Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

“Lý trí nói cho ta biết rằng không thể làm vậy, nhưng mặt mũi của ngươi... thực sự quá... quá đáng ghét... Ta muốn cắn ngươi một cái.” Nàng lảm nhảm, đầu óc không tỉnh táo lắm, người cũng trở nên nóng nảy, đột nhiên xoay

u người, nắm chặt lấy áo ngủ của Triệu Tôn, lóng ngóng kéo tới kéo lui, không ngừng cọ xát vào người hắn.

“Không muốn chịu thua thiệt, không muốn ông đây hủy hoại ngươi thì cắn ta mau...

Nàng càng áp sát hơn, động tác càng lúc càng quá đáng, cả người gần như đã vùi2vào lòng hắn. “Đừng nhúc nhích!” Triệu Tôn khẽ quát một tiếng, miễn cưỡng khống chế nàng. “Ủa, Triệu Đê Tiện... Giọng của người nghe là lạ...” Hạ Sơ Thất xấu xa nheo mắt lại, nhìn vào mắt hắn, “Nói, có phải người nổi lòng muốn đánh mèo* với ta đúng không?”

(*) Nỗi lòng đánh mèo: mang tâm địa xấu.

“Nổi lòng muốn đánh mèo?” Trên khuôn mặt quý khí của Triệu Tôn hiện vẻ khó hiểu.

“Ha ha, ta sẽ không nói cho ngươi biết nổi lòng muốn đánh mèo là gì đâu. Người đó... nham hiểm xấu xa... thoạt nhìn cứ8tưởng là một chính nhân quân tử... nhưng thật ra... Không được... ta phải kiểm tra một chút.”

Nếu như không có thứ thuốc “Sướng Hoan Kiều” kia, có lẽ Hạ Sơ Thất cũng không to gan thế. Nhưng lúc này rõ ràng là nàng không bình thường. Nàng cảm thấy nếu có thể khiến Triệu Đê Tiện mặt lạnh, ruột lạnh, tim lạnh, lời lẽ lạnh nhạt có “phản ứng làm loạn” gì đó, thì quả thực còn khoái chí hơn đùa bỡn Đông Phương Thanh Huyền, cho nên liền chẳng chút kiêng dè.

“Sở Thất!”


Triệu Tôn níu chặt tay nàng, đôi6mắt lạnh không thể tả.

“Khụ! Gia, thuốc đến rồi!”

Nguyệt Dục ho khan một tràng. Nàng ta nhận lấy một bát thuốc Đông y được làm từ cháo loãng và lòng trắng trứng từ hai thị vệ rồi bưng vào. Triệu Tôn như trút được gánh nặng, vội khống chế Hạ Sơ Thất, không cho phép nàng cọ vào người mình.

“Cái đó dùng thể nào?”

Hạ Sơ Thất mơ màng “ăm” một tiếng, dưới ánh mắt soi mói lạnh lẽo của Nguyệt Dục, múc một chén rồi uống, xong xuôi lại mức thêm chén nữa uống tiếp, cứ uống cho đến khi cảm3thấy nước sắp trào lên cổ họng rồi thì mới đột nhiên giữ chặt tay Triệu Tôn, kéo về phía người mình, tiện thể liếc mắt đưa tình cười với hắn.

“Gia, mượn ngón tay ngươi... dùng một chút.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Sơ Thất.

Nhưng không ai ngờ rằng, ở ngay trước mặt bao người, nàng nở nụ cười tội nghiệp, kéo tay Triệu Tôn mập mờ vẽ trên người mình một chút, rồi đột nhiên đút ngón tay của hắn vào miệng mình để móc họng ra. “Pe... oe...”

Triệu Tôn không tránh kịp, “rào” một tiếng, chất5thải tuôn ra rào rào, tỏa ra mùi thuốc Đông y nồng nặc, chảy từ ngực hắn xuống vạt áo, gây tai họa vô cùng thê thảm cho cái áo ngủ gam màu nâu của hắn.

“Gia à!”

“Gia!”

Mấy tiếng kêu kinh ngạc đồng thời thốt lên.

Chủ tử của bọn họ đã phải chịu đối xử như thể bao giờ? Đã bao giờ phải chịu thua thiệt như thế chứ? “Diêm Vương mặt lạnh” không phải là cái tên để gọi chơi. Đừng nói nôn thẳng đồ bẩn vào người hắn, mà bình thường muốn vào phòng hắn cũng phải vệ sinh cơ thể sạch sẽ, chỉ sợ không khí loáng thoáng có mùi lạ sẽ gặp xui xẻo.

Trịnh Nhị Bảo vội luống cuống chạy tới, vừa thay quần áo lại vừa chuẩn bị nước, chỉ thiếu điều khóc toáng lên một trận nữa thôi. Nguyệt Dạc cũng cuống cuồng chạy tới giúp đỡ, ánh mắt trách cứ như dao khoét nhìn về phía Hạ Sơ Thất. Mai Tử thì nháy mắt với nàng như điên, ý bảo nàng mau chóng biết điều mà xin dung thứ.

Nhưng Hạ Sơ Thất đã hoàn toàn mơ màng rồi.


