Thập tam
Hôm nay là thứ 2, sau khi ăn xong điểm tâm, ba ba không giống bình thường ăn xong liền đi làm mà là thu thập chén bát, lau bàn sau mới vội vàng thay quần áo gọi anh trai đã ra tới cửa: “A Nguyên chờ chút, chúng ta cùng đi.”
Anh trai tự nhiên là không để ý tới ba ba, bât quá hiển nhiên ba ba cũng không dễ dàng buông tha như vậy.
Sau đó anh trai quay đầu lại, ta thấy ba ba một trận mừng như điên, nhưng là anh trai nói với ta: “Vũ Nhiên, không mau lên muộn học bây giờ.”
Ta một chút cũng không vội, tuy bây giờ là mùa đông, nhưng sống cùng anh trai nhiều năm như vậy cũng đã có thói quen, mặc kệ là mùa gì, anh trai đều dậy lúc 6h chuẩn bị bữa sáng, còn có cà men bữa trưa. Ta dậy muộn hơn anh 15 phút, rửa mặt đánh răng xong cũng là lúc anh trai nấu bữa sáng xong, mất khoảng 20 phút thong dong ăn sáng, anh trai đi rửa bát, chuẩn bị tốt cà men, ta thay đồng phục. Sau đó đúng 7h xuất môn.
Trường học bình thường 8h vào tiết, ta ngồi xe 30 phút, cho nên, hiện tại cho dù là 7h5’ ta vẫn không lo trễ học.
Cho nên ta chỉ cười cười, nhìn ba ba chạy tới bên anh trai cùng sóng vai. Sau đó, ta chạy tới chen giữa hai người, bên trái nắm tay ba ba, bên phải nắm tay anh trai, cùng nhau tới nhà ga.
Biểu tình của anh trai không được tự nhiên, nhưng không có bỏ tay ta ra, ta tiến thêm một thước: “Anh, sau này chúng ta cùng nhau đi như này nha.”
Ba ba lập tức cười nói: “Tốt tốt.”
Anh trai xuy một tiếng nói thầm: “Có cái gì mà tốt.” Sau đó chuyển đầu không nhìn ta cùng ba ba.
Tới nhà ga, xe của anh trai cùng ba ba tới trước, ta đem anh trai không tình nguyện ngồi chung một chuyến với ba ba đẩy lên, nói: “Cố gắng đi làm nhé.” Sau đó phất tay, chính mình cũng chuẩn bị lên xe.
Khi đi học, tâm tình ta tốt lắm, tích cực trả lời câu hỏi của lão sư, bài tập so với bình thường càng chất lượng hơn.
Tối về nhà, bởi vì hôm nay không cần mua thức ăn cho nên rất nhanh làm xong bài tập. Lúc ba ba về ta đang chơi game trong phòng anh trai, ba ba hỏi: “Làm bài tập chưa? Chỉ biết chơi thôi.”
Đang nói, anh trai cũng về, xách cổ ta đá văng ra khỏi máy tính, nói phải viết lập trình.
Nếu là công việc, ta đây cũng không có biện pháp.
Anh trai ở trong phòng tạch tạch đánh máy nửa ngày, sau đó đi ra nói là máy tính đang thử vận hành, kêu ta không được nghịch loạn, sau đó chạy đi làm cơm.
Cơm nước xong, ba ba rửa bát, anh trai lại vội làm việc, đến tối muộn mới chạy đi tắm rửa. Đang tắm chợt nhớ tới cái gì mở cửa nói: “Vũ Nhiên, giúp anh rút usb ra bỏ vào cặp táp cho anh.”
Ta ứng một tiếng chạy đi làm. Rút usb ra lại không tìm thấy cặp táp, hô hỏi nửa ngày nói là ở trên ghế sô fa. Trở lại phòng khách, trên ghế để hai cặp táp màu đen, hình dáng không khác nhau mấy, một ý tưởng ác liệt hình thành trong đầu ta.
Thu thập xong anh trai xuất phát từ lòng tín nhiệm ta, hỏi cũng không hỏi liền đi nghỉ. Ngày hôm sau lại theo quy luật của ta đi làm.
Quả nhiên, tiết đầu còn chưa hết, di động trong ví đã rung lợi hại, thật vất vả đợi hết tiết, ta không đợi lão sư ra khỏi phòng đã lấy di động bấm số, thanh âm anh trai có điểm lo lắng: “Vũ Nhiên, hôm qua em không để usb trong cặp của anh sao?”
Ta nói: “Có a, làm sao vậy, chẳng lẽ anh đánh mất?”
“Em có sao?? Bên trong trống trơn a, muốn nói đánh mất những thứ hác không mất sao lại mất usb.”
“A!!” Ta ra vẻ kinh ngạc thán một tiếng: “Lúc ấy trên ghế có 2 cặp, có lẽ em bỏ nhầm vào cặp của ba ba?”
“Cái gì?” Thanh âm của ba ba có điểm ảo não: “Sớm biết ta chính mình làm, số di động ba ba em là bao nhiêu?”
Ta báo ra số của ba ba, trong lòng cười trộm thu dây. Đợi giữa trưa rất muốn hỏi ba ba thế nào, nghĩ nghĩ, không thể để anh trai biết là ta cố ý, nhẫn thật lâu mới bỏ được ý định này.
Buổi tối ba ba cùng anh trai cư nhiên cùng về, bất quá thực rõ ràng, sắc mặt hai người không tốt chút nào.
Ta hỏi ba ba, ba ba nói hắn phải đợi thật lâu mới thấy anh trai. Ba ba oán giận nói: “Anh trai con thực quá phận, trưa nay cố ý quăng cà men của ba, còn nói tối không cho ba ăn cơm.”
“Da? Vì cái gì?” Phải biết ba ba giao phí dụng còn cao hơn tiền lương anh trai đi làm công một tháng, thế nhưng lại cắt xén cơm?
Anh trai ló ra từ trong bếp: “Ngươi lần sau còn nói cho người khác cà men là bà xã ngươi làm, ta ngay cả điểm tâm cũng không cho ngươi ăn.
“Sao lại thế này?” ta hỏi.
“Usb của anh con không biết làm sao chạy tới cặp của ba, trưa hôm nay ba đang cùng đồng nghiệp ăn cơm hắn chạy qua lấy. Đồng nghiệp nói cà men của ba có cảm giác cơm nhà, nói có vợ thật tốt, công ty cũng biết ba mới kết hôn một năm thôi nhưng không biết ba ly hôn, ba đương nhiên cười nói đúng vậy đúng vậy, kết quả bị anh con nghe thấy, hắn vào tìm ba lấy usb, thừa dịp ba đi lấy liền quăng ngay cà men ba mới ăn vài miếng vào thùng rác.” Ba ba hảo ủy khuất ủy khuất nói.
Ta nghe xong không biết nên phản ứng như thế nào, anh trai tựa hồ đang lầm bầm gì đó trong bếp, cách có điểm xa nên nghe không rõ lắm.
Sau đó ba ba tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ba nói sai, chẳng lẽ muốn ba nói, cà men này không phải bà xã tôi làm đâu, là do anh trai của con trai tôi làm đấy, kia càng kỳ quái.”
Ta nên nói gì, ta cười ngu một chút: “Nhưng là cà men là anh trai làm a, nghe thấy ba ba nói cà men của anh là do vợ ba làm, đích xác cũng rất kỳ quái.”
Ba ba nghe xong không nói gì, tựa như nghĩ cái gì cả mặt đỏ hồng lên, bỗng nhiên bắt lấy ta hô to: “Vũ Nhiên, ba ba muốn lấy anh trai con làm vợ.”
Vừa vặn anh trai bưng đồ ăn ra, nghe thấy sửng sốt một chút, sau đó thở dài, đi tới bên cạnh nói: “Tốt lắm tốt lắm, các ngươi ầm ĩ đủ chưa, cơm làm xong rồi, ăn nhiều chút, đừng nói ta ngược đãi ngươi.”
Nhìn anh trai không cho là đúng ba ba thật lâu không động cũng không nói, làm hại ta muốn ăn cơm cũng không dám chỉ dám bồi hồi ngắm phòng khách.
Qua thực lâu ba ba khóc, vừa khóc vừa nói: “A Nguyên thực quá phận… A Nguyên thực quá phận…” Sau đó cứ lặp lại.
Anh trai cũng bật hỏa: “Không phải là ở trước mặt đồng nghiệp ngươi quăng mất cà men của ngươi sao, ta xin lỗi là được đi?”
“Ta không nói này, cà men là A Nguyên làm, muốn quăng cứ quăng, ta không ý kiến..” Ba ba khóc thực thương tâm.
“Vậy ngươi nói cái gì? Nói thích ta, ta không nên cự tuyệt?” Anh trai bỗng nhiên tuôn một đoạn ta nghe đến vựng cả đầu, sau đó anh trai nói: “Lệ Trúc Khiêm ngươi đúng mực một chút được không? Ngươi thích mẹ của ta, cùng mẹ của ta sinh ra Vũ Nhiên, ta cho ngươi ở tại đây là nể mặt mẹ của ta cùng Vũ Nhiên, rất nhiều thứ ta nhẫn nại không nói cùng ngươi. Ngươi cùng Lâm Tử Bình ly hôn, ta thừa nhận có một phần là lỗi của ta, ngươi thích mẹ của ta ta hiểu, nhưng ngươi cũng không nên tùy tiện tìm người có bộ dáng giống mẹ mà kết hôn, huống chi ta là nam, ta làm cơm cho ngươi, chiếu cố sinh hoạt của ngươi, không có nghĩa ta nhất định phải chấp nhận tình cảm của ngươi.”
“A…. cái kia, đây là chuyện gì?” Ta rất kỳ quái, không phải vừa mới qua một ngày sao?
Anh trai liếc ta một cái nói: “Em cho là hắn ăn no rửng mỡ đợi anh cùng về?”
“Ác, kia tột cùng là chuyện gì?” Ta không phải đã gây họa? Bất quá giống như họa không phải do ta xông.
Anh trai thở dài, ngồi xuống ghế nói: “Ba ba em khi nào mới lớn lên chút a? Cảm giác từ sau khi tốt nghiệp sơ trung sau nhiều năm hắn đều sống uổng phí.”
“Này sao, em cũng không biết a.” ta nhún vai.
Anh trai nói: “Anh tan việc gặp hắn dưới lầu, nghe hắn ma ma chít chít nửa ngày, hướng ta oán giận ta không nên quăng cà men của hắn, ta cảm thấy được buổi trưa là do ta xúc động nên không nói gì, vừa vặn có hàng bánh ngọt trên đường đến nhà ga, ta mua cái bánh ngọt cho hắn, thật vất vả bịt được miệng hắn, kết quả chờ hắn ăn xong cư nhiên nói hắn thích ta. Này là cái gì a? Đều nhanh 31 tuổi, nói chuyện phải phụ trách chút chứ.”
Anh trai hai tay nhất quán: “Anh đương nhiên không có khả năng đáp ứng a, sau đó hắn liền trưng cái mặt thối kia, giống như anh ngược đãi hắn, giống cô vợ bé ủy ủy khuất khuất đi về. Sau đó liền hướng em oán giận, anh trước nói rõ a, anh không bắt nạt ba ba em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...