Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Đi qua hoa viên, qua cổng vòm, quẹo trái quẹo phải, bước lên một hành lang gấp khúc dựng trên mặt nước, Hạ Sơ Thất thấy chóng cả mặt, cuối cùng đoàn người cũng dừng lại. Giữa hồ xây một “nhà tắm suối nước nóng”, mà đằng sau cửa đá cẩm thạch chính là phòng tắm mà Triệu Tôn chuyên dụng.

Ẩy, xa xỉ quá!

Nàng cảm thán: “Chỉ tắm thôi mà sao chàng khiến nó phức tạp vậy?” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng không đáp, Trịnh Nhi Bảo cúi người, vẩy phất trần, tiến lên đẩy mạnh ra, trong tiếng “cạch cạch”, cửa đá cẩm thạch mở ra, Hạ Sơ Thất thấy rất thú vị, mở to hai mắt ra nhìn. “Ô, đây là cơ quan à?”

Nàng không biết của đá đó được danh sự nổi tiếng trong kinh sư làm ra, tinh diệu vô cùng. Triệu Tôn cũng không đáp, chỉ thưởng cho nàng một ánh mắt “ngu ngốc”, rồi thản nhiên dặn dò, “Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sau đó các ngươi hầu hạ bên ngoài.”

“Vâng! Gia.” Tiếng trả lời đồng thanh. Vào phòng tắm nước nóng, Hạ Sơ Thất bối rối chớp mắt, thực sự bội phục trí tuệ của người cổ địa. Nàng thật không ngờ trong phủ Tấn Vương có một nơi như vậy, dẫn nước chảy từ suối nước nóng vào phủ, sau đó làm nơi tắm rửa, lại theo phong thủy “chảy vào không chảy ra mới là phúc”, ở bên trong làm bộ lọc xử lý nước bẩn, thông gió thông khí, rất lớn mà còn đảm bảo sự riêng tư, quá trâu bò. Những điều này khác hoàn toàn những gì nàng nghĩ trước đó. Nàng cứ tưởng rằng chuẩn bị một thùng gỗ lớn, rồi ngồi vào trong đó, nàng ở bên ngoài thưởng thức, chảy nước miếng, chờ hắn tắm xong, cùng lắm thì lau khô người cho hắn, xoa bóp thoải mái là được, ai ngờ lại là nơi như vậy... Cho mọi người lui xuống rồi thì chỉ còn cổ nam quả nữ, rất dễ gặp chuyện không may đấy.

“A Thất, thay y phục cho gia!”

Triệu Tôn tự tại dang hai tay, ống tay áo hơi rũ, chờ nàng hầu tắm.


“Khụ khụ!” Hạ Sơ Thất cởi áo choàng ngoài cho hắn, dường như không đầu lại nổi cơn say nên thoáng nhũn người ngã xuống ghế đá, xoa vào huyệt Thái Dương, “Gia, ngài cứ ngâm nước trước đi, cho ta... cho ta tỉnh rượu, uống nhiều nên đau đầu quá.”

“Được.”

Hạ Sơ Thất kinh ngạc khi nghe hắn thản nhiên trả lời. Hắn đồng ý thoải mái như vậy sao?

Nhưng mà người ta nói là làm được, ngay khi nàng đang nhìn chằm chằm thấy lạ thì hắn đã cởi mũ quan, thắt lưng, cởi áo ngoài, nhìn từng lớp xiêm y được cởi ra, trái tim nàng đập thình thành, sợ rằng lúc hắn cởi hết sạch sẽ thì liền lúng túng cỡ nào, nhưng hắn chừa lại một chiếc quần lót đỏ, đi tới bên bể tắm.

Phụt! Lại là đỏ. Nhìn quần lót đỏ, nàng phì cười.

“Này, năm bản mệnh” của chàng là năm nay à?”

(*) Năm bản mệnh thường được coi là năm không may mắn của người đó, cần chú ý rất nhiều thứ, trong đó mặc quần lót đỏ, đeo vòng đỏ... có thể tránh hung.

Bên trong không ai trả lời nàng. Bức tường đá cẩm thạch khắc họa rất rộng, chặn hoàn toàn bể.


Thở dài, nhịp tim Hạ Sơ Thất cũng chậm lại. Không ngờ, hắn bỏ qua cho nàng dễ như vậy. Nàng lười biếng nằm trên ghế, không dám nghe tiếng nước bên trong, không dám nghĩ đến dung nhan người đàn ông nghiêng nước nghiêng thành cởi quần áo bên trong, chỉ là miệng khô họng khát, hé mắt lờ đờ quan sát toàn cảnh phòng tắm nước nóng này -- tầng tầng lớp lớp rèm cửa xa tanh hoa văn màu đỏ lựu, mấy cái bàn đều chế tạo bằng đá cẩm thạch, không bị khí nóng trong phòng hun ẩm, thậm chí có hoa vì khí ẩm mà nở rộ, quả thực chính là thế ngoại đào viên.

“A Thất!”

Bên trong bình phong có tiếng gọi nhàn nhạt như một cánh tay ác ma, nắm chặt lấy cổ họng nàng, khiến nàng như muốn nổ tim.

“Chuyện gì thế?” “Vào đây hầu hạ gia.”

“Hầu hạ gì? Không phải chàng đang tắm rồi à?” Nàng xấu hổ hỏi, hắn “Ừ” nhẹ một tiếng, hai chữ tiếp lại khiến nàng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

“Chà lưng.”

Nàng đờ mặt ra một chút.

Cũng may chỉ là chà lưng, không phải bảo nàng đi “bạch bạch bạch”.


Hạ Sơ Thất thở phào một hơi, nhưng khi vòng qua bức bình phong, nghĩ đến hình ảnh sắp nhìn thấy thì vành tai vẫn hơi nóng.

Nàng là một bác sĩ, đàn ông trần truồng đã từng thấy rồi.

Nhưng vì người nọ là Triệu Tôn, nên nàng vô thức bổ não ra hình ảnh vai rộng, eo hẹp, bờ mông cong, cơ thể vương nước, sáu múi cơ bụng do quanh năm tập võ, còn có... Đến khi nàng đứng cạnh hồ nước nóng, đầu óc vẫn còn mơ màng. “Đầu bị cửa kẹp à? Ngây ra đó làm gì?”

Triệu Tôn học một câu mắng của nàng, dẫn nàng về với hiện thực. “Sặc...” Nàng xoa khuôn mặt nóng hổi, đi tới. Trên thực tế, hơi nước trong phòng tắm quá nhiều nên ngoài cơ ngực và hai bắp tay thì sau khối cơ bụng nàng ảo tưởng cũng không thấy, đừng nói chi đến bé gà con. Nàng cong môi cười, vừa tiếc nuối vừa thở phào, sau đó lại mang vẻ cợt nhả, híp đôi mắt mơ màng, nhìn khuôn mặt lạnh của Triệu Tôn. “Gia, cảm thấy thuốc ngâm này thế nào?” “Không thấy gì.” Hắn thoải mãi giãn người. Đả kích người khác quá!

Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, cầm khăn nhung chà lưng cho hắn.

“Ông đây đã nấu cả chiều, Trịnh Nhị Bảo cũng khờ quá, đổ thuốc vào trong ao, bị nước pha loãng nên được hiệu cũng thấp xuống, hiệu quả giảm đi...” Pha loãng, từ biểu thị nồng độ như vậy nàng nói ra cũng không cảm thấy có gì sai. Nhưng điều không đúng là Triệu Tôn chỉ ừ nhẹ rồi nhắm mắt lại lười biếng ngồi dựa vào sườn đá, hưởng thụ nàng hầu hạ, cũng không cảm thấy cái gì ngạc nhiên.

Quái!

Hạ Sơ Thất cúi đầu liếc mắt. “Muốn nhìn?” Hắn không nặng không nhẹ hỏi thăm, khiến Hạ Sơ Thất ho khù khụ. “Có gì đáng nhìn đâu, cũng chẳng hiếm lạ gì.” Nàng lại chà mạnh vài cái, bỗng “ôi chao” một tiếng, cổ tay bị nắm, bị hắn lôi vào nước, cả người va vào ngực hắn, hương thuốc Đông y hòa với mùi thơm thoang thoảng trên người hắn bay vào mũi, cảm xúc nơi lòng bàn tay là da thịt ấm áp của hắn, khiến trái tim nàng rung động, cả người cũng ngây dại.

“Không phải là muốn nhìn gia sao?”

“Chàng biết xấu hổ không, ai muốn nhìn chàng chứ?” Mặt Hạ Sơ Thất nóng như lửa.


