ làm việc có chút xích mích, mặc dù không có tài trợ, em vẫn sẽ hoàn thành Thiêm Thụ Hội này tốt nhất có thể."
Phó Ninh Xuyên không nói tiếp, một lúc lâu sau mới hỏi: "Có cần anh..."
Còn chưa dứt lời, Hứa Niệm Hi lập tức hiểu ý của anh, trực tiếp lắc đầu chắc nịch.
"Không cần." Cô không cần anh giúp đỡ, kể cả vì mối quan hệ thân mật của hai người, "Em có thể tự làm được."
Ánh mắt của Phó Ninh Xuyên hơi tối đi. Nhưng anh cũng không từ chối cô, tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.
Mặt trời dần khuất sau dãy núi phía Tây, bóng tối ngày càng dày đặc, nhiệt độ cũng giảm dần, vài con chuồn chuồn bay thấp, giống như báo hiệu trời sắp chuyển mưa.
Quả nhiên, ngay khi Phó Ninh Xuyên và Hứa Niệm Hi vừa bước lên xe, một cơn mưa phùn đổ xuống thấm ướt mặt đất khô. Trong màn mưa mờ ảo, anh khởi động xe rồi lái về nhà.
Khi chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ của tiểu khu, Hứa Niệm Hi nhìn mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt. Hai người đều không có ô, chắc chắn sẽ bị ướt. Điều này thật sự không dễ chịu.
"Anh ở đây đợi em một phút được không?" Khoảng cách từ bãi đậu xe và tầng dưới không quá xa, nếu chạy đủ nhanh có thể sẽ không bị ướt quá nhiều.
Nhưng Phó Ninh Xuyên không để cô làm vậy. Dầm mưa không tốt cho thân thể, đặc biệt đối với phụ nữ, ít nhiều sẽ có tác động đến sức khoẻ.
"Cái này..." Hứa Niệm Hi muốn nói chính xác phải đợi ở đây thêm bao lâu. Nhưng cơn mưa vẫn rất lớn, có vẻ sẽ không tạnh sớm như vậy.
"Từ từ." Anh nói.
Ước chừng qua một phút, trời vẫn không tạnh, tuy mưa vẫn không tạnh nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều.
"Đi thôi!"
Hứa Niệm Hi ngẩn ra, cô nghe thấy giọng anh truyền đến từ đỉnh đầu, và hai người cùng được che trong áo khoác.
Nhưng vù nó không đủ lớn, hai người phải nép sát vào nhau, chạy nhanh đến hành lang. Cô thấy được Phó Ninh Xuyên cố tình bước ngắn một chút để phối hợp với tốc độ của cô.
Một lúc sau, hai người họ đi ra hành lang. Hứa Niệm Hi vỗ vỗ bọt nước trên vai, sau nghiêng đầu nhìn lại.
Phó Ninh Xuyên đang phủi quần áo, không ít giọt nước rơi xuống đất, sau đó, anh cầm quần áo trong lòng bàn tay.
Một bên vai của anh hoàn toàn ướt đẫm, hẳn là vì lúc nãy đã cố tình dùng phần lớn áo khoác che cho cô. Hứa Niệm Hi nhìn môi mỏng của anh, nội tâm vô hạn cảm động.
"Chúng ta lên nhà đi." Cô chủ động kéo tay anh và đi về phía thang máy.
Thang máy vừa vặn dừng lại ở lầu một, những người bên trong đi ra, hai người thong thả đi vào.
Sau khi vào nhà, họ lập tức vào phòng tắm qua một lần. Phó Ninh Xuyên nhanh chóng tắm xong rồi đi pha hai ly trà gừng giải cảm. Tuy vẫn là mùa hè nhưng chú ý một chút vẫn tốt hơn.
Đến lúc Hứa Niệm Hi từ phòng tắm đi ra, trên tóc vẫn còn nhỏ vài giọt nước. Cô nghiêng đầu lau tóc, tuỳ ý đảo mắt ngó quanh.
"Lại đây."
Lúc bấy giờ, Phó Ninh Xuyên đi qua. Anh cầm khăn lấy khăn lông trong tay cô, lau bớt hơi nước còn đọng trên tóc, sau đó lấy máy sấy để sấy khô.
"Uống cái này đi."
Sau khi thổi cho bớt nóng, anh đưa cho cô một ly trà gừng, bản thân cũng tự mình uống một ngụm.
Trà gừng vẫn còn hơi nóng, vừa nuốt xuống đã cảm thấy trong bụng ấm hẳn lên. Hứa Niệm Hi uống thêm vài ngụm, nhân tiện đem ly của anh vào bếp rửa.
"Em phải viết bản kế hoạch." Hứa Niệm Hi đi ra từ phòng bếp, chỉ chỉ thư phòng một cái. Cô còn có việc chưa hoàn thành, nên muốn ở nhà làm cho xong.
Phó Ninh Xuyên nghe vậy gật đầu, lúc này anh cũng không bận nên nói: "Anh đi với em."
