Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền





Lòng nàng cũng thắt lại theo, tựa người tới, hai tay ôm chặt lấy eo hắn: “Ta cũng sắp làm thê tử của chàng rồi mà, chàng còn muốn giấu giếm ta nữa hay sao? Triệu Tôn, ta hy vọng sau này dù xảy ra bất kỳ chuyện gì thì chúng L ta cũng có thể cùng nhau gánh. Được không?”

“A Thất.” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, yết hầu trượt mấy cái, cuối cùng kéo tay nàng ra, ngón tay cái vuốt ve một cách nâng niu, đè thấp giọng kể lại chuyện xảy ra hôm nay trên triều một cách sơ lược cho nàng nghe. “Móa!” Trong lòng Hạ Sơ Thất như bị một con dao găm cắm phập vào rồi xoắn thêm mấy cái, đau đớn vô cùng, “Triệu Thập Cửu, cha của chàng thật chẳng ra làm sao cả. Qua cầu rút ván cũng không thể đến mức như thế đâu.”

“Ta chẳng thèm quan tâm cái này.” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, ngừng một chút, dường như hạ quyết tâm, lúc này lại nói cho nàng biết về bệnh tình của Trương hoàng hậu, lại nói thêm với nàng chuyện Trương hoàng hậu muốn hắn nạp Đông Phương A Mộc Nhĩ làm trắc phi, cùng vào phủ với chính phi.

trắc phi? Cùng vào phủ? Hạ Sơ Thất sợ đến ngây ra. Đại hôn hai đời của nàng ấy thế mà còn phải dùng đồ chung. Nàng không dám tưởng tượng ra tình cảnh ấy sẽ như thế nào, chỉ có thể nói, nếu như hôm nay Triệu Tôn không nói cho nàng nghe sự thật thì nàng không dám cam đoan rằng ngày kết hôn sẽ trực tiếp cho hắn mấy cái bạt tai nữa. Nhìn sắc mặt Triệu Tôn trong chốc lát, giọng nàng trầm xuống.

“Trương hoàng hậu đối xử rất tốt với chàng, có đúng không?”

“Phải. Năm ta sáu tuổi.” Triệu Tôn nói đến đây thì sắc mặt thoáng hiện về chần chừ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, “Đã xảy ra một chuyện, suýt nữa không sống nổi. Nhờ có mẫu hậu bể ta về cung Khôn Ninh, nuôi ta lớn lên cho đến tận khi ta rời cung lập phủ.” “Cho nên?” Trong mắt Hạ Sơ Thất xuất hiện vẻ u ám, “Chàng không hề từ chối bà ấy, đúng không?” Trong ánh mắt Triệu Tôn tràn đầy sương mù: “Phải.”


Trái tim nàng lập tức như rơi xuống vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy, tiếng gió rin rít bên tai quất thẳng vào nàng làm cho tốc độ máu càng chảy nhanh hơn, cả người như bị đông cứng lại.

“Tốt lắm!” Thật lâu, nàng mới thấp giọng nói một câu, gỡ tay hắn ra, lột chiếc áo choàng còn mang theo hơi ẩm trên người ném thẳng vào hắn đầy giận dữ, lại chuyển người ngồi sang phía đối diện với hắn như thể đang trên bàn đàm phán, nghiêm túc nói: “Triệu Tôn, lúc ta lên kinh với chàng, chúng ta đã hẹn ước ba năm với nhau thế nào? Hôm nay, nếu như chàng muốn nạp người khác... Ừ, trắc phi được tính là gì nhỉ? Là thiếp à? Xin lỗi nhé, ta không hiểu lắm quy củ của đám quý nhân các chàng. Nhưng có điều, chàng cũng hiểu cách làm người của ta rồi đấy, ta không phải là dạng nữ nhân sẽ sống chung một chồng với người khác đâu, nếu như chàng không muốn phủ Tấn vương vừa phải tổ chức đại hôn, vừa phải tổ chức tang sự trong cùng một ngày thì bây giờ hãy để ta đi đi.”

Triệu Tôn nhăn mày, trầm mặc nhìn nàng, hai cánh môi mím chặt thành một đường cong lạnh nhạt, dường như rất không vui với hành động động một cái là đòi bỏ đi của nàng, “Nàng là chính phi của bổn vương, thánh chỉ đã hạ rồi, còn muốn đi đâu?”

Nhìn gương mặt bình tĩnh đó của hắn, tâm tình Hạ Sơ Thất càng như chìm trong giếng lạnh. Rơi xuống rồi lại bị treo lên. Treo lên rồi lại rơi xuống, chỉ mong có thể trực tiếp bóp chết hắn cho xong.

Xem ra, dù nàng từng đề cập tới vấn đề quan niệm nhiều lần thì trong suy nghĩ của Triệu Thập Cửu dường như không hề có khái niệm “một đời một kiếp một đội người” kia. Giống như trước đây hắn chưa chắc thích đám nữ nhân trong phủ của mình, nhưng dù hắn có không đụng vào họ thì vẫn phải giữ bọn họ lại chỉ vì muốn giữ cân bằng cho thế cục triều đình. Huống chi, hôm nay nữ nhân cho hắn làm trắc phi còn là đệ nhất mỹ nhân Đại Yến - Đông Phương A Mộc Nhĩ nổi danh khắp kinh thành. Đó là nữ nhân mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn có được, còn là nữ nhân mà từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện đã biết là người mình sẽ kết hôn cùng. Nàng nghĩ: Cho dù không có việc Trương hoàng hậu mắc bệnh nặng chỉ hôn thì chắc hắn cũng chẳng từ chối đâu nhỉ?

Lửa nóng bốc lên nhưng dục vọng muốn phát giận của nàng lại hạ xuống.

Hạ Sơ Thất là người càng tức giận thì sẽ càng trở nên bình tĩnh. Nàng cười lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói mang theo khói súng: “Tấn vương điện hạ, ta có thể hiểu được tình cảnh của ngài. Ta đã nghĩ rồi, tuy ta không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải nói rằng, nếu như ta là nam nhân thì ta cũng nhất định sẽ đồng ý thôi. Dù sao cũng chỉ là nạp một trắc phi thôi mà, phủ Tấn vương lớn như thế, còn sợ phải nuôi thêm một nữ nhân hay sao? Nhưng có điều, hy vọng điện hạ có thể hoàn thành ước định của hai chúng ta... Nếu như ngài cưới vợ khác, hoặc là nạp thiếp thì sẽ không bắt buộc ta làm nữ nhân của ngài nữa, chẳng phải chính miệng ngài đã đồng ý như vậy hay sao?” Triệu Tôn vẫn chỉ nhìn nàng, nhìn vẻ mặt của nàng từ kinh sợ đến phẫn nộ rồi chuyển về bình tĩnh, nhìn nàng phân tích đâu vào đấy thì vẫn một mực không nói lời nào. Đến tận khi nàng tức giận nói hết lời rồi, hắn mới thở dài một hơi rồi vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Ngồi qua đây, gia từ từ nói với nàng.”


Chuyện cho tới lúc này còn có thể nói gì nữa chứ? Hạ Sơ Thất tức giận tới mức khói bốc đầy đầu, “Xùy, buồn cười thật đấy. Chàng bảo ta qua thì ta phải qua à? Ta nói với chàng nhiều như thế, rốt cuộc chàng có hiểu hay không?”

Nàng tức giận tới cực điểm, thế nhưng dường như Triệu Tôn lại rất thích dáng vẻ “ghen tuông tức giận” này của nàng, đôi mắt đen và sâu thản nhiên quan sát nàng từ đầu tới chân một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ chuyển sang ngồi cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, không cho nàng giãy giụa: “Nàng nóng nảy cái gì chứ? Gia còn chưa nói xong mà.”

Không giãy giụa được, Hạ Sơ Thất liền dùng cùi chỏ thúc mạnh vào hắn mấy cái, hung hăng mắng: “Chàng không cần phải nói, ta không quan tâm chàng có nạp trắc phi hay không. Triệu Tôn, chàng đừng tưởng rằng ta không có chàng thì không được nhé, ta nói cho chàng biết, nam nhân tốt hơn chàng còn nhiều lắm, chưa nói tới Đông Phương Đại đô đốc siêu cấp đẹp trai, chính Triệu Miền Trạch cũng còn tốt chán so với chàng.”

Nghe thấy tên Triệu Miên Trạch, mặt Triệu Tôn lập tức sa sầm.

“Nói hươu nói vượn gì thế hả?”

Thấy vẻ mặt hắn trở nên khó nhìn, Hạ Sơ Thất càng muốn trêu tức hắn, lập tức nhếch môi cười xán lạn. “Tấn vương điện hạ à, chúng ta không cần phải giả bộ nữa. Không phải chàng không biết thân phận của ta đấy chứ? Ta chính là Hạ Sở, mà Hạ Sở là ai? Chính là đích thê của Triệu Miên Trạch đấy!” Ánh mắt Triệu Tôn lập tức trở nên lạnh lùng: “Câm miệng!” “Ta nói cho chàng biết, ta gả cho hắn, tương lai còn có thể làm hoàng hậu, ai mà thèm làm Tấn vương phi chứ?”

“Nàng nhắc lại một lần nữa xem!” Sắc mặt Triệu Tôn xanh mét, từng chữ như được rất qua kẽ răng, bàn tay đặt trên eo nàng càng siết chặt hơn như thể muốn bóp nát nàng, vẻ mặt tràn ngập tức giận, lại có vẻ ảo não không nói được thành lời.


Nhưng Hạ Sơ Thất cũng chẳng chịu thua, lúc này lửa đã tràn ngập trong lòng rồi, hai tròng mắt cũng như muốn tóe ra lửa, sức chiến đấu bùng nổ, đầu còn suy nghĩ nhiều như thế, giọng càng trở nên sắc bén, lạnh thấu xương: “Còn muốn nghe lại nữa sao? Được, ta nói ta thà gả cho Triệu Miền Trạch làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ cũng không muốn làm Tấn vương phi. Chẳng phải lão hoàng để muốn để ta gả cho hắn hay sao? Chẳng phải Triệu Miên Trạch muốn khăng khăng tìm ta ư? Chỉ cần ta chạy tới đứng trước Đông cung, nói không chừng còn có thể nhập chủ Đông cung trước cả đại hôn của chàng ấy chứ. Nói mới nhớ, sao Tấn vương phi có thể tồn quý bằng hoàng hậu nương nương tương lai được chứ? Ưm...”

Lòng nàng như lửa đốt, còn chưa gào xong thì đã bị Triệu Tôn không nhịn được nữa mà bịt miệng lại. Hẳn cũng như ăn phải thuốc nổ, ôm chặt nàng, giọng điệu lạnh thấu xương: “Nàng không phải là Hạ Sở.”

“Ưm...” Nàng chính là Hạ Sở. “Nếu như nàng là Hạ Sở, nàng có biết hậu quả sẽ thế nào không?” Hắn lạnh lùng nói tiếp.

“Em ưm..” Miệng bị hắn bịt chặt, Hạ Sơ Thất không thể nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt với hắn. Hai người đã ở bên nhau lâu như thế nhưng quả thực chưa từng nhắc tới thân phận “Hạ sở” này. Ngoại trừ biết sự khó khăn trong chuyện này ra thì cũng vì không muốn nói ra khiến đối phương phải khó xử. Nhưng hôm nay nghĩ lại, Hạ Sơ Thất càng thêm tức giận. Nếu như chú không thể lấy cháu dâu thì tại sao em trai lại có thể lấy chị dâu được chứ? Chẳng phải trong “luật Đại Yến” đã có quy định rất rõ ràng rồi sao? Chẳng phải lão hoàng đế rất ghét hiện tượng “thu kể hồn” hay sao? Chẳng phải ông ta còn hạ chỉ bằng văn bản rõ ràng là không cho phép tiếp tục lưu truyền những tập tục xấu đó à? Tại sao rơi vào tay hắn thì lại thay đổi như thế. (*) Thu kế hôn: nếu người thân trong nhà (anh, em, chú...) mất thì có thể lấy vợ của họ.

Trong mắt nàng tràn ngập sự thắc mắc nhưng lại chẳng nói được một lời. Con mắt đen của Triệu Tôn trở nên sâu thẳm, rồi dường như lại hiểu được ý của nàng, trầm thấp than thở một câu.

Mẫu thân của A Mộc Nhĩ vốn là người Mông Cổ.”

Tiền triều là thiên hạ của Mông Cổ, mà “thu kế hôn” kia cũng là tập tục của người Mông Cổ. Đột nhiên biết được chuyện này, trong lòng Hạ Sơ Thất cười ha hả, cả người cũng kích động đến run rẩy, sự tức giận càng dữ dội hơn. Cứ thế trừng mắt nhìn hắn, chờ hắn hơi thả lỏng tay, nàng liên há mồm cắn tay hắn luôn.

Nàng cắn rất ác, tất cả sự tức giận đều trút hết lên tay hắn. Nhưng Triệu Tôn chỉ hơi nhíu mày, cũng không động đậy. Đến tận khi nàng không còn sức đâu mà cắn nữa, hắn mới đưa tay ôm lấy nàng, trước khi nàng mở miệng ra mắng chửi thì hắn đã cúi đầu, dùng môi lấp kín miệng nàng. “A Thất, đừng gây sự nữa, được không?” Hắn hôn một hồi, khẽ gọi tên nàng. Vừa gọi, vừa hôn, nụ hôn nóng rực phủ lên môi nàng, bàn tay hơi chai cũng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng như thể đang nâng niu bảo vật quý giá cuối cùng trên đời này, vừa dịu dàng, vừa trân trọng, nóng rực tới mức khiến cho thân thể Hạ Sơ Thất đang dán sát vào hắn cũng phải run lên.

“Ưm... Thả... khốn kiếp...”


Nàng ấp úng mắng mấy tiếng nhưng cũng chẳng lay chuyển được hắn một chút nào. Thời gian trôi qua, thân thể cũng dần trở nên mềm nhũn, dưới nụ hôn trấn an của hắn, nàng như một nụ hoa chậm rãi hé nở, tùy ý để người hái, thậm chí không biết từ lúc nào, cả người nàng bị hắn đè xuống chiếc nệm êm ái trên xe ngựa, giống như một cánh bèo để mặc sóng nước đẩy đưa.

“Triệu Tôn... chàng... quá đáng.” Nàng không ngừng nức nở.

Hắn không trả lời, chỉ chuyên tâm hồn nàng.

Không hề có một chút kỹ thuật nào, chỉ có khí lực nóng bỏng như lửa, cứ hôn đến tận khi nàng không chịu nổi sự trêu chọc đó nữa, khẽ phát ra những tiếng “um” thì hắn mới nhẹ nhàng hơn, càng hôn càng sâu, giống như một con sói tuyết tham lam trên sông băng gặm cắn đồ ăn hiếm khi mới kiếm được của mình.

Dốc hết tình vào đó, một hồi lâu, người mất đi lý trí lại là nàng.

Còn hắn chỉ việc nhả cánh môi nàng ra, ôm nàng ngồi dậy. Cứ lần nào tới thời điểm mấu chốt thì người mất mặt đều là nàng.

Tại sao lần nào hắn cũng dùng chiêu này chứ? Không thấy phiền à? Hạ Sơ Thất bất mãn thở phì phò, trừng mắt hung tợn với hắn, lại nhận ra trong ánh mắt của hắn có vết tích của ý cười như có như không, giống như một con hồ ly được ăn uống no say, hôn nhẹ lên môi nàng mấy cái, trước khi nàng tiếp tục nổi giận liền ẩn chặt nàng vào lồng ngực hắn.

“A Thất, ta nhất định sẽ biến ước hẹn ba năm của ta và nàng thành hiện thực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui