Thấy Triệu Tổn đưa Hạ Sơ Thất trở về, Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo vẫn một mực chờ bọn họ không chịu đi ngủ rốt cuộc mới có thể thả lỏng tinh thần
Bọn họ bận bịu, người cần chuẩn bị nước thì đi chuẩn bị nước, người cần dọn giường thì dọn giường, người chuẩn bị xà phòng thì chuẩn bị xà phòng, trong nội viện của viện Sở Từ không ngừng bận bịu.
Trịnh Nhị Bảo tận tâm tận lực hầu hạ gia nhà cậu ta đi tắm rửa, Tinh Lam cũng tận tụy cởi y phục của Hạ Sơ Thất rồi đỡ nàng vào thùng gỗ, vừa vẩy nước lên người nàng vừa khẽ cười rồi hỏi: “Khi người không ở đây, mấy người bọn | ta3lo lắng đến muốn chết luôn đó”
Hạ Sơ Thất cười hì hì một tiếng, vốc nước dội lên tay mình.
“Ngươi sợ ta sẽ chạy theo hắn đi mất ư?”
Tinh Lam cười, “Nếu người thực sự chạy theo gia thì mới tốt đó.” Ngừng lại một chút, sắc mặt dịu dàng của nàng ta trầm xuống, thở dài yếu ớt, “Không chỉ có người mới phải chịu những tháng ngày khiến người khác nghẹt thở thể này, bản thân ta cũng cảm thấy khó chịu thay cho hai người
Thất tiểu thư, đôi khi bản thân ta cũng không hiểu sao người và điện hạ lại không rời đi? Trời đất bao la, chẳng lẽ lại không có chốn cho hai người dung thân?”
Vấn đề này, Hạ Sơ Thất đã nghiên1cứu, thảo luận với Triệu Tôn từ trước
Nói cho cùng, chuyện này đơn giản là vấn đề giữa ích kỷ cá nhân và trách nhiệm
Tuy nhiên, nàng chưa từng nói với Tinh Lam về chuyện này nên giờ đương nhiên cũng không cần giải thích nhiều với nàng ta, nàng chỉ lắc đầu, vui vẻ hất cằm lên.
“Đó là do ngươi không hiểu thôi, bọn ta thích cảm giác yêu đương vụng trộm!”
Tinh Lam biết xưa nay nàng luôn thích đùa nên chỉ khẽ đáp một tiếng rồi cười bất đắc dĩ, nhưng không biết nàng ta nhớ ra điều gì mà hơi suy nghĩ rồi ngưng giọng: “Thất tiểu thư, tối hôm nay, sau khi người vừa đi thì Cố A Kiều đã tới đây.”
Hạ Sơ Thất hơi6sững sờ, “Nàng ta nói gì không?” Tinh Lam chần chừ một lúc rồi đáp: “Nàng ta không nói gì cả, chỉ hỏi mượn kim khâu, trước khi đi lại ấp úng nói là muốn tìm người để hỏi không biết mấy ngày nay có tin đồn gì về chuyện kia của nàng ta không? Lâu như vậy rồi mà nàng ta không về nhà, nàng ta nhớ người cha đau ốm liệt giường của mình nên muốn chào từ biệt ông ấy.”
Hạ Sơ Thất nhíu mày, “Vậy ngươi đã nói gì với nàng ta?”
“Ta nói thân thể người không thoải mái nên đã đi ngủ rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng ta không nói gì nữa mà trực tiếp rời đi luôn.” “Ừ” một tiếng, hàng lông mày nhíu chặt4của Hạ Sơ Thất dần buông lỏng
Sau khi Cổ A Kiều tới viện Sở Từ thì ở rất gần Hạ Sơ Thất
Hai người bọn họ sớm chiều gặp mặt, lại thêm lần vội vàng chế tạo chiếc váy hanbok kia nên chuyện Hạ Sơ Thất mang thai đã không thể nào giấu được nàng ta nữa
Nhưng tâm tư của nàng ta rất cẩn thận, nàng ta phát giác ra chuyện này nhưng cũng biết tránh hiềm nghi nên chưa từng chủ động hỏi Hạ Sơ Thất để tránh chuyện phát sinh
Mặc dù nàng tin tưởng A Kiều sẽ không làm những chuyện có lỗi với mình nhưng bản thân nàng cũng không sẵn sàng để Tiểu Thập Cửu gặp nguy hiểm vì một chút sơ suất, lơ là của3mình
Cho nên, mấy ngày nay, nàng dùng lý do muốn bảo vệ an toàn cho Cổ A Kiều nên không để nàng ta rời khỏi viện Sở Từ dù chỉ nửa bước.
Chỉ cần người không rời đi thì sẽ không lộ ra bất cứ chuyện gì
Nhưng hôm nay, khi nàng ta chủ động nói rằng mình muốn về thăm phụ thân thì Hạ Sơ Thất lại cảm thấy hơi khó xử
Lần trước Cổ A Kiều đi rất vội vàng, lại còn phải rời đi lúc lão Cố đang lâm bệnh, thời gian lâu như vậy rồi, con gái muốn về thăm cha là chuyện rất bình thường, nàng không có lý do gì để không cho A Kiểu về nhà thăm phụ thân cả
Nhưng nếu để nàng ta mang theo bí mật lớn như thế này mà rời khỏi viện Sở Từ thì Hạ Sơ Thất lại càng thấy bất an.
Suy nghĩ một hồi, nàng mới thở dài, “Để mai ta nói chuyện với nàng ấy vậy.” “Người định đồng ý với nàng ta sao?” Tinh Lam cũng có cùng lo lắng với nàng
Hạ Sơ Thất khép mắt, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp: “Không, ta sẽ nói cho nàng ta biết rằng người Bắc Địch vẫn chưa rời đi, quan hệ giữa Bắc Địch và Đại Yến đang xảy ra hiềm khích do chuyện ở Đông Uyển lúc trước, giờ sự tình còn chưa được giải quyết, không nên để phát sinh thêm sự cố nữa, nàng ta cứ yên ổn ở lại viện Sở Từ đi.”
“Tốt nhất là như vậy.” Tinh Lam thở dài một hơi
“Chí ít...” Hạ Sơ Thất mở miệng, nàng nhìn ánh đèn dầu trong phòng, ánh mắt hơi trầm xuống, “Phải đợi đến khi Tiểu Thập Cửu ra đời thì ta mới có thể để nàng ta rời đi được
Không phải là ta không tin nàng ta mà là ta không thể đánh cược nổi.” Hạ Sơ Thất mặc bộ quần áo ngủ được Tinh Lam đặc chế - “Áo ngủ kiểu mới dành cho phụ nữ có thai” đi vào phòng trong, Triệu Tổn đang mặc một bộ quần áo thoải mái, nghiêng người nằm trên giường đọc sách
Thấy nàng bước vào, hắn đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống rồi cầm khăn nhung lau khô tóc cho nàng
“Thân thể thoải mái hơn chưa?”
“Ừm.” Nàng uể oải đáp.
“Hôm nay nán lại lâu như vậy, nàng có một không?”
“Ừm.”
“Sao thế?” Động tác trên tay của hắn hơi ngừng lại.
“Ừm.”
Hai người bọn họ cứ thể, ông nói gà bà nói vịt mà trả lời, nàng rõ ràng không để tâm đến những câu hỏi của hắn
Triệu Tôn nhìn nàng một chút rồi mím môi, không hề lên tiếng, chỉ đặt chiếc khăn xuống rồi đứng dậy đi cắt bấc đèn không ngừng tỏa sáng, đến khi quay lại thì đúng lúc nhìn thấy nàng trừng mắt lên thì nhíu mày.
“Hình như A Thất không vui à?”
Hạ Sơ Thất xoay người rồi bỗng nhiên ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn.
“Không chịu nổi nữa! Triệu Thập Cửu, chàng còn dám giả ngu với thiếp sao?” “Ừm?” Triệu Tồn khẽ chau mày, dường như vẫn không hiểu năng nói gì, nhìn nàng rồi xoay người ôm nàng vào lòng: “Rốt cuộc lại có chuyện gì nào?” Thấy hắn như vậy, Hạ Sơ Thất không vui xòe tay ra
“Đồ đâu? Chàng lấy ra, thiếp tha cho chàng một mạng!” Thấy nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi mình thì Triệu Tôn cười nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ vào bàn tay nàng
“Làm sao gia dám giữ lại vật đó chứ? Lúc nãy đã ném đi rồi.”
Ném rồi ư? Hạ Sơ Thất không quá tin tưởng hẳn nên liền bổ nhào qua, sờ soạng bốn phía trên người hắn
Nàng tìm khắp một lượt từ trên xuống dưới mà vẫn không tìm thấy chiếc khăn thêu mà Đông Phương Thanh Huyền đưa cho hắn lúc ở quán rượu Như Hoa
Nàng buồn bực, túm lấy trung y của hắn định cởi ra để tìm.
“Thiếp không tin chàng sẽ ném đi
Nói, rốt cuộc chàng giấu nó ở đâu vậy?”
“..
A Thất, sao nàng phải sốt ruột như vậy chứ?” Triệu Tôn bất đắc dĩ phối hợp với nàng, cởi tay áo trái rồi lại cởi tay áo phải, thấy cởi xong áo rồi, nàng lại muốn cởi tới quần lót thì dở khóc dở cười giữ cổ tay nàng lại rồi bất thình lình xoay người đổi vị trí, giữ chặt nàng trong ngực mình.