Hai người ngồi đối diện trong phòng sách. Phó Ninh Xuyên nhìn cô chăm chú xem đống tài liệu dày cộm, sau một lúc lâubmới nhàn nhạt hỏi:
"Em muốn làm gì?"
Hứa Niệm Hi không ngẩng đầu, "Muốn tìm câu và chữ sai để bỏ. Chờ em làm xong sẽ cho anh xem."
Nghe xong, Phó Ninh Xuyên không trả lời. Anh nhìn bản kế hoạch ban đầu trong tay cô, thấy cô viết xong lại sửa, như vậy thì bao giờ mới hoàn thành?
Anh không muốn ngủ một mình.
"Để anh giúp em." Phó Ninh Xuyên dứt khoát lấy quá nửa đống tài liệu đặt bên cạnh tầm tay mình.
Anh cúi đầu, cẩn thận nhìn lại từng câu từng chữ trên bản kế hoạch. Dù sao cũng là trình độ giảng viên Đại học, những chuyện này không làm khó được anh.
Có anh giúp đỡ, Hứa Niệm Hi thật sự yên tâm. Cô tủm tỉm cười cười, một lát sau mới rút một tập văn kiện không dày trong đống tài liệu, đặt bên cạnh anh.
"Xem cái này đi, cái đó không vội."
"Ừ." Anh đồng ý, sau đó không nói chuyện nữa.
Nhất thời, thư phòng trở nên an tĩnh, hai người ai làm việc nấy, không nói lời nào, chỉ có tiếng giấy sột soạt thỉnh thoảng vang lên.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó đã vài tiếng đồng hồ. Hứa Niệm Hi vất vả viết xong bản kế hoạch, cô thở dài một hơi, ngã ra lưng ghế.
Nâng mắt một cái, Phó Ninh Xuyên bên cạnh vẫn còn cúi đầu sửa bản thảo. Cô chống cằm nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bụng có chút đói.
Nhớ đến tâm tình ăn cơm lúc chiều bị Lạc Sanh phá hỏng, bây giờ cảm thấy đói cũng phải. Cô nhấp môi, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Niệm Hi đau đầu suy nghĩ phải làm cái gì để ăn khuya mới được? Cơm vừa khó ăn lại khó tiêu, trong nhà lại không có mỳ gói. Cô nghĩ đi nghĩ lại, vừa vặn nhìn thấy một túi sủi cảo đã đông trong góc tủ lạnh, quyết định lấy ra.
Cái này không tồi. Có thể ăn nhiều một chút, cũng không lo ăn quá no.
Hứa Niệm Hi lấy sủi cảo bỏ ra nồi, cô lấy thêm hai cái chén, có chăng một cái chén là lấy cho mình.
Cẩn thận cầm miếng cách nhiệt nhấc lên, Hứa Niệm Hi mang vào thư phòng, dọn dẹp bản thảo bên cạnh chỗ anh rồi đặt xuống.
"Ăn đi." Cô nói, sau đí lại nhanh chóng chạy ra mang phần còn lại của mình vào, ngồi xuống ghế:
"Còn nóng."
Thời gian vừa vặn làm một bữa ăn khuya, ăn no xong rồi đi ngủ.
Phó Ninh Xuyên không nghĩ tới cô lại ra ngoài hấp sủi cảo, lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Chẳng là ăn được một lúc, cảm giác hình như có gì không đúng? Lúc này, Hứa Niệm Hi đã ăn xong phần của mình, bị anh kéo lên trên đùi, đưa phần của mình cho cô.
"Em no rồi." Hứa Niệm Hi mếu máo, quay đầu nhìn anh một cái, "Em cố ý để anh ăn nhiều một chút. Cũng không có ăn cơm chiều, bây giờ nên ăn thêm đi."
"Em ăn đi."
Thanh âm của anh nhàn nhạt ý cười, chiếc đũa gắp sủi cảo đặt bên miệng nàng, "Béo một chút mới đẹp."
Hứa Niệm Hi bất mãn cắn một cái, không cẩn thận cắn phải lưỡi. Cô lập tức há miệng hít vào mấy ngụm khí lạnh, đầu lưỡi đau đến mức nước mắt chực rơi xuống.
"Đau sao?" Phó Ninh Xuyên lập tức cúi đầu kiểm tra miệng cô.
Đầu lưỡi quả thật bị cắn đỏ lên nhiều, trong tay lại không có nước lạnh. Anh trầm mặc vài giây, bất chợt cúi đầu hôn cô.
Bởi vì không khí man mát, bờ môi anh cũng mang theo cái lạnh đặt trên môi cô. Đầu lưỡi bị cắn đau kia trong khoảnh khắc cảm thấy dễ chịu trở lại.
Nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của anh, trong lòng Hứa Niệm Hi có chút khẩn trương, theo phản xạ níu lấy vạt áo của anh.
"Nhắm mắt lại."
Bởi vì môi bận hôn cô nên giọng anh mơ hồ không rõ. Phó Ninh Xuyên luồn một tay từ sau gáy đến che đi mắt cô, bản thân mình cũng nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm chỉ có tiếng hít thở rõ ràng, anh chậm rãi cử động, đem cô cẩn thận ôm trong lòng...
***
Đến khi kết thúc, Hứa Niệm Hi đã ngủ. Cô nhắm nghiền mắt, hô hấp đều đặn, hẳn là đã thấm mệt.
Vừa rồi, hai người chẳng qua chỉ hôn môi, không ngờ cọ xát một chút liền cảm thấy nóng, trực tiếp lăn giường*. Lúc này, Phó Ninh Xuyên ôm cô trong khuỷu tay, bàn tay còn lại vỗ về lưng cô, làm Hứa Niệm Hi ngủ rất thoải mái.
*lăn giường: Chỗ này mấy chị em thích nhất, hong cần chú thích đâu ha?:333 (Beta)
Đêm đã khuya, bên ngoài yên tĩnh.
Trời tạnh mưa, khi mở cửa sổ ra vẫn có thể cảm nhận được không khí có chút ẩm ướt, xúc cảm man mát.
Cúi đầu nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của Hứa Niệm Hi, ánh mắt đen kịt lại sáng ngời. Sau một lúc, tầm mắt anh trượt xuống, tay cũng dừng lại trên bụng cô.
Sao lại không có em bé chứ?
Phó Ninh Xuyên gấp đến mức không chờ nổi...
***
Hứa Niệm Hi bận rộn công việc, không chỉ phải làm rất nhiều chuyện, cô còn muốn nhanh chóng hoàn thành Thiêm Thụ Hội, không ngừng cùng các tác giả thiết lập quan hệ, tìm sân khấu thích hợp, tận dụng mọi khả năng để kiếm nguồn tài trợ.
Những việc ấy khiến cô ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi.
Mà Phó Ninh Xuyên ở bên kia lại hiếm khi có hôm nhàn rỗi, trở về Ninh gia một chuyến. Cúc Thanh Bình thấy anh về liền vui vẻ, chỉ là nếu Hứa Niệm Hi cũng đi cùng sẽ tốt hơn.
"Con trai, mẹ hỏi một chút." Cúc Thanh Bình lôi kéo anh vào trong phòng ngồi, cẩn thận đóng cửa lại rồi hỏi:
"Niệm Hi gần đây thế nào? Ăn uống được không? Có hay buồn nôn hay phản ứng khác thường gì không?"
Phó Ninh Xuyên lắc đầu.
Cúc Thanh Bình có chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ: "Mẹ nói con, Ninh Xuyên, con cùng con bé đã kết hôn lâu rồi, sao con bé lại không có thai?"
Phó Ninh Xuyên biết Cúc Thanh Bình muốn có cháu nội đã lâu, chỉ là bụng của Hứa Niệm Hi vẫn không có tin tức gì, cũng không biết là hai người chưa đủ cố gắng hay vì nguyên nhân khác...
"Chuyện này không gấp được."
Cúc Thanh Bình mím môi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không yên tâm được: "Có khi nào Niệm Hi đã mang thai rồi nhưng không có phản ứng đặc biệt nên con không biết không? Nhưng nếu không có dấu hiệu gì, con cũng không dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra sao? Không được, bây giờ mẹ dẫn nó đi một chuyến."
Cúc Thanh Bình nói xong lập tức đứng dậy muốn đi, khiến Phó Ninh Xuyên sửng sốt. Anh lấy lại tinh thần rồi vội giữ bà lại, bất đắc dĩ cười cười:
"Mẹ, hiện tại Niệm Hi còn nhiều việc, chờ mấy ngày nữa có rảnh, con sẽ mang cô ấy đi xem thử, mẹ đừng có gấp."
Nhưng Cúc Thanh Bình vẫn không chịu, khăng khăng muốn đi xem, khiến Phó Ninh Xuyên phải khuyên bảo một hồi lâu mới chịu từ bỏ.
Anh vẫn luôn chú ý, mấy ngày này nhất định sẽ dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một phen.
Thời điểm còn ở Ninh gia, Phó Ninh Xuyên nhận được điện thoại của Hứa Niệm Hi, nói rằng cô tăng ca, vừa vặn anh không bận gì, dứt khoát đi qua đó.
Chào tạm biệt bố mẹ một tiếng, Phó Ninh Xuyên lái xe rời đi.
Khi tới được toà soạn, sắc trời vẫn còn rất sáng. Phó Ninh Xuyên xuống xe, nhìn thấy không ít người từ trong đó đi ra.
Anh đi bộ qua đường cái, chuẩn bị đi vào bên trong.
Trùng hợp lúc này truyền đến tiếng kêu quen thuộc, Phó Ninh Xuyên theo phản xạ quay đầu nhìn, một hẻm nhỏ cách đó không xa, Vệ Gia Lam đang bị mấy tên côn đồ chặn đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...