Edit: Doãn Nguyệt Ảnh
Beta: Doãn Tư Mặc
Kỳ thật lúc đầu, Hứa Niệm Hi có chút ngượng ngùng.
Nhưng khi ở thang máy gặp Chu Khả đang ở bên trong, không biết vì sao những cảm xúc khác thường tất cả đều biến mất, trong đầu toàn những điều Ôn Lộ nói cho cô.
Những chiêu thức show ân ái!
Nhưng không chỉ là bởi vì chuyện này, còn bởi vì chính cô cũng muốn gặp anh, bắt đầu từ đêm qua.
“Em……” Nhẹ giọng mở miệng, Hứa Niệm Hi sắp xếp lại suy nghĩ đang lộn xộn của mình, “Ngày hôm qua em sai rồi, kỳ thật em không tức giận, em biết anh đối với Vệ Gia Lam không còn lưu luyến nữa.”
Anh im lặng nghe, không đáp.
Khẩn trương đến mức ngón tay đều nắm lại, cô ngước mắt nhìn lên nhìn mắt anh, hít sâu sau đó tiếp tục: “Nhưng mà em vẫn tùy hứng, em xin lỗi, là em sai rồi.”
“Về sau…… Em sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, cũng sẽ không đột ngột bỏ đi giống như hôm qua”, cô ôm anh, từng chữ từng chữ cực kỳ nghiêm túc, “Anh…… Tha thứ cho em được không?”
Lúc cô nói xong, nghe thấy chính trái tim mình nặng nề mà đập nhanh. Rõ ràng chung quanh thanh âm có chút ồn ào, cô lại cảm thấy ở bên cạnh anh thế giới lại yên tĩnh như thế.
Đợi một lát không có câu trả lời, Hứa Niệm Hi khẩn trương đến trái tim lại một lần nẩy lên, quả nhiên anh vẫn còn tức giận?
Nhưng ngay lúc này ——
“Vì sao em phải xin lỗi?” Anh nhẹ giọng hỏi, hơi khom lưng đem cô ôm sát vào ngực.
Hứa Niệm Hi im lặng.
“Em không làm sai bất cứ cái gì, không cần xin lỗi, biết không?” Nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, anh duỗi tay xoa xoa má cô gạt tóc mái, giọng nói lãnh đạm lại dịu dàng, “Anh mới là người phải xin lỗi, thực xin lỗi, anh đã từng đáp ứng em sẽ xử lý tốt việc của Vệ Gia Lam, đồng ý với em sẽ không cùng cô ta tiếp xúc, nhưng mà ngày hôm qua anh lại không làm được.”
Cho dù là sự việc phát sinh ngoài ý muốn, cũng là anh sai.
“Đêm qua ở một mình, anh đã suy nghĩ rất nhiều, Vệ Gia Lam đã sớm là quá khứ, bọn anh đã không có quan hệ gì, căn bản không nên gặp mặt, không nên xuất hiện sự việc kia ở thang máy,” Anh nói, “Ngày hôm qua em rời đi là đúng, cho anh tỉnh ngộ, hẳn phải là anh nên hỏi em, tha thứ anh…… Được không?”
Bên tai bỗng nhiên có chút ong ong, Hứa Niệm Hi quả thực hoài nghi chính mình có phải cô nghe nhầm không.
“Về sau sẽ không xảy ra những việc như thế nữa, tha thứ cho anh, nhé?”
Hơi thở của anh gần trong gang tấc.
Lẳng lặng nhìn anh đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Hứa Niệm Hi giật mình im lặng vài giây, cảm xúc lẫn lộn đan xen trong lòng làm cho hốc mắt cô có chút ươn ướt, cô cúi đầu mím môi, rồi mới nhón chân ghé sát tai anh.
“Được……” Cô mỉm cười, híp mắt, “Còn có……”
Ba chữ được truyền vào tai rõ ràng, Phó Ninh Xuyên chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, cả người không thể sững sờ mà nhìn cô.
“Lặp lại lần nữa.”
Nhưng mà Hứa Niệm Hi tuyệt đối không nói lại nữa, lắc đầu lui về phía sau ôm anh. Hiện nay đã là lúc tan tầm, Hứa Niệm Hi tính toán về sớm một lần, vì thế nói ở chỗ này chờ cô lúc sau chạy nhanh mà lên lầu, thu thập bàn làm việc tắt máy tính lưu loát, một lần nữa đi xuống lầu.
“Chúng ta về nhà.” Cô cầm tay anh, chủ động kéo anh ra ngoài.
Anh hồi thần, trên mặt lộ ra ý cười, lại đảo ngược lại cầm tay cô.
Hai người rời đi rất nhanh, toàn bộ quá trình Chu Khả đều nghe không xót một câu, hơn nữa lúc nghe xong, gương mặt của cô ta có chút vặn vẹo.
Lúc này Ôn Lộ đi đến bên cạnh, đằng trước Chu Khả nói Ôn Lộ cũng nghe thấy, lúc này cô ấy cười lạnh, nhìn Chu Khả nói: “Đừng có đánh chủ ý nữa, không phải của cô thì sẽ mãi không phải của cô, có cố gắng cũng không thuộc về cô.”
Chu Khả sắc mặt trắng nhợt.
"Tình cảm của bọn họ không phải cô có thể phá hỏng, đừng không có việc gì lại đi làm những loại việc này, suốt ngày toàn đi suy nghĩ xem làm sao câu dẫn được chồng người khác……”
Ôn Lộ nói chuyện rất độc, không thèm giữ mặt mũi cho Chu Khả dù chỉ là một chút, nói xong Ôn Lộ liền lập tức rời đi, chỉ còn Chu Khả một mình tại chỗ sắc mặt trắng bệch.
Đứng thật lâu, Chu Khả ổn định lại tinh thần đi lên lầu, đúng lúc lại xuất hiện một người, cô ta suy nghĩ một chút, thân mình uốn éo hướng người nọ đi đến.
Lạc Sanh tới nơi này chờ Hứa Niệm Hi tan tầm.
Nhưng hắn không nghĩ tới không gặp được Hứa Niệm Hi, ngược lại trước mắt lại xuất hiện một người phụ nữ, hắn bất động thanh sắc mà nhíu mày.
“Tiên sinh, anh chắc là tới tìm Hứa Niệm Hi?” Chu Khả tới gần, khóe môi cong lên, “Cô ấy cùng chồng mình vừa đi rồi.”
Lạc Sanh mắt nhíu lại, không đáp lời.
“Kỳ thật tôi cùng Hứa Niệm Hi quan hệ rất tốt, tôi cùng cô ấy cũng coi như là bạn thân, nếu anh cần nói điều gì, cũng có thể nói với tôi, tôi bảo đảm giúp anh chuyển lời tới cô ấy.”
Chu Khả tưởng, Lạc Sanh không biết gì, liền định nói bừa quan hệ của mình với Hứa Niệm Hi.
“Thật sự là, lúc nãy tôi vừa cùng Hứa Niệm Hi gặp nhau, cô ấy hiện giờ không phải đã về nhà sao, anh có cái gì muốn nói, đều có thể nói cho tôi, hoặc là anh không định nói ở đây?? Gần công ty có một quán cà phê rất đẹp, không bằng chúng ta đi nơi đó nói, thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, Chu Khả chậm rãi tới gần, tay bắt lấy cà vạt của Lạc Sanh nhẹ nhàng lấy ngón tay vòng vòng, cô ta ánh mắt quyến rũ nhẹ cong, ngực no đủ làm bộ lơ đãng mà cọ cọ cánh tay hắn.
“Chu Khả.”
Chu Khả nghe được tên mình ánh mắt sáng lên, hay là người này nhớ kỹ tên mình? Nếu không thể là Phó Ninh Xuyên, là người này cũng được.
Đáng tiếc cô ta đã nghĩ nhiều.
“Chu tiểu thư tựa như đều coi người khác là đồ ngốc,” Lạc Sanh duỗi tay bắt lấy tay Chu Khả, dùng sức đồng thời không chút để ý mà nói, “Cho rằng người ta cái gì cũng không biết, tùy ý nói bậy.”
Trên trán Chu Khả bắt đầu có mồ hôi lạnh.
Nhưng mà Lạc Sanh cũng không định buông tha, ngược lại là càng ngày càng dùng sức, như là muốn đem những thủ đoạn của Chu Khả bóp nát.
“Tôi đối với Chu tiểu thư không có hứng thú, Chu tiểu thư cũng không cần diễn xiếc trước mặt tôi.”
Dứt lời, Lạc Sanh buông lỏng tay, hừ lạnh rồi xoay người rời đi. Chu Khả ôm tay mình, đau đến mức tay như muốn gãy, cô ta nhìn bóng dáng Lạc Sanh biến mất, tức muốn hộc máu mà dậm chân.
Trên đường về nhà.
Vừa lúc gặp giờ tan tầm, trên đường xe cộ có chút tắc nghẽn, đúng lúc đèn chuyển sang màu đỏ, Phó Ninh Xuyên phanh xe lại.
Trong xe yên tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô đang chơi trò chơi trên điện thoại, anh khẽ ho nhẹ.
“Vừa rồi,” Anh dừng một chút, nghĩ lại khi nãy một chút, “Người dưới lầu công ty có vẻ khá đông.”
Hứa Niệm Hi nhướng mày, anh muốn nói chuyện gì?
“Hiện giờ trong xe rất yên tĩnh, chỉ có anh và em,” Lúc này anh mới nhìn qua, tròng mắt đen nhánh sáng ngời, “Cho nên, lặp lại lần nữa?”
Lặp lại lần nữa?
Hứa Niệm Hi im lặng vài giây mới phản ứng lại được, nhớ tới lúc nãy cô nhón chân ghé sát tai anh nói ba chữ kia, má cô lập tức nóng như lửa đốt, mím môi, cô quay đầu đi.
“Không nói, anh rõ ràng đã nghe thấy được.”
Anh không phủ nhận, rất là nghiêm túc gật đầu sau đó lại tiếp tục: “Nghe thấy được một lần cũng có thể nghe thêm một lần nữa.”
Cô không chịu, mặc kệ anh nói như thế nào đều không muốn nói ra, đến khi đèn xanh sáng lên, Phó Ninh Xuyên đành phải từ bỏ.
Một đường thuận lợi mà trở về nhà, hôm nay tâm tình không tồi, Phó Ninh Xuyên tính chiên bò bít tết cùng rượu vang đỏ để chúc mừng một chút.
Đương nhiên, vẫn có ý định.
Mở tủ lạnh lấy một phần bò bít tết, Phó Ninh Xuyên cầm nồi, mặc tạp dề, đứng ở trước bếp.
Anh nấu cơm, cô liền ăn không ngồi rồi, đầu tiên là ở trên sô pha xem TV một lát, nhưng lại thấy nhàm chán, lại lấy máy tính lên mạng, xem mấy cái video cả buổi mà vẫn không thấy thú vị.
Vì thế cô quyết định vào phòng bếp xem.
Lúc cô đi vào, anh đang chiên đồ ăn, cầm cái xẻng đảo qua đảo lại miếng thịt, Hứa Niệm Hi nhìn một lát, bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Cười cái gì?”
Lúc hoàn hồn đã bị anh kéo về phía sau, Hứa Niệm Hi dựa vào cánh tay anh, mặt đứng đắn nghiêm túc: “Không cười gì cả.”
Anh nhìn vào mắt cô, không nói gì tiếp tục chiên bò bít tết.
Âm thanh dầu sôi có chút lớn, cô đứng phía sau anh dù là một chút cũng không bị dính đến, Hứa Niệm Hi lẳng lặng nhìn anh một lát, chậm rãi duỗi tay ôm lấy eo anh.
Kỳ thật cô vừa rồi cũng không phải cười, chỉ là cảm thấy dáng vẻ anh nấu ăn, thật sự rất đẹp.
Nghĩ đến người đàn ông này lại thuộc về mình, cô liền cảm thấy thỏa mãn.
“Đói bụng?” Anh cho rằng cô đói bụng, động tác theo bản năng liền nhanh hơn chút.
Hứa Niệm Hi dán vào lưng anh lắc đầu.
Phó Ninh Xuyên không nói nữa, đem bò bít tết đã chiên ngon đem ra đĩa.
Bữa tối của hai người là bơ nấm nấu canh cùng bò bít tết, Phó Ninh Xuyên lấy từ trong tủ một chai rượu vang đỏ, đổ vào ly mỗi người một chút.
Anh biết cô tửu lượng không tốt, hôm nay cũng không định ngăn cản, nhìn cô kỳ thật rất thích hương vị của rượu vang đỏ, chẳng qua vẫn luôn ngại tửu lượng mới ít khi chạm vào.
Hiện giờ đang ở nhà, huống hồ còn có anh ở đây, Hứa Niệm Hi tâm tình rất tốt, tự nhiên cũng liền không quan tâm mà uống nhiều chút.
Tuy nhiên cô lại…… Vừa lúc trúng "Gian kế" của Phó Ninh Xuyên.
Lúc này, cô ăn xong còn uống không ít, trước mắt đã sớm toàn là ngôi sao, cô có chút lảo đảo, ngón tay túm lấy tay anh.
“Say?” Bên cạnh đột nhiên có người dựa lại đây, Hứa Niệm Hi mơ hồ bên trong cảm giác được nhiệt độ mát lạnh của anh, cô trực tiếp dán lên, giống như con cua ôm chặt lấy anh.
Phó Ninh Xuyên thấy cô không nói gì, xem biểu hiện của cô hẳn là đã say, anh đỡ cô đến bên sô pha, sau khi dọn dẹp xong trong bếp, liền đỡ cô vào phòng ngủ.
“Tắm rửa.”
Cố tình để cô uống rượu, anh quả thật là có tâm tư riêng, anh biết cô uống say liền sẽ trở nên rất nghe lời rất đáng yêu, huống hồ, anh có chút nhớ câu nói khi đó của cô.
Nửa ôm nửa lôi cô vào phòng tắm, Phó Ninh Xuyên một tay chống thân thể của cô, một tay đem bồn tắm xả đầy nước ấm. Cho dù hiện tại là mùa hè, hai người cũng chưa từng có thói quen tắm nước lạnh.
Cô thật sự nghe lời, ngoan ngoãn mà để anh tắm cho cô, bọc khăn tắm, rồi sau đó chính anh cũng tắm, nằm ở trên giường ôm cô.
Cô đã ngủ rồi, chóp mũi hơi hơi ửng hồng, anh nhìn thấy lại nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.
Ban đêm thực yên lặng, gió thổi từ từ.
Nhớ tới cô buổi chiều ở đại sảnh nói với anh câu nói đó, Phó Ninh Xuyên thần sắc nhu hòa, khóe mắt đuôi lông mày nhàn nhạt ý cười.
Một lúc lâu sau, anh cúi thấp đầu, môi mỏng hôn cô, nói lại câu buổi chiều cô đã nói.
“Anh cũng vậy, yêu em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...