Đôi mắt khép hờ, đầu óc mông lung, đỏ mặt nhắm mắt nhắm mũi, đâu còn quan tâm đến việc Triệu Tôn có thể buồn nôn đến mức muốn giết nàng hay không? Nàng vẫn còn nôn, liên tục nôn hết tất cả đồ trong dạ dày ra, lúc này mới phát hiện bầu không khí trong phòng là lạ.

“Thật gan dạ.” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh đến kỳ lạ.

Hạ Sơ Thất đỏ bừng cả mặt, vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. “Quả nhiên, dùng tay của ngươi sẽ buồn nôn hơn một chút.”

Mặt Triệu Tôn đen lại, sau đó chuyển xanh, hắn nhíu chặt mày, “Sở Thất, người còn dám nói?”

Hạ Sơ Thất nên một trận, trong người đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng cười tủm tỉm ngồi dậy vái chào hắn thật thấp, giả vờ lanh lợi đáng yêu, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, móc một cái liền hiệu nghiệm. Gia à, ngươi mau đi tắm đi chứ.”

Này cũng coi là xin tha rồi. Nàng vốn tưởng Triệu Tôn còn muốn ăn thịt nàng luôn, nhưng không ngờ hắn lại không nói gì, chỉ thản nhiên lườm nàng một cái, rồi quay người đến tình phòng. Hạ Sơ Thất ngạc nhiên một lát, không kịp nghĩ về tâm tư của hắn nữa, lại bê một bát to lên, bắt đầu uống cháo trứng.

Uống rồi móc, móc rồi nôn, nôn rồi lại uống, uống tiếp rồi lại nôn, nàng và cái bát “cháo loãng thêm lòng trắng trứng” kia cùng phấn đấu, cả người cứ như vừa có một trận mưa xối lên, quần áo ướt đẫm, tóc tai bết bát, vết thương nơi thái dương càng thêm kinh khủng. Lúc này, nàng mới lảo đảo ung dung nằm ngửa trên chiếc giường gỗ hoa lệ chạm khắc rộng rãi của Triệu Tôn, ợ một hơi thật dài.

Đau nhức, mỏi nhừ, mệt lả, yếu ớt...

Nàng nhẹ nhàng có người, không muốn cử động dù chỉ là một đầu ngón tay. Mặc dù dạ dày đã rỗng tuếch nhưng trước đó cơ thể nàng bị thấm thuốc, không thể khá hơn chỉ trong một chốc. Trong lúc há miệng thở hổn hển, nàng liền ngủ mê man trên giường, cứ thế đến khi Triệu Tổn tắm rửa thay quần áo đi ra, vỗ mạnh lên đầu nàng, thì nàng mới mở mắt ra nhìn hắn.

“Ngài tắm sạch sẽ rồi hả? Ôi trời, đừng sa sầm mặt nữa, trống xấu xí biết chừng nào! Tới là ân tình, đi là nợ nần. Lần này ta nợ ngài nhiều bạc như thế, ngài mau bàn tính kĩ càng một chút, nhất định sẽ cảm thấy cuộc đời giàu sang của ngài thực sự rất mỹ mãn.”


“Đứng dậy!” Triệu Tôn lạnh lẽo nhìn nàng, chẳng hề có chút biểu cảm nào.

Hạ Sơ Thất “a” một tiếng, mở to hai mắt, cười tươi rói, “Ha ha ha, nhìn ngươi tức giận kìa! Ta nói này, lúc này người đang có cảm giác cơn tức xông thẳng lên đầu phải không? Căm phẫn tận xương, đau khổ thấu tim, nhưng lại bất lực?”

Rất hiển nhiên, Triệu Tôn không hề muốn đáp lại nàng. Cơ thể nàng cũng không thoải mái, trong lòng cứ như có mèo con đang cào, trên trán cũng đau đớn cực kì. Nhưng nàng không muốn bỏ qua cơ hội chọc tức hắn, bèn chép miệng cười nói: “Gia à, bài học hôm nay ta dạy người mang tên quân tử đấu trí không đấu sức", rõ chưa?”

Triệu Tôn nheo mắt, vẫn là câu nói đó: “Tránh ra, đừng nằm trên giường gia.”

Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh, nói:

Sao hả? Nằm trên giường người thì sao? Cái giường này to quá mà, làm phiền ngươi sao?” “Bẩn chết, mau đem đi giặt đi.” Sương lạnh trên mặt Triệu Tôn lại dày hơn.

“Bản sao? Đâu có bẩn, ta cảm thấy sạch lắm mà. Haizz, hai trăm lượng của cô nương ta hôm nay tiêu đáng giá quá.” Sau khi nôn thốc nôn tháo để rửa ruột, Hạ Sơ Thất thật ra đã không còn nhiều tâm tư và sức lực để đấu võ mồm với tên này nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn dáng vẻ rõ ràng đã tức giận đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói xanh mà còn cố ý giả vờ cao quý lạnh lùng bình tĩnh của hắn, cảm giác thành tựu trong lòng nàng lại không ngừng tăng cao, chỉ cảm thấy đầu đã bớt đau, tay chân thoải mái.

“Gia, ta không đi bộ được, ngươi lại cho ta mượn giường để ngủ một giấc nhé?” Cười nói xong, nàng liền thấy vẻ mặt của Nguyệt Dục đang quét dọn bãi nên hơi cứng lại.

“Gia...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận