Nhưng ta không muốn trao đổi gì với thúc, bởi vì thúc đã không còn đáng để ta trao đổi
Bây giờ, điều thúc có thể làm chỉ là..
nén bị thương.”
Giọng của hắn ta rất nhỏ, nhưng vẫn đảm bảo Triệu Tôn có thể nghe thấy
Hắn ta nói xong, không đợi Triệu Tôn trả lời, đã phất tay áo xoay người đầy tao nhã, rời khỏi đại điện.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Trần Đại Ngưu đã nhịn khá lâu rồi, thấy Triệu Miên Trạch bỏ đi, cuối cùng y quỳ dưới đất, dùng đầu gối từ từ di chuyển đến bên cạnh Triệu Tôn, lên tiếng hỏi với chất giọng chua xót, “Điện hạ, có phải do hắn ta làm không?” Triệu Tôn không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Trần Đại Ngưu3cắn răng nghiến lợi, giọng nói gần như rặn ra từ cuống họng, pha lẫn thêm chút ít nghẹn ngào, “Quả nhiên là tên khốn Tiêu Ngọc kia đã giở trò điệu hổ ly sơn với ta
Bây giờ phải làm sao? Điện hạ, chi bằng ta đi...”
“Đại Ngưu!” Triệu Tôn ngắt lời, liếc nhìn y một cái
“Đây là đại tang của thái hoàng thái hậu, ngươi trở về chỗ của mình đi!”
Trần Đại Ngưu biết bản thân mình không giữ được bình tĩnh, bèn cúi gằm mặt xuống, không phản bác lại
Nhưng chuyện đến nước này, là do y làm mất đứa bé, nếu không thể làm chuyện gì, y sẽ thấy rất áy náy hổ thẹn
Trong lúc nhất thời, sắc mặt y lúc trắng lúc xanh, trông cực kỳ nhếch nhác.
“Điện hạ, ta cầu1xin ngài, cho ta làm chút gì đó đi?”
Nơi đáy mắt đen láy của Triệu Tổn tĩnh lặng đến mức cho dù Trần Đại Ngưu có dùng hết tất cả tế bào não cũng không thể hiểu được vì sao hắn có thể bình tĩnh đến thế.
“Điện hạ..
ta sắp rầu thúi ruột rồi.” “Ừ”, cuối cùng hắn cũng lên tiếng
“Ngươi làm giúp ta ba chuyện.” Cổ họng Trần Đại Ngưu nghẹn lại, y ghé đến gần.
“Ngài nói đi, ta đang nghe.”
Triệu Tôn từ từ thả lỏng lòng bàn tay đang siết chặt, duỗi thẳng đặt trên vạt áo tang, cất tiếng nói hững hờ, “Chuyện đầu tiên, kêu Túc vương đến điện bên cạnh cho bổn vương.” “Được.” Trần Đại Ngưu gật đầu
“Chuyện thứ hai, nếu có người hỏi, thì nói rằng sau khi thái6hoàng thái hậu qua đời, ta vô cùng đau buồn, bệnh đau đầu tái phát, nên đi uống thuốc rồi.” “Hả?” Trần Đại Ngưu thấy thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu.
“Chuyện thứ ba.” Triệu Tôn kéo dài hơi, dường như có một tia sáng yếu ớt lướt qua trong mắt, chỉ sau chớp mắt, hắn lại hạ giọng, cất tiếng nói bình thản, “Không được nói cho A Thất nghe chuyện này.”
“Vâng.” Con tim Trần Đại Ngưu thắt lại, cúi đầu, không dám tưởng tượng nếu Sở Thất biết chuyện này, tâm trạng nàng ấy sẽ ra sao, sẽ làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát
Nhưng y biết, trước giờ điện hạ vẫn luôn suy nghĩ chu toàn, sau khi sinh xong cơ thể Sở Thất suy yếu, suýt chút nữa đã mất mạng,4quả thật không nên để nàng ấy biết chuyện này.
“Đi làm đi.”
Trên mặt Triệu Tôn không có cảm xúc gì, không u sầu, cũng không đau thương, nhưng đường viền khuôn mặt lại lạnh lùng như dao khắc, đội con ngươi cũng nóng rực, hệt như một đốm lửa đang bùng cháy, càng cháy càng càng to, tỏa ra toàn là sát khí.
“Vâng!” Trần Đại Ngưu lại đáp lời, đang chuẩn bị lùi xuống, thì lại nghe hắn khẽ gọi, “Quay lại.” Trần Đại Ngưu nhăn mặt, vâng lời quỳ xuống
“Điện hạ còn chuyện gì cần dặn dò ta?” Triệu Tôn cau mày, thần sắc lạnh như băng, giọng nói rất nhỏ
“Nếu ta có gì bất trắc, chỉ cần nói với A Thất, gia vẫn khỏe, chỉ ra ngoài du ngoạn chưa về” “Bất trắc?3Du ngoạn?” Trần Đại Ngưu lặp lại, nhưng khi nghĩ kĩ, y bỗng cảm thấy giật mình chảy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn muốn đối địch trực diện với Triệu Miên Trạch rồi ư? Y nghĩ đến đây, chợt thấy nghẹn ngào khí thế hào hùng dâng trào
“Điện hạ, có ta ở đây, sẽ không để ngài gặp bất trắc đâu, ta đi theo ngài, núi đao biển lửa, ta cũng sẽ xông lên đầu...”
“Đại Ngưu!” Triệu Tôn lạnh giọng, “Gia có nhiệm vụ giao cho ngươi.”
“Là gì?” “Tiếp tục ở lại đây.”
“Làm gì?”
“Chịu tang.”
“Hả, vì sao?” “Ngươi ngốc.” “Ta...”
***
Tiếng quạ kêu đêm, cỏ hoang lay động
Đây là một cung điện bị bỏ hoang nằm gần lãnh cung, hẻo lánh và yên tĩnh, ngày thường ít người lui tới
Nghe nói nó là cung điện Cống phi từng ở vào triều đại trước, từ sau khi tiến triều bị diệt, cung điện này luôn được để trống, Hồng Thái Gia cũng chưa từng có ý định tu sửa.
Lúc này đây, trong tòa đại điện trống trải vắng lạnh, nóng nực hơn ngoài điện khá nhiều, Triệu Miên Trạch mặc đồ tang bước vào trong, sắc mặt trong âm hiểm hơn hẳn
“Két”, tiếng cửa được mở ra.
Hắn ta chưa đến gần đã có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc vọng ra từ bên trong, non nớt hệt như tiếng chim non, nhưng lại mang theo sức mạnh của mũi đao, đâm vào con tim hắn ta, đau nhói, đó là một thứ cảm giác không thể miêu tả thành lời, chỉ cảm thấy để giày càng ngày càng nặng, mỗi bước chân đều như bước trên mũi dao.
Nếu nàng ấy biết thì sẽ ra sao? Theo bản năng, hắn ta không muốn nàng biết
Hoặc nói rằng, hắn ta không muốn người nàng oán hận là hắn ta
“Làm nó nín khóc đi!” Hắn ta vừa vào điện liền hạ giọng quát lên.
“Bệ hạ minh giám!” Đông Phương Thanh Huyền mặc một bộ đồ tang trắng như tuyết, hệt như yêu nghiệt, đứng giữa cung điện cũ nát, nhưng vẫn rực rỡ chói mắt, không phải vật tầm thường
Trong vòng tay của hắn ta là một đứa bé nho nhỏ, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười nhạt, hắn ta vỗ nhẹ đứa bé, hệt như đang dỗ dành nó, những lời của hắn lại nói cho Triệu Miên Trạch nghe, “Đứa bé nhỏ thế này, sao có thể nói không khóc là không khóc?”
Triệu Miên Trạch thấy bực bội trong lòng, nhưng không trả lời.
“Hà Thừa Ân! Đốt lửa sáng lên một chút.”
Hắn tự dưng không thích sự âm u của nơi này
Trước đó, trong đại điện hoang vắng này chỉ có một ngọn đèn như đèn quỷ, in bóng trắng trên người hắn ta, bóng trắng trên người Đông Phương Thanh Huyền, và cả bụi bặm, mạng nhện trên điện, trông rất lạnh lẽo, khiến hắn ta thấy lạnh toát sống lưng.
“Bệ hạ có muốn ngồi xuống nói chuyện không?” Đông Phương Thanh Huyền chỉ vào một chiếc ghế duy nhất không bị ngã đổ trong điện rồi mỉm cười liếc nhìn lớp bụi phủ nhiều năm trên ghế.
“Hình như không ngồi được nhỉ?”