“Ôi mẹ ơi... Rốt cuộc hộp Thần Cơ cũng hiện thế rồi sao?”
“Hộp Thần Cơ của hoàng thái hậu Nguyên Chiêu, thì ra trên đời thực sự có vật này ư?”
Khắp nơi trong quảng trường đều vang lên những tiếng xôn xao, hầu như đều liên quan tới hộp Thần Cơ.
Những người trên thảo nguyên, không ai là không biết tới hoàng thái hậu Nguyên Chiêu. Bà là chính thê của thái tổ hoàng đế triều trước, những sự tích, những câu chuyện về bà có rất nhiều phiên bản, khen chê cũng không đồng nhất. Những chuyện này không chỉ được lưu truyền trên thảo nguyên, mà trong thiên hạ, phàm là người có học thức thì không ai là không biết. Ngoài việc nói3bà ấy là người phụ nữ duy nhất của thái tổ hoàng đế tiền triều ra thì bà còn là một người phụ nữ “Văn có thể an bang, võ có thể định quốc”. Bà ấy thông thạo cơ quan, sở trường kỹ nghệ. Khi bà ấy về già, tính tình càng lúc càng cổ quái, giam bản thân còn sống sờ sờ vào trong lăng mộ của thái tổ hoàng đế, không chịu ra ngoài nữa.
Theo lời đồn, trước khi bà ấy vào lăng mộ có để lại một chiếc hộp gỗ tử đàn bọc gấm...
Nhưng chung quy, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, rốt cuộc chiếc hộp gỗ phủ gấm ấy ở nơi nào thì không ai hay biết.
Không ngờ hôm nay lại2có thể nhìn thấy được.
Trong nhất thời, mấy vạn người trên quảng trường đều lặng ngắt như tờ.
Mỗi người đều cố gắng mở to mắt ra nhìn, còn không nỡ chớp mắt lấy một cái.
Nhưng chiếc hộp tử đàn bọc gấm này hoàn toàn kín như bưng, bên trên không có khóa, không thấy được nắp hộp, thậm chí còn tinh xảo tới mức không nhìn ra một chút kẽ hở nào. Trong tình huống không thể cưa, không thể phá, không thể làm nó tổn hại gì thì làm sao mới có thể mở nó ra?
Ở thời trước, Hạ Sơ Thất cũng đã từng nhìn thấy một số “hộp ma thuật” tinh xảo do thợ mộc thiết kế ra, cũng từng nhìn thấy rất nhiều1“khóa Lỗ Ban” và “hộp Lỗ Ban” khác nhau, thậm chí cũng từng đau đầu nhức óc với các loại khóa như “lục hợp chuẩn”, “thất tinh kết”, “bát đạt khấu”* tinh xảo hơn, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại tồn tại một chiếc “hộp Lỗ Ban” khổng lồ mà lại tinh xảo đến vậy.
(*) Lục hợp chuẩn, thất tinh kết, bát đạt khấu: các kiểu khóa
Đúng vậy, chỉ cần liếc nhìn một cái là nàng đã biết chiếc hộp gỗ tử đàn phủ gấm này cũng là một chiếc “hộp Lỗ Ban”. Nó không cần đinh, không cần keo dính, chỉ dùng kết cấu từ những lỗ mộng gỗ của nghề mộc truyền thống, cùng với thủ pháp vô cùng tinh1vi, khéo léo để chế tác nên.
Âm thanh sợ hãi vang lên khắp quảng trường vẫn chưa dứt.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tử đàn phủ gấm kia.
Trong những tiếng cảm thán, Đạt Lỗ Hoa Xích lại một lần nữa cao giọng nói, “Chư vị hẳn là đều biết rằng, hộp Thần Cơ này là bảo bối mà hoàng thái hậu Nguyên Chiêu để lại trước khi phong mộ, đây là lần đầu tiên nó được đưa ra trước mặt mọi người... Đại hãn có lệnh, từ lúc bắt đầu tỷ thí, trong thời gian một nén nhang, vị công chúa nào có duyên, có thể mở được hộp Thần Cơ của hoàng thái1hậu Nguyên Chiêu thì sẽ trở thành Nặc Nhan vương phi...”
Lời nói của y chan chứa cảm xúc, là một người có thiên phú làm quan lễ nghi.
Không bao lâu sau, dưới chất giọng du dương trầm bổng của y, sự nhiệt tình trong quảng trường lại được khuấy động lên.
So với việc ai có thể trở thành “Đóa hoa của thảo nguyên”, ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng, ai có thể được gả cho Nặc Nhan vương tử, bước tới đỉnh cao của cuộc đời thì bọn họ càng muốn biết, rốt cuộc trong hộp Thần Cơ này chứa thứ gì. Năm đó, sau khi hoàng thất tiền triều bị Triệu Thị lật đổ, tháo chạy khỏi Mạc Bắc, vì sao hộp Thần Cơ này đã qua tay không biết bao nhiêu người, cuối cùng lại rơi vào tay của Ngột Lương Hãn Trát Na đại hãn? Vì sao đã vài thập niên rồi, Trát Na đại hãn vẫn cất giữ bí mật này, hôm nay nhất định phải đưa ra công khai trước mặt bao nhiêu người chứ?
Bốn gã binh sĩ của Ngột Lương Hãn mang đặt chiếc hộp gỗ bọc gấm in hoa văn đẹp đẽ xuống phía trước.
Bốn vị công chúa xinh đẹp lộng lẫy nhìn nó chằm chằm nhưng lại do dự không bước tới.
Hộp Thần Cơ của hoàng thái hậu Nguyên Chiêu há có thể dễ dàng mở ra như vậy được sao?
Trong lòng các nàng đều hiểu rằng, nói là cho các nàng cơ hội trở thành thê tử của Nặc Nhan vương tử, nhưng đây rõ ràng là… không cho các nàng cơ hội.
Ánh mắt của Trát Na đại hãn thản nhiên liếc qua hộp Thần Cơ, lại sâu xa liếc nhìn Đông Phương Thanh Huyền đang cười nhạt, đôi mày rậm của ông ta nhếch lên, cười ha hả nói, “Thác Á, Tát Như Lạp, Đô Lan... Mấy người các con không cần lo lắng, cứ làm hết sức đi, nếu không làm được thì… Có cơ hội được nhìn tận mắt di vật của hoàng thái hậu Nguyên Chiêu cũng là phúc của các con rồi.”
Bốn vị công chúa đều mang tâm tư riêng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi phúc thân hành lễ.
“Vâng, thưa phụ hãn.”
Từng vị công chúa lần lượt đi tới.
Thác Á chần chừ đi cuối cùng, nàng ta quay đầu lại nhìn trộm Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất mỉm cười, nâng cằm, nhíu mày lại.
Thực tế, nàng cũng hơi giật mình.
Nàng đã nghĩ tới rất nhiều đề bài, nhưng có đánh chết nàng cũng không ngờ đề bài cuối cùng lại là một chiếc “hộp Lỗ Ban”, còn là chiếc “hộp Lỗ Ban” do một người đã chết thiết kế nên, một chiếc hộp mà đến nay vẫn không một ai có thể mở ra được, hơn nữa… “Người đã chết” nọ còn rất có duyên với nàng.
Đúng vậy, lúc này, nàng đã hiểu được hoàng thái hậu Nguyên Chiêu trong miệng những người này chính là người phụ nữ hiểu lối chữ phiên âm của đời sau, người đã thiết kế ra hoàng lăng ở Âm Sơn mà bọn họ đã vô tình phát hiện ra.
Nói đi nói lại, người phụ nữ ấy quả thực là một thiên tài truyền kỳ, bà ấy độc hưởng sự sủng ái của vị hoàng đế khai quốc, cả một đời oanh anh liệt liệt, cuối đời còn để lại một món đồ khiến cho đám con cháu đời sau tranh đi cướp lại. Một phụ nữ như vậy, nếu có cơ hội, nếu có duyên gặp lại, được đánh bà ta một trận thì sảng khoái bao nhiêu chứ?
Hạ Sơ Thất nghiến răng nghiến lợi day trán, vừa hận vừa cảm thấy buồn cười.