Triệu Tôn đi vào giữa đám người, trên mặt mang theo một tia không kiên nhẫn, đôi mắt rõ ràng chưa ngủ đủ, còn hơi đỏ lên vì tối qua hắn say rượu. Vừa bước vào đã thấy cảnh Lan Đẩn ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất đầu tiên, vẻ mặt hắn trở 1 nên khó lường, rồi nhìn sang Đông Phương Thanh Huyền.
“Đông Phương đại nhân quản trời quản đất,2quản cả chuyện trong nhà của bổn vương sao?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Điện hạ nói sai rồi, phàm là con dân Đại Yến ta thì đều do Cẩm Y Vệ trông nom. Nay có người gian dâm giết người ngay dưới mắt Thanh Huyền ở nơi này, lẽ nào Thanh Huyền có thể ngồi yên không để ý đến?”
“À, nói thế thì nghe như người rất có lý.”
Triệu8Tôn thản nhiên nói, nhìn Hạ Sơ Thất, ánh mắt trở nên thâm sâu, “Vậy thì giao người cho Đông Phương đại nhân đi. Tin rằng Đông Phương đại nhân sẽ có một lời công bằng cho chúng ta.”
Hạ Sơ Thất tức giận.
Giao cho người này được chắc? Đông Phương Thanh Huyền là người thế nào chứ? Một khi giao ra rồi thì Lan Đần có còn về được nữa không?
“Thảo...6Thảo Nhi...” Dường như Lan Đần cũng cảm giác được nguy hiểm, bèn sợ hãi ôm Hạ Sơ Thất chặt hơn, chặt đến nỗi nàng sắp không thở nổi. Nhưng thấy Triệu Đê Tiện thấy chết không cứu, mặt nàng đen như đít nồi. “Tấn Vương điện hạ, tiểu nhân cho rằng việc này không đơn giản như vậy.” Nàng rất ít khi gọi hắn như vậy. Tiếng gọi Tấn Vương3điện hạ cung kính này rõ là đang châm chọc hắn. Nhưng Triệu Tôn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nhìn vào khuôn mặt đầy tức giận của nàng rồi chợt khẽ than, bất đắc dĩ nói với Đông Phương Thanh Huyền, “Đông Phương đại nhân thấy đó, tiểu nổ của bổn vương bị chiều hư rồi, tính tình gay gắt, nói không được, mắng cũng chẳng xong, vừa nói đã5giận bổn vương rồi, nên làm sao cho phải đây?”
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, “Đó là chuyện nhà của điện hạ.”
Đôi mắt đen như mực của Triệu Tốn tóe lửa, bắt được lời này liền hỏi ngược lại, “À, thì ra đại nhân cũng biết đây là việc nhà của bổn vương sao? Dù là cái chết của Oanh Ca hay Lan Đẩn này thì cũng đều là người của bổn vương. Cho dù bổn vương có giết Oanh Ca thì đó cũng là chuyện của bổn vương, liên quan gì đến Đông Phương đại nhân ngươi chứ?”
Khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền cứng đờ. Theo chế độ của Đại Yến, nô tỳ quả thật không cùng giai cấp với bách tính bình thường. Oanh Ca tự nguyện làm nô tỳ của Triệu Tôn là chuyện mà ai ở thị trấn Sùng Ninh cũng thấy. Nói cách khác, nàng ta sống hay chết cũng chỉ là do chủ nhân nàng ta quyết định. Dù Triệu Tôn có thật sự chém giết nàng ta thì Cẩm Y Vệ cũng không thể quản được.
Khóe môi xinh đẹp nhếch lên, đuôi lông mày yêu tinh của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhướng, hắn ta xoay đầu lại.
“Ninh Vương điện hạ, ngài thấy việc này thế nào? Đây là việc nhà của Tấn Vương gia, hay là nghĩa vụ của Cẩm Y Vệ” Hay cho chiêu vứt củ khoai bỏng sang cho người khác!
Rõ ràng là mâu thuẫn giữa hắn ta và Triệu Tôn, ấy thế mà chỉ trong chớp mắt đã đổ cho Ninh Vương Triệu Tích.
“Chuyện này...” Triệu Tích vẫn im lặng nãy giờ liếc qua Đông Phương Thanh Huyền, giọng điệu chần chừ.
Triệu Tôn lại như vừa phát hiện ra y, lạnh lùng nhìn sang y.
“Thì ra Tam ca ở đây sao? Không phải chân bị thương ư? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy tới đây làm gì?” Nghe thấy bên ngoài âm ỉ nên đến xem một chút. Lão Thập Cửu, chỉ một chuyện nhỏ mà thôi, để Đông Phương đại nhân xử lý là được.” Ninh Vương đáp trả, lời nói trong ngoài chỉ toàn là ý “ba phải”.
“Chuyện nhỏ?” Triệu Tôn lại cực kỳ bình thản đáp, nhìn Hạ Sơ Thất, “Đúng là chuyện nhỏ thật.” Với bọn họ, mạng của một tỳ nữ chẳng phải chuyện lớn gì. Nhưng Triệu Tôn lại nhẹ nhàng nhất áo bào, ra vẻ cực kỳ khó xử, “Nhưng Tam ca cũng thấy đấy, tiểu nô nhà đệ bướng bỉnh lắm. Nếu hôm nay để không làm chủ cho hắn thì sau này hắn còn để đệ gần gũi sao?”
Cái tên này! Tại Hạ Sơ Thất hơi nóng lên.
Rõ ràng tình cảnh nghiêm túc như vậy, ấy thế mà hắn còn nói những câu này.
Nàng không nhìn vào mắt Triệu Tôn, cũng không dám nhìn vẻ mặt hắn, chỉ cười khẽ, nhìn Đông Phương Thanh Huyền:
“Đại đô đốc đúng là thú vị. Giờ trong trạm dịch này, ai chẳng biết quan hệ của ngài và Ninh Vương điện hạ? Lúc trước nghe nói Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh đương kim Thánh thượng, nhưng bây giờ lại mời cả Ninh Vương điện hạ làm chủ giúp ngài rồi. Ngài không coi Tần Vương điện hạ nhà chúng ta ra gì sao?”
Cái miệng độc địa của nàng lại xỏ xiên người ta rồi, lại còn châm ngòi mâu thuẫn nữa.
Từ lúc đó trở đi, Ninh Vương không tiện lên tiếng nữa.
Vẻ mặt của Đông Phương Thanh Huyền cũng khó coi, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, “Ô, quả nhiên là người mà Tần Vương điện hạ cưng chiều, lời nói khác với người bình thường. Nếu đã như vậy, không trách Thanh Huyền được. Cứ theo luật mà làm, bắt Lan Đẩn này trước rồi nói.”
“Đông Phương đại nhân thực sự muốn làm thế?” Triệu Tôn thản nhiên hỏi, dáng vẻ hoàng gia quý tộc. Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, “Cẩm Y Vệ xưa nay vẫn làm việc như thế, chuyện này đã được Thánh thượng ân chuẩn”
Triệu Tôn lạnh lùng đi qua, ngồi trên chiếc ghế mà Trịnh Nhị Bảo bế tới.
“Được, Đông Phương đại nhân cứ thẩm vấn tại chỗ đi, để bổn vương biết được uy phong của Cẩm Y Vệ. Nếu hôm nay người không điều tra ra thì nên cho bổn vương một lời giải thích.” Nụ cười xinh đẹp nở trên môi Đông Phương Thanh Huyền vẫn xinh đẹp quyến rũ như thế. “Vậy Thanh Huyền xin kính cẩn cảm tạ.”
Lúc này, ác cảm của Hạ Sơ Thất với Đông Phương Thanh Huyền đã lên tới tột độ. Thấy Cẩm Y Vệ muốn tới bắt Lan Đần, mà hắn lại bấu chặt nàng không buông, lòng Hạ Sơ Thất như run lên, cực kỳ khó chịu. Nhưng nếu Triệu Tôn nói thẩm vấn tại chỗ, Đông Phương Thanh Huyền cũng không thể ngầm ra chiêu gì với Lan Đần thì cũng có thể đối phó được.
“Rốt cuộc là thông dám ngộ sát, hay gian dâm giết người? Ngươi nói đi!” Đông Phương Thanh Huyền nhìn Lan Đần chất phác, nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần. Hạ Sơ Thất vỗ nhẹ bả vai run run của Lan Đẩn, “Lan Đần, huynh nói thật đi.”
Lan Đẩn sợ tới mức cúi đầu xuống, dựa cả người vào Hạ Sơ Thất, không dám nhìn lên.
“Không... không phải ta...”
Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười, “Xem ra quả nhiên là gian dâm giết người, nếu không sao lại chột dạ thế chứ?” Chột dạ cái quỷ! Hắn ta không biết đầu óc Lan Đần có vấn đề sao? Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, vô cùng tức giận, “Đông Phương đại nhân thật tài giỏi. Ngài không tìm người đến khám nghiệm tử thi, chỉ một mình ngài hỏi đôi ba câu là có thể kết án
sao?”
Nói đến đây, nàng đột nhiên mỉm cười:
“Nói đến chuyện này làm ta nhớ tới, hôm qua ta vừa nghiên cứu ra một loại thuốc mới mang tên thuốc nói dối. Nếu ai uống thuốc này rồi nói dối thì sẽ thủng bụng, thất khiếu chảy máu mà chết. Lúc đó ta còn nói đùa với Oanh Ca cô nương, nhờ nàng ấy thử thuốc, không ngờ qua hôm sau thì nàng ta đã chết rồi. Đại đô đốc nghĩ như vậy chứng minh điều gì?” “Sở tiểu lang cho rằng chuyện này chứng minh điều gì?” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt hỏi lại.
“Chứng minh rằng cô nương này biết được rất nhiều chuyện, có người muốn chặn miệng nàng ta.” “Theo ta thấy, Sở tiểu lang không nên làm thầy thuốc mà hẳn nên đổi nghề làm bộ khoái mới phải. Chỉ bằng phỏng đoán đã phủi sạch liên quan đến Lan Đần, triều đình cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện.” Hạ Sơ Thất cười như không cười liếc hắn ta, chẳng muốn đấu võ mồm với hắn ta.
“Ta không phải bộ khoái, nhưng nếu ta khiến Danh Ca tỉnh lại tự nói chuyện thì sao?”
Mọi người xôn xao, nào dám tin một thi thể lại có thể nói chuyện? Hạ Sơ Thất không nhìn người khác, ánh mắt như có như không liếc qua sắc mặt trắng bệch của Nguyệt Dục, chỉ nhìn Triệu Tôn.
“Gia, phiền ngài cho ta mượn mấy người nhờ việc...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...