“Còn mạnh miệng!” Hắn trầm giọng nói từng chữ một, không đợi nàng phản bác thì đã càng ôm chặt nàng hơn. Mà tay kia thì nâng lên, bỏ mũ trên đầu nàng, lại rút trâm cài tóc của nàng, mái tóc đen như nước xuôi xuống, vốn là “nam nhi ngượng ngùng”, giờ biến thành “nữ nhi e thẹn”. “Chàng làm gì thế?” Hạ Sơ Thất đẩy hắn một cái, tim nhảy lên cổ.

“Nàng.” Hắn chỉ nói một chữ, nàng chưa kịp đỏ mặt mắng lại thì hắn đã cúi đầu hôn lên mặt nàng, lại hôn nhẹ lên chóp mũi, rồi mới bao trùm lấy bờ môi. Giống như khi còn bé nàng được ăn thạch vậy, từ từ ma sát một vòng rồi cạy bờ môi đang run run, ăn vị ngọt mềm kia, khuấy đảo mấy cái, hô hấp hai người đều trở nên nặng nề, hai lưỡi như đuôi cá vẫy, dán chặt, nuốt, dây dưa, như là bất an, như là đòi hỏi.

“Này... Ba... ba năm!” Nàng run rẩy nói mấy chữ, bàn tay đặt sau lưng nàng lại càng ôm chặt, người nọ ôm nàng xoay người, đặt nàng trên một khối ngọc thạch trơn bóng cạnh ao, hôn sâu, hai người dán sát vào nhau, không chút khe hở nào.

“Ưm... Triệu... Triệu Tôn...”

Nhân lúc được hít thở, nàng hít sâu một hơi, lại nói một câu: “Ước hẹn ba năm... Chàng đã đồng ý rồi...” Nàng híp mắt lại, mang theo mê ly chuếnh choáng, quần áo ướt đẫm dính chặt lấy người, núi nhỏ mãi mới nhô lên được bị vây chặt lấy. Nàng không cần nhìn cũng biết mình đang xấu hổ thế nào. “Không muốn thật hả?” “Không muốn.” Nàng thở phì phò. “Gia cũng không có ý đó!”

Giọng nói thản nhiên vừa dứt thì cánh tay nóng bỏng đang ôm lấy nàng cũng thả ra, ném nàng vào trong suối nước nóng, rồi hắn nhanh chóng đứng thẳng lên. Dưới cái nhìn trân trối của nàng, hắn bước dọc theo bậc thang ngọc thạch. Tiếc là trời không chiều lòng người, nàng căn bản không được nhìn đã mắt. Ngay khi nàng rơi xuống nước thì một tấm khăn nhưng đã vây lên lưng Triệu Tôn, ngoài sáu khối cơ bụng và đường vây cá ra, nàng không thấy gì nữa cả.

Uông muốn chết!

Để hắn ăn đậu hũ không công. “Ngâm một lát đi.” Triệu Tôn lau người, như là đọc được tiếc nuối trên mặt nàng, nở nụ cười hiếm có, phát huy sự “âm hiểm” đã thấm trong xương cốt đến cực hạn, “Sớm muộn gì cũng cho nàng thấy thôi, đừng sốt ruột.” “Mẹ nó chứ, ai sốt ruột, ai sốt ruột hả?”

Sự kiều diễm ngượng ngùng biến thành trêu đùa chật vật, Hạ Sơ Thất lắc đầu, cảm thấy gã này cặn bã vô cùng, cố ý dụ nàng qua đây, để nàng mất tinh thần, hôn nàng khiến nàng quên hết cả họ tên, rồi đột nhiên lại ném nàng vào trong suối nước nóng, dáng vẻ như đại nam nhân, như kiểu ai cũng muốn quyến rũ hắn, đúng là khiến người hận chết. “Hừ! Con gà con gầy còm, có cái rắm gì đáng xem đâu, ông đây có lạ gì.” Nghe nàng chửi xong, Triệu Tôn lại không thay đổi sắc mặt, ngồi trên ghế đá cạnh ao, phủ thêm áo ngủ xa tanh, để lộ da thịt rắn chắc mê người, thản nhiên nhìn nàng, như có điều suy nghĩ mà chống huyệt Thái Dương, nói rõ từng chữ một: “Khẩu thị tâm phi.” Hạ Sơ Thất bĩu môi, cười giảo hoạt, rồi trầm mình xuống nước. Rất nhanh, một chiếc áo xanh mộc mạc bị vứt lên bờ.

Sau đó, lại là một chiếc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui