Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ



Xuyến kim ngư

rBEhWVMpTwoIAAAAAAGgbSMk8nEAAKWDwO-aQMAAaCF292

Nếu có tên chữ “Thiên” đều là sản nghiệp của Lạc Thanh vương, theo lý Thiên Thủy trà lâu xảy ra chuyện, Lạc Thanh vương đáng lẽ phải lo lắng mới phải. Đan Tung trong lòng tính toán, dù sao bản thân cũng vừa mới tới kinh thành, còn không biết Vương gia này hành sự ra sao, nên không nên gặp mặt thì hơn, tốt nhất là không bao giờ gặp mặt, giải quyết cho xong rồi đi về.

Nghĩ như vậy, hắn liền yên tâm rót rượu, hướng Trương chủ sự kính rượu, lão đầu nhi xua tay cười nói: “Lão hủ niên kỷ lớn, không uống rượu được đành phải thay bằng trà thôi.”

Vì vậy gọi tiểu nhị đi thay mang lên một bình trà, nghe mùi hương là trà hoa nhài. Lão đầu nhi nói: “Người phương Bắc thích uống trà có vị đậm, tửu lâu, trà lâu, khách điếm quanh năm đều là trà hoa nhài, nhưng thật ra uống trà nhạt như trà phương Nam cũng không sao, điền hồng, phổ nhị cũng rất được hoan nghênh.”

Đan Tung nói: “Nam bắc khẩu vị bất đồng, cũng là điều dễ hiểu.” Hắn nhìn một chút thức ăn trên bàn, khẩu vị ở phương Bắc có chút nặng, tuy là đại tửu lâu, đĩa cũng là hảo đĩa, nhưng khẩu phần rất lớn. Bởi vì vào đông, cho nên không có nhiều rau, đầu tiên là một tô bạch thiết thịt dê đông lạnh bên cạnh là một chén tương. Rồi có thêm một nồi gà nướng, xé thịt ra, lại xào thêm một lần, rót tương vào trong thịt, khiến cho lớp da giòn, thịt lại mềm. Lại có một cái đĩa dưa chuột xào, vào đông khó có được.

Trương chủ sự nói: “Nói thật cả bàn thịt dê này đều không quý bằng đĩa hoàng qua, khắp kinh thành hiện giờ đều rất hiếm, một lượng bạc một cây, nều không phải trong hoàng thất, thì làm sao có được?”


Một lượng bạc một cây, Đan Tung trong lòng tấm tắc, gắp dưa chuột cho Bạch Nhược Khê, cả cái đĩa này cùng phải ba nghìn lượng, đem ba nghìn lượng đi mua cơm ăn thì ăn được tới bao lâu a! Ở chung lâu như vậy, Bạch Nhược Khê sao không biết tâm tư của hắn, cười trộm, nhìn đĩa dưa chuột xào với tỏi, hơi đẩy chén nhận lấy, còn mình thì hướng tới đĩa cá lăn bột.

Ăn một lát, Trương chủ sự bảo: “Đại chưởng quỹ một đường khổ cực, theo lý phải nghỉ ngơi trước, nhưng lão hủ nghĩ việc này hoãn không được, thỉnh đại chưởng quỹ thứ lỗi.”

Đan tung buông chiếc đũa, vội nói: “Trương chủ sự đã làm lụng vất vả, vãn bối niên kỷ còn trẻ, cũng không có gì quá mệt nhọc, chỉ mong không ảnh hưởng tới Vương gia là tốt rồi.”

Lão đầu nhi gật đầu, nói: “Khoản tiền mà ta nói đến hồi sáng thực sự là có chút phiền phức. Chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, lão hủ ở chỗ này nói thẳng. Khoản tiền này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hai năm trước một thương gia đến từ sông Hoài hướng Vương gia mượn tiền, dùng để mua gạo, nếu giá thấp thì bảo tồn trong kho, có hạn hán thì hiến cho triều đình. Người này trước đây từng cùng Vương gia đàm sinh ý, giao tình hoàn hảo, liền cho người đó mượn. Sau có thương nhân này làm ăn sinh lãi, sòng phẳng trả lại tiền đã mượn của Vương gia, coi như nhập thêm một phần tiền cho trà lâu, cho nên sổ sách mới dư ra một khoản nhiều như vậy.”

Đan Tung nói: “Số tiền này nếu đem ra giải thích cặn kẽ thì phiền phức, ý tứ của chủ sự là muốn dùng một cái tên khéo léo để giải thích nguồn gốc của số bạc này phải không?.”

Nếp nhăn trên mặt lão đầu nhi giãn ra, cười nói: “Đúng vậy.”

Suy xét một chút, Đan Tung hỏi dò: “Vương gia đối với việc này…có ý kiến gì không?”

Lão đầu nhi thần bí tiến sát lại gần, cười hề hề: “Vương gia không có ý kiến gì”


Đan Tung thật muốn đem lão nhân này cùng với Lạc Thanh vương gia đánh một hồi.

Biết sẽ không moi được thông tin gì từ Trương chủ sự vậy mà lại muốn mình bán mạng, Đan Tung cho rằng mình bị lỗ vốn rồi, ngay cả một mảnh vụn thịt cũng không có, chỉ có thể than thở bản thân không may, bừa bãi tiếp nhận cái này nhân tình, dựa vào bản thân chẳng có bao nhiêu tài cán, có khi nửa đường lại phải làm kẻ chết thay xuống cùng Diêm Vương uống trà.

Bữa cơm tiếp khách này, ngoại trừ đồ ăn nhiều, còn có chút ý tứ. Trở lại trong phòng, Đan Tung lật lật các khoản tiền, trong đầu như có ai đang nói, ước gì có thể đá vài cái lên người vị chưởng quỹ đã bị kẹp đầu vào cửa kia.

A di đà phật, như vậy cũng quá bạo lực rồi.

Hắn đỡ đầu suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Bạch Nhược Khê cũng đang xem sổ sách, nói: “Ngươi có biết Lạc Thanh vương gia có cùng người hào giao hảo?”

Bạch Nhược Khê nhướn mắt, nói: “Ngươi là hỏi trong quan trường hay trong đại viện?”

“Trong đại viện” là ám chỉ người trong hoàng gia, Đan Tung nói: “Tự nhiên là trong đại viện.”

Bạch Nhược Khê ngưng thần thám thính một hồi, xung quanh gian nhà ngoài hai người bọn họ ra thì không có ai khác, mới nói: “Lạc Thanh vương là con trai trưởng của cố Mục hoàng hậu, điều này ai cũng biết. Hắn còn có một tỷ tỷ đồng mẫu, Lê Khang đại công chúa Ân Tử, sau này gả cho Lý Táp chiếu tướng, lúc này là giữa năm, bọn họ hẳn là ở kinh thành.” Nói đến đây, hắn nhớ lại đêm đó Giao Châu đại hán có nói một chữ “Lý “, trầm mặc thêm một hồi, lại nói, “Còn có một Phúc Tuệ công chúa Ân Duyệt, chính là hài tử nhỏ nhất, rất được hoàng đế sủng ái. Nghe nói mẫu thân xuất thân bất hảo, nhưng lại rất thân với đại công chúa.”


Đan Tung nói: “Hoàng đế chỉ có hai người con gái, tỷ muội đương nhiên phải thân thiết.” Tròng mắt của hắn chuyển vài vòng, hắc hắc cười nói, “Ta hình như có một ý, không biết như thế nào, mong có thể thực hiện được.”

Hắn tiến lên ôm lấy Bạch Nhược Khê, trong thanh âm tràn đầy vui mừng: “Nhược Khê, xong việc này, chúng ta trở về quán trà của cha ta, tu sửa một chút, chút ta trở về đó định cư.”

Bạch Nhược Khê tùy ý hắn ôm, cúi đầu “Ân” một tiếng, nghe hắn lại nói: “Nương ta mất sớm, ta ngay cả bộ dáng của nàng cũng không nhớ, cha ta ôm ta còn rất nhỏ, mở ra tiểu quán trà nuôi sống ta, hôm nay không biết có phải lão nhân gia muốn ta làm cái gì hay không mà ta cảm thấy không yên.”

“Buổi chiều ta nằm mộng, trong mộng có cha mẹ còn có ta, ở kinh thành.” Đan Tung chậm rãi nói, “Nương ta ôm ta, cha ta tuổi còn trẻ, hình như là chuyện của nhiều nhiều năm trước, bất quá lúc đó ta cũng vừa mới sinh cái gì cũng không nhớ rõ.”

Hắn bỗng nhiên nhớ tới lão đa có để lại cho hắn một vật, đứng dậy từ trong bao đồ, đưa cho Bạch Nhược Khê nói: “Đây là cha ta để lại cho ta, ông luôn dặn phải giấu đi, không được đem đi bán lấy tiền. Ngươi có nhận ra được thứ này lai lịch như thế nào không?”

Bạch Nhược Khê nhìn một chuỗi kim ngân ngư, không khỏi cả kinh, nói: “Thứ này ngươi nhất định phải giấu đi.”

“Ách?” Đan Tung bị dọa, ngay lập tức đem cất đi, không khỏi hiếu kỳ hói, “Này rốt cuộc là cái gì a? Ta chỉ thấy nó tình xảo, ngoại trừ dùng vàng bạc làm ra thì cũng đâu có gì.”

Bạch Nhược Khê nói: “Chuỗi kim ngân ngư này là đồ của hoàng gia, là của hoàng đế ban cho người tin cậy, có người từ tam phẩm trở lên cũng không có.” Lại nhìn một chút ngọc bội, kiểu dáng đơn giản, mặt trên khắc một chữ “Hú” được khắc tỉ mỉ tinh xảo, liền hỏi, “Tục danh của lệnh tôn có chữ “Hú” sao?”

Đan Tung sửng sốt, lắc đầu nói: “Cha ta tục danh Đan Kỳ Thân, nghe rất kỳ quái phải không.”


“Đạt tắc kiêm tể thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân (ý là đạt được cả thiên hạ nhưng cả đời này lại cô độc).” Bạch Nhược Khê nói, “Tên này xác thực rất có ý tứ.”

Đan Tung cũng đem ngọc bội cất đi, nói: “Như vậy, cha ta cùng hoàng đế trước đây có qua hệ? Như vậy vì sao cha ta lại đến một thôn nhỏ nuôi ta lớn?” Đại não của hắn nghĩ tới biết bao giả thuyết, “Có lẽ bản thân cha ta nắm giữ bí mật trọng đại bị hoàng đế truy sát, dẫn tới ô giang dạ biệt thiên thu nguyệt, lai khứ hạo nhiên vô sở y (ý là không có nơi để đi, không biết có phải trích từ bài thơ nào không, nhưng ta tìm không thấy, có gì cứ nói ta nhé)?”

Người này khẳng định là bị thuyết thư tiên sinh ở trà lâu tẩy não, Bạch Nhược Khê lặng lẽ suy nghĩ có nên cho người này một bồn nước lạnh để thanh tỉnh hay không.

Cũng may không đợi bồn nước lạnh, Đan Tung đã thanh tỉnh rồi, nghiêm trang đối Bạch Nhược Khê nói: “Mặc kệ cha ta trước đây làm cái gì, ta cũng không có gì bản lĩnh để ý tới, hai chúng ta phải giải quyết cái rắc rối này cái đã, sau đó thì hồi hương không màng chuyện khác.”

Bình thường Đan Tung luôn luôn cợt nhả, gặp người khác cũng là giả trang thành bộ dáng thành thật, khó có được bộ dạng nghiêm túc như hôm nay, nhìn rất có hỉ cảm, lời nói ra cũng không mang theo bất cứ bông đùa nào. Bạch Nhược Khê nghe vậy, ngực đặc biệt kiên định, tùy ý hắn kéo tay mình, bản thân thì gật đầu: “Đó là vô cùng tốt.”

Đan Tung thấy hắn cúi đầu, cái lỗ tai có chút hồng, giật mình, nắm chặt tay, nhẹ nhàng nhướn người lên hôn lên môi người nọ. Người này cũng không tránh đi, bản thân vui mừng, tâm ý tương thông: “Đêm đó… thoải mái?”

Không có nghe câu trả lời, chỉ có da mặt đỏ bừng, tâm trạng vui vẻ, quàng tay qua cổ người kia.

Trong lô than hồng chậm rãi cháy, tỏa ra hơi thở ấm áp, không có sợi hương khí như buổi chiều, nhưng tại một góc nhỏ trong phòng lại toát ra vị đạo khác.

Người người nói cảnh xuân hảo, không biết vào đông có vậy chăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui