Người dẫn đầu đội Kim Vệ quân ấy chính là Trần Cảnh. Y đội một cái mũ giáp có chùm tua đỏ, khoác ngoài là áo giáp dài, vạt cân xứng. Nhìn thấy Hạ Sơ Thất, tay y ấn vào đao bên hông một cái, lưu loát nhảy xuống ngựa, ôm TV quyền với nàng, vô cùng oai phong, giọng nói cũng hồn hậu mạnh mẽ. “Sở tiểu lang, xin chào!” “Trùng hợp quá, thị vệ trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhướng mắt nhìn y: “Không biết thị vệ trưởng ở trọ hay nghỉ chân vậy?”
Miệng lưỡi nàng trơn tru đã quen, nói chuyện luôn lệch trọng tâm, Trần Cảnh lại là một gã không giỏi ăn nói, nhất là trước mặt các cô gái. Bị nàng trêu chọc thế này, y đành nói thật.
Trần mỗ phụng mệnh điện hạ, đến đón Sở tiểu lang lên thuyền.” “Lên thuyền, có phải trả bạc không?” Trần Cảnh thoảng sững sờ: “Tất nhiên là không cần.” Dáng vẻ của Trần cảnh khiến Hạ Sơ Thất buồn cười: “Vậy nếu ta không đồng ý lên thuyền giặc thì sao?”
Nói thuyền quan của Tấn Vương điện hạ là thuyền giặc, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có mình Sở Thất dám nói. Trần Cảnh cau mày, thầm thở dài, ngoài mặt vẫn rất cung kính: “Điện hạ bảo, nếu không mời được thì đành để Sở tiểu lang chịu thiệt chút vậy.”
“Nhưng ta.” Hạ Sở Thất nhếch mày, “Nếu không muốn chịu thiệt thì sao?”
Nhiệm vụ tiếp theo này, Trần Cảnh vốn đã đau đầu không biết làm sao, lại gặp phải Hạ Sở Thất không nói lý lẽ, y có nói cũng chẳng nói lại được, quát cũng không quát nổi, bèn không khách sáo nữa. Y làm theo lời dặn dò của điện hạ trước, cứ để lại việc khắc phục hậu quả cho ngài ấy xử lý đi. “Người đâu, dẫn Sở Thất đi!”
“Vâng!” Mấy tên Kim Vệ quân nghe lệnh mà làm. Hạ Sơ Thất vọt sang bên theo phản xạ, còn chưa kịp lên tiếng, Lý Mạc bỗng rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Trần Cảnh.
“Kẻ nào dám!”
Trên tay Lý Mạc là một thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm cực mỏng, giữa từng tấc sắc bén dường như lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chính là một vũ khí giết người lợi hại. Trần Cảnh rút đao đỡ. Y không thích phí lời, Lý Mạc cũng vậy. Hai người chẳng nói hai lời liền lao vào giao đấu. Nơi này vốn không rộng, lại gần một chiếc xe ngựa, một đồng hành lí và đồng người như vậy, hoàn toàn không phải chỗ tốt để đánh nhau. Hạ Sơ Thất nhìn mà dở khóc dở cười.
“Này, đừng đánh nữa!”
Song, mặc cho nàng ở đây gào, Lý Mạc và Trần Cảnh vẫn cứ đánh rất hăng. Lý Mạc cứ như điên cuồng chém giết, từng mũi kiếm bức người, từng bước nhanh như gió. Trần Cảnh lại nhường từng bước, không hiểu nổi hành vi của Lý Mạc, nhưng cũng không tiện làm nàng ta bị thương. Bóng đao ánh kiếm loang loáng trước mặt, Hạ Sơ Thất không thể không cảm thán một câu: Võ công người biểu tỷ này của nàng, quả thực rất được. Trần Cảnh là võ trạng nguyên, ấy thế mà Lý Mạc cũng có thể không lộ sơ hở khi đấu với y.
Tất nhiên Hạ Sơ Thất là dân ngoài nghề, xem đánh nhau cho vui chứ không biết thực ra Trần Cảnh đang nhường Lý Mạc. Mắt thấy thực sự không thể la hét tách hai người kia ra, Hạ Sơ Thất chỉ có thể để cho Kim Vệ quân bắt lấy, mỉm cười cất cao giọng: “Được rồi, được rồi! Biểu tỷ trở lại thôi! Có thuyền quan miễn phí không ngồi, còn tốn bạc chen chúc thuyền dân chẳng phải ngốc sao? Này, này, tất cả dừng tay, đừng đánh nữa!” Trần Cảnh thu đao lùi lại, Lý Mạc thở hồng hộc. Hai người đều không nói gì nhưng cũng đã dùng tay. Hạ Sơ Thất ôm vai Lý Mạc trấn an, không giải thích gì với nàng ta vào lúc này, chỉ cười hì hì chỉ huy Kim Vệ quân của Triệu Tôn, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, hô to: “Này, ngươi, mấy người đấy! Nhanh khiêng hành lí lên xe giúp chúng ta đi, ngẩn ra đó làm gì?”
Trần Cảnh mờ mịt nhìn nàng, phình cả đầu.
“Sở tiểu lang, điện hạ chỉ bảo đón một mình ngươi thôi.”
Hạ Sơ Thất xua tay, cười tít mắt.
“Không sao, mấy người này đều là bạn bè của ta, cùng đường vào kinh. Bên chỗ điện hạ, về ta sẽ nói lại cho. Hắn không từ chối đâu, yên tâm đi! Lửa này không rơi trên chân ngươi đâu. Nếu hắn trách mắng, vậy chắc chắn cũng chỉ trách ta mà thôi.”
Gặp một người như Hạ Sơ Thất, đầu của Trần Cảnh hoàn toàn to ra. Trên bến tàu Triều Thiên Môn có một chiếc thuyền quan bằng gỗ chạm khắc trên thân, to lớn, khí thế đang đỗ.
Hạ Sơ Thất không thấy Triệu Tôn, chỉ nghe Trần Cảnh bảo hắn vẫn đang ở dịch quán, phải dùng xong bữa trưa, tạm biệt quan lại địa phương rồi mới đến. Nàng hiểu điều này. Ăn ấy mà, từ xưa đến nay, lễ nghi của quan trên quan dưới đều giống nhau. Tất nhiên, hắn có ở đây hay không chẳng sao cả. Dù gì tối qua đã gặp rồi. Trần Cảnh sắp xếp ổn thỏa cho họ xong thì vội vàng đến dịch quán. Mấy người thảnh thơi ngồi trong khoang. Hạ Sơ Thất tìm một một chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống, quan sát thuyền này. Quả nhiên là bể thể:
Chẳng trách bất kể thời không biến đổi ra sao, con người vĩnh viễn vẫn theo đuổi quyền lực, địa vị. Phụ nữ có được nó bằng cách theo đuổi đàn ông, còn đàn ông có quyền lực và địa vị rồi thì không chỉ có được tất cả mà có thể có được rất nhiều rất nhiều phụ nữ. Đây chính là khởi nguồn của cái ác. Khác với sự “phê phán và soi mói” của nàng, Cố A Kiều nhìn gì cũng thấy mới lạ, hai mắt lấp lánh, không ngừng léo nhéo bên tai. Lý Mạc thì vẫn giống như lúc mới lên thuyền, làm ổ trên một chiếc ghế, đầy tâm sự. Suy cho cùng vẫn là tiểu thư nhà quan, trừ lúc múa đao đánh quyền, cử chỉ của nàng ta quả thực dè dặt và cao quý hơn nhiều, chẳng qua không thích quan tâm tới ai, người khác cũng không dễ gì bước vào lòng nàng ta.
Hạ Sơ Thất vô cùng buồn chán, thầm nghĩ đi nghĩ lại lát nữa gặp Triệu Tôn thì nên xử sự thế nào sau khi cùng hắn làm chuyện “xấu hổ” kia. Đêm qua, nàng từ chối làm thị thiếp của hắn, hắn cũng đã thả năng đi, cớ sao còn cho Trần Cảnh tới tìm nàng? Bây giờ nàng lại lên thuyền một cách thoải mái, giải thích thế nào với hắn đây? Và cả đám người tưởng nàng đã chết nữa, nàng nên xử lý thế nào sau khi gặp lại? Nhất là với nụ hôn sau khi say rượu, muốn nàng vô tư thẳng thắn chỉ coi Triệu Tôn là huynh đệ như trước đây, nàng không thể nào làm được. Lòng bất an thì ở đâu cũng không được yên ổn. Nàng cẩu mặt mấy cái, không phân biệt nổi trong lòng mình có mùi vị gì.
Buổi trưa, Nguyệt Dục từ dịch quán tới. Ngoại trừ nàng ta thì còn dẫn theo hai nha hoàn khác, đưa đồ ăn đến cho họ. Nguyệt Dục vẫn đoan trang hiền thục như trước đây, thân thiện chào hỏi họ, bày ra dáng vẻ chủ nhà, lịch sự những khách sáo. Trông thì nhiệt tình đấy, song toàn là lạnh nhạt.
Sắp xếp đồ ăn xong, cuối cùng nàng ta vẫn do dự nhìn về phía Sở Thất. “Sở Thất, ta muốn tìm cô nói đôi lời.” “Được.” Sở Thất vẫn là dáng vẻ vô tư, để Nguyệt Dục dẫn tới khoang thuyền kề cạnh. Nàng cười hì hì ngồi bên Nguyệt Dục: “Nguyệt đại tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi, vẫn ổn chứ?”
Nguyệt Dục nở nụ cười, kéo tay nàng, trong mắt toàn tơ máu, rõ ràng là đêm qua cũng không ngủ ngon,
“Lần trước vụ cháy kho củi làm tỷ tỷ buồn muốn chết. Không ngờ muội lại có thể chạy ra khỏi kho củi trước, đúng là may mắn. Hôm nay, gia bảo tỷ đưa bữa trưa cho muội, tỷ tỷ vui đến nỗi không biết nói gì cho phải. Sở Thất à, muội là người có phúc phận, mạng lớn, về sau nhất định sẽ dày phúc lắm.”
Hạ Sơ Thất rút tay về, không thoải mái vẩy vẩy mấy cái, chỉ cười.
“Nhờ phúc của Nguyệt đại tỷ. Ta ấy à, chính là mệnh con gián.”
“Mệnh con gián?” Nguyệt Dục không hiểu được, nhưng thấy Hạ Sở Thất cười cong khóe môi, không có ý muốn giải thích, nàng ta lại mỉm cười: “Chẳng trách gia chúng ta nói muội là một người khác biệt, đúng là một cô gái lém lỉnh.” Ngừng một chốc, nàng ta cười bảo: “Sở Thất à, lúc đó muội bị gia nhốt trong phòng chứa củi, tỷ tỷ cũng không có cách nào quan tâm tới muội. Muội ngàn vạn lần đừng giận tỷ tỷ nhé!” Mỗi câu “tỷ tỷ muội muội muội” này khiến lòng Hạ Sơ Thất gai gai.
Thế nào mà làm như mọi người đều là phụ nữ của Triệu Tôn hết vậy?
Hạ Sơ Thất thầm khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
“Đâu có, hai chúng ta hợp nhau lắm, sao có thể tức giận vì loại chuyển còn con ấy? Với cả, dù trong lòng có giận, người ta nên tức là hắn mới đúng. Chốc nữa có cơ hội, ta đây phải đấm cho hắn mấy cú, Nguyệt đại tỷ thấy thế nào?” Sắc mặt Nguyệt Dục cứng đờ, cười gượng gạo. Nàng ta khẽ ho, rồi cầm khăn lau lau khuôn mặt trát phấn. Tuy Nguyệt Dục cực lực muốn che giấu trước mặt Hạ Sơ Thất, nhưng trong giọng điệu của nàng ta vẫn toát ra mùi ghen ghét. “Sở Thất à, tối qua muội ở trong Bích Nguyệt Hiện đúng không?” Hạ Sơ Thất cười ngượng ngùng, vốn muốn phủ nhận, nhưng lại nghe thấy Nguyệt Dục nói: “Sáng nay dậy liền nghe nói thích khách kia rất nguy hiểm, còn dùng cả loại vũ khí biết bốc khói, đám thủ vệ đều không nhìn thấy được. Khi ấy, tỷ liền đoán ra chắc chắn là Sở Thất muội đã trở lại. Tốt quá, vẫn sống là tốt rồi...”
“Nguyệt đại tỷ, chuyện này...”
Đã nói tới mức này, Hạ Sơ Thất cũng không tiện giả vờ giả vịt phủ nhận nữa.
Tất nhiên, nếu không cần mặt mũi hơn nữa, nàng có thể nói: “Nguyệt đại tỷ à, tối qua lúc tỷ đi vào, ta vốn muốn chào hỏi tỷ đấy. Nhưng thời gian địa điểm nhân vật đều không đúng. Nhất là thấy tự quyến rũ gia chúng ta không thành công, Sở Thất ta thật sự ngại đi ra lắm.”
Nhưng...
Đều là nữ giới, nàng cũng nhìn ra được Nguyệt đại tỷ này thực lòng thích Triệu Tốn, tội gì rắc muối lên miệng vết thương người ta nữa. Hạ Sơ Thất đành toét miệng cười, qua quýt đáp: “Đúng vậy đúng vậy... trở về rồi...”
Nàng ngỡ mình đã rất khiêm tốn.
Song, trong mắt Nguyệt Dục lại có khác gì đang khoe khoang đâu? Nguyệt Dục cười nói: “Hôm nay tỷ kéo muội qua đây, còn muốn nói một chuyện nữa. Sở Thất, gia không nghe lọt tai lời của tỷ, những lời của muội, ngài ấy vẫn sẽ nghe đôi câu. Gia chúng ta là chủ nhân, là Vương gia, sớm muộn cũng phải cưới chính phi. Muội khuyên ngài ấy.” “Khuyên hắn thu nhận mấy phụ nữ?”
Hạ Sơ Thất ngắt ngang những lời vòng vo của Nguyệt Dục, bĩu môi.