Dường như Trần Cảnh còn ngại ngùng hơn cả nàng ta, y vội buông tay, xoay người cầm lấy cương ngựa. Bờ môi mím chặt, sống mũi cao, làm cho đường viền ngũ quan nửa gương mặt y trông bớt nghiêm túc, tăng thêm vẻ căng thẳng so với ngày thường.
Tinh Lam nhìn y phóng người lên ngựa, trong lòng nàng ta có muôn vàn lời nói, nhưng cổ họng lại như bị nhét đầy bông vải, cuối cùng chỉ còn mỗi hai chữ.
“Bảo trọng…”
“Ừ. Bảo trọng.”
Bầu trời dưới nắng chiều có bầy bò dê đang nhàn nhã ăn cỏ, trên bầu trời cao có diều hầu đang kiêu ngạo bay lượn, dưới ánh chiều tà đỏ tươi, dãy núi nơi phía xa xa tỏa ra một tia sáng đẹp rực rỡ nhưng thần bí, và Trần Cảnh mặc quân phục cưỡi trên lưng3ngựa, trong mắt của Tinh Lam đó là một vẻ tuấn lãng không thể diễn tả bằng lời, hệt như một chú chim ưng đứng giữa trời đất mênh mông, tuấn tú đến mức khiến con tim nàng tê tái...
“Cha…”
Trần Cảnh nhìn nàng ta chăm chú sau đó giật cương, xoay đầu ngựa phóng đi.
Bóng của một người một ngựa càng lúc càng nhỏ dưới nắng chiều, cuối cùng biến thành một chấm đen tô điểm cho thảo nguyên rộng bao la, không lâu sau thì biến mất tăm.
Tinh Lam giơ chiếc túi đã hơi phai màu lên, khóe môi từ từ cong lên, nụ cười trong giây phút ấy rạng rỡ như hoa tháng ba, đung đưa tỏa ra nét đẹp khác trong nhịp thổi hây hây của làn gió xuân.
Triệu Tôn và Đạo Thường trò chuyện đến chập tối.
Thời tiết Mạc Bắc2thay đổi thất thường, một cơn gió to lướt qua, trời tối sầm cứ như sắp đổ mưa.
Đến bữa tối, Đạo Thường không đi cùng với Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất quan sát sắc mặt của hắn, không thấy điều gì bất thường, cũng khó đoán được rốt cuộc hắn và Đạo Thường đã bàn về nội dung gì, nhưng nàng lại nhìn ra được ánh mắt tên này lấp lóe, dường như có gì đó muốn nói nhưng lại ngại mở lời.
Hạ Sơ Thất nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Trần Cảnh, giờ hắn lại có vẻ muốn nói lại thôi, nàng thấy rất nghi ngờ.
Nhưng Thập Cửu gia trước nay lạnh lùng ít lời rất biết nghiêm mặt, không cần biết nàng đã ra bao nhiêu ám hiệu nhưng hắn cứ vờ như không nhìn thấy, chỉ yêu thương con gái,1dành mọi ánh mắt cho Bảo Âm. Ở góc độ hắn không nhìn thấy, Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi, rất muốn đạp hắn.
Những người đứng hầu bên cạnh thấy nàng như thế đều câm như hến, nhất là Trịnh Nhị Bảo, cậu ta giữ khoảng cách với Tiểu Bảo Âm theo bản năng, không dám hó hé câu nào. Tinh Lam thì ngược lại, mới chỉ không gặp có một chút mà nàng ta dường như biến thành người khác vậy, không thể nào che giấu được tia sáng rực rỡ trên khuôn mặt, khi bày thức ăn cho nàng, khóe môi thi thoảng lại cong lên, có vẻ tâm trạng đang rất vui.
Không bình thường! Tất cả đều không bình thường!
Trên bàn ăn, ngoại trừ Tiểu Bảo Âm ra, dường như ai cũng bất thường.
Triệu Tôn không chủ động nhắc đến1chuyện ba mươi vạn đại quân của Triệu Miên Trạch đang chuẩn bị đi lên phía Bắc.
Hắn không nói Hạ Sơ Thất cũng không hỏi, chỉ tập trung cho Tiểu Bảo Âm ăn cơm. Mấy chuyện như đánh trận, đối với đàn ông thời này mà nói, họ vẫn không thèm thảo luận với phụ nữ. Triệu Thập Cửu có lẽ sẽ trao đổi ý kiến với Hạ Sơ Thất, nhưng khi có người ngoài thì hắn tuyệt đối là một tên gia trưởng. Hạ Sơ Thất hết cách, chỉ đành “tri thư đạt lễ” một lần, làm “phụ nữ hiền thục” một lần, im lặng không nói, cũng không để ý đến hắn nữa.
Nhưng nào ngờ nàng vừa buông đũa, Triệu Tôn lại nhìn nàng với nét mặt cổ quái.
“A Thất…”
Hạ Sơ Thất nhận được tin từ hắn, nàng lạnh mắt lườm tới,1im thin thít.
Hai người nhìn nhau một lúc, hắn mím môi, cuối cùng nàng vẫn là người không nhịn được.
“Tóm lại muốn nói gì? Lấp la lấp lửng, tội ác tày trời, có biết không hả?”
Triệu Tôn bình tĩnh đứng dậy, cất giọng nói lãnh đạm: “Đi theo ta…”
Hạ Sơ Thất do dự, cố nén sự thắc mắc và khó chịu trong lòng, giao Bảo Âm cho Tinh Lam, nàng hừ lạnh rồi đi theo hắn.
“Có bệnh à?” Nàng hỏi.
“Ừ.” Không ngờ Triệu Tôn lại trả lời, nhưng nàng không nghe thấy từ mà hắn không nói ra miệng, “… Triệu Thập Cửu, có phải lão hòa thượng Đạo Thường lại nói gì với chàng rồi không?”
“Ừ.” Triệu Tôn lại trả lời.
Hạ Sơ Thất trừng mắt, nghiến răng, thiếu điều chống eo nhếch mép.
“Má, có phải lão hòa thượng lại xúi chàng bỏ vợ bỏ con không?”
“Không phải.” Triệu Tôn sửng sốt, cười khẽ rồi vỗ đầu nàng.
Nàng ghét bỏ, né người đi, ngẩng đầu ưỡn ngực, lườm hắn, “Đừng có sờ tới sờ lui! Hôm nay cô nương ta phải chiến đấu với tính gia trưởng thời phong kiến. Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?”
Triệu Tôn nheo mắt, dường như rất khó mở lời.
“Đại sư thấy hơi không khỏe.”
“Hả!”
Hóa ra chuyện mà hắn ngại nói là bảo nàng đi xem bệnh cho Đạo Thường?
Vì sao lại ngại mở lời, chẳng lẽ trên người đại hòa thượng kia lại có bệnh gì khó nói?
Hạ Sơ Thất nghĩ đến điều này, nàng vui vẻ một cách rất chi là thất đức, trong lòng có một giọng nói vang lên “hừ hừ, lão hòa thượng, cuối cùng cũng rơi vào tay ta”, nàng mím môi, trong đầu hiện lên vô số cách xử lý lão hòa thượng, bắt ông ta khai thật từng chuyện một, sau đó nàng nhìn Triệu Tôn bằng vẻ chân thành thẳng thắn và lương thiện, nói với kiểu thương xót, “Không cần lo lắng, chẳng phải vẫn còn có thiếp sao? Lâu rồi tiểu thần y ta không thể hiện bản lĩnh, thiếp sắp nhịn hỏng rồi...”
Sự dịu dàng của nàng khiến Triệu Tôn không dám tin.