Nhất Hôn Khuynh Tâm

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Lúc về đến nhà kỳ thật vẫn còn sớm, vì thế Hứa Niệm Hi tính toán xem bản thảo trước xong sẽ đi tắm rửa. Cô lót sau thắt lưng một chiếc gối mềm, thoải mái dựa vào đầu giường, trong tay cầm chiếc bút hồng thỉnh thoảng quẹt quẹt gạch gạch.

Nhìn một thời gian dài, Hứa Niệm Hi đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cô quyết định nhịn, nhưng càng tiếp tục nhìn càng không nhìn nổi, bụng vẫn luôn không ngừng kêu, Hứa Niệm Hi bất đắc dĩ.

Nếu không hay là đi ra ngoài tìm xem có gì ăn không?

Nghĩ như vậy, Hứa Niệm Hi xỏ dép lê đi ra ngoài, vốn tính toán ở trên bàn trà tìm chút đồ ăn vặt gì đó, không nghĩ tới vừa ra đi đã nghe thấy phòng bếp truyền đến mùi thơm của đồ ăn.


Hít sâu một hơi, Hứa Niệm Hi bộc phát khả năng mũi chó ngửi ra đó là mùi thịt, cô đảo mắt vào phòng bếp, cửa phòng mở rộng, thấy bóng dáng giống Phó Ninh Xuyên đang đứng ở trong.

Cô đứng ở cửa phòng bếp, bên trong quả nhiên là anh, lúc này anh không mặc tạp dề, chỉ là bộ quần áo ở nhà bình thường đứng ở trước bếp nấu mì, ngón tay mảnh dài cầm chiếc đũa, khuấy đều mì sợi trong nồi.

Phát hiện ra phía sau có tầm mắt nóng rực, Phó Ninh Xuyên tự nhiên xoay người, sắc mặt nhàn nhạt hướng cô vẫy tay.

Cô đi qua, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trong nồi, cọ tới cọ lui hướng bên cạnh anh đi tới

“Anh……” Cô muốn hỏi anh tại sao lúc này lại nghĩ đến làm mì, anh đã chủ động trả lời.

“Làm cho em ăn,” anh nhẹ giọng nói, “Vừa rồi ở nhà em, em không ăn được nhiều.”

Trong ngực có thứ gì đó ấm nóng, Hứa Niệm Hi cắn cắn môi, hốc mắt nháy mắt có chút ươn ướt, cô cười cười: 

“Bị anh phát hiện rồi.”

Anh không đáp lời, đổ mì sợi ra bát.

Hứa Niệm Hi phát hiện tay nghề của Phó Ninh Xuyên thật sự không tồi, chỉ là một bát mì đơn giản từ thịt, nước, mì đều có thể bị anh làm sắc hương vị ngon mắt đến vậy, khiến cô mở rộng tầm mắt, con trùng tham ăn trong bụng cũng rục rịch. 


Từ trong tay anh tiếp nhận đôi đũa, cô lập tức gắp liền mấy miếng, cô đang rất đói bụng, cũng chưa kịp nhai mà trực tiếp nuốt luôn.

“Ăn từ từ.” Nhìn cô ăn ngấu nghiến, anh có chút lo lắng cô sẽ bị sặc, quả nhiên giây tiếp theo liền nghe tiếng cô khụ khụ, Phó Ninh Xuyên đứng bên cạnh cô, bàn tay dày rộng vỗ về lưng, giúp cô thuận khí.

Thật vất vả mới ngừng ho khan, toàn bộ gương mặt cô đã nhuốm hồng, đôi mắt mơ hồ phủ hơi nước, Hứa Niệm Hi ngẩng mặt ngượng ngùng, nhìn anh một cái.

“Ăn đi!” Anh một lần nữa ngồi xuống đối diện cô, lẳng lặng nhìn cô ăn.

Khi ăn cơm mà bị người khác nhìn chằm chằm thì vô cùng xấu hổ, đặc biệt người đó lại là một nam nhân lớn lên quá đẹp mắt, Hứa Niệm Hi ăn hơn phân nửa chén xong mới hậu tri hậu giác nhớ tới vừa rồi lúc ở nhà hình như anh cũng không ăn nhiều lắm, cô hẳn là nên hỏi một chút.

“Anh…… Đói sao?” Sau một lúc lâu cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh, Phó Ninh Xuyên có chút ngứa ngáy trong lòng, anh bất động thanh sắc quay đầu không nhìn vào đôi mắt đó nữa.

“Không đói bụng, em ăn đi!”


Hứa Niệm Hi vâng một tiếng đáp, nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn trên người anh, cô vừa gắp một đũa, vừa nhìn chằm chằm cái bát phát ngốc.

Ăn mảnh là hành vi không tốt, Hứa Niệm Hi phỉ nhổ chính mình, cô đắn đo mãi, cuối cùng chuyển bát đến trước mặt anh, gắp một đũa mì đưa đến bên môi anh.

“Ăn một chút đi!” Cô mím môi, “Anh vừa rồi cũng không ăn được nhiều.”

Phó Ninh Xuyên nhìn chằm chằm cô.

Cô ngồi đối diện anh, ngón tay xinh đẹp nắm đầu kia của đũa, đầu còn lại để bên môi mình, cũng không biết chính cô có phát hiện không, đây là cô muốn đút anh ăn.

Vốn yêu thầm cô, Phó Ninh Xuyên đương nhiên sẽ không cự tuyệt cô chủ động thân cận, lập tức không do dự cúi đầu, hé miệng cắn xuống, thời điểm nuốt mì sợi, đầu lưỡi không thể tránh, quét tới nơi cô vừa ăn.( > o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận