Nhưng từ “xa cách” kia cũng chỉ là hoang tưởng của bản thân hắn
Trên thực tế, Triệu Tôn không hề biết được hắn ra rốt cuộc đang làm trò mèo gì.
Nhân Tiêu Tiểu sửng sốt, cơ thể xụi lơ dựa vào thùng gỗ
“Đều do ngươi ép ta..
Nếu ngươi không làm nhục ta, ta cũng sẽ không...” Nói đến đây, Ô Nhân Tiêu Tiêu hận không thể cắn đứt lưỡi mình
Nàng cần gì phải giải thích, hắn muốn nghĩ thế nào về nàng đều chẳng quan trọng
Hắn là kẻ địch, là kẻ thù, nàng cực kỳ muốn giết chết tên khốn này
Nàng dừng lại, rồi cười tiếp.
“Nhưng may mà nhờ có ngươi, nếu ngươi không làm nhục ta, sao ta có thể quyết tâm? Sao ta có thể được hoàng để hứa gả cho Tấn vương? Ta cực kỳ hài lòng3với chuyện thành hôn này, vài ngày trước ta đã gửi thư về Cáp Lạt Hoa Lâm, nói với phụ hoàng
Phụ hoàng nhất định cũng sẽ vui cho ta, toàn tộc ta cũng sẽ vui cho ta, bởi vì ta sắp được gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời này..
Những chuyện này đều không liên quan đến người, cút đi!”
Nụ cười trên môi Nguyễn Hữu càng tươi hơn.
Đợi nàng nói xong, hắn đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, kéo về phía mình, nói nhỏ, “Nói nghe hay thật
Hôn sự của nàng tất nhiên không liên quan đến tiểu gia, nhưng mèo hoang nhỏ ơi, nàng nghĩ thử xem, ta và Thiên Lộc có mối quan hệ như thế, sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn một người từng bị mình chơi làm chính phi của thúc0ấy chứ?”
Một chữ “chơi” mang mùi dâm ô, làm mặt mày Ô Nhân Tiêu Tiêu tái nhợt
Nàng hơi cúi đầu, nhìn cánh hoa nổi bềnh bồng trên mặt nước, “Chuyện đã đến nước này, sao ta có thể hủy hôn được? Nguyên Hữu, người bỏ qua đi, đừng ép ta nữa, có được không?”
“Không được!” “Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Muốn làm gì ư? Thật ra những ngày qua, bản thân Nguyễn Hữu cũng không hiểu hắn muốn nàng làm gì
Cứ như bây giờ, hắn chỉ không muốn Ô Nhân Tiêu Tiêu gả cho Triệu Tôn mà thôi
Nhưng nếu không gả cho Triệu Tôn thì sau này nàng sẽ thế nào?
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Hắn ngơ ngác, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của đối phương, đột nhiên mỉm cười, nghiêng người tì vào mép thùng,5đưa lưng về phía nàng, thong thả nói, “Tiểu gia ta cũng không muốn gì
Chà lưng giúp ta trước đi nhỉ?”
Nhân Tiêu Tiêu thấy cổ họng ngọt tanh, máu huyết sôi trào.
Nhìn lưng của hắn, nàng cực kỳ muốn xé một miếng thịt từ trên đó xuống.
Né tránh hắn suốt vài ngày qua, cuối cùng nàng vẫn phải rơi vào tay đối phương
Không thể gọi, không thể kêu, không đánh được, không giết được, nàng căm hận cực kỳ, muốn hắn chết quách đi cho rồi, hận đến mức cơn phẫn nộ xông thẳng lên đầu, một khi đã ép đến đường cùng sẽ không thèm màng đến bất kỳ điều gì khác
Con tim run lên, nàng nheo mắt lại, lẳng lặng cầm chiếc khăn vắt bến thành, híp mắt di chuyển đến gần.
Nàng nhúng khăn vào nước, bắt đầu4kỳ lưng cho hắn
Nguyễn Hữu nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn chiếc bóng hắt ra từ giá cắm nến.
“Mạnh lên một chút.” Nàng quả nhiên nghe lời, kỳ mạnh tay hơn một chút.
“Thoải mái...” Nguyễn Hữu thở dài, mắt khép hờ, khóe môi mang theo độ cong vui vẻ khó diễn tả bằng lời, bỗng nhiên cảm thấy rằng nếu bắt nàng kỳ lưng cho mình cả đời, có khi cũng là một sự lựa chọn không tồi nhỉ? Nhưng nàng là một công chúa, nếu không cưới thì sao có thể bắt nàng kỳ lưng cho mình cả đời? Cưới nàng ư, đây cũng là một chủ ý không tồi
Nhưng sao hắn lại không biết cô công chúa Bắc Địch này hận mình đến chết, sao có thể ngoan ngoãn chịu gả cho mình chứ? Thôi vậy, vì Thiên9Lộc, cho dù phải dùng một vài thủ đoạn bất chính thì cũng chỉ xem như trừ hại cho dân..
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, thì bỗng có nước nhiễu lên đầu
Giây tiếp theo, chiếc khăn kỳ lưng ấy siết lấy cổ hắn.
“Ngươi chết đi! Chết đi!”
Nhân Tiểu Tiểu cắn răng nghiến lợi, dùng sức kéo mạnh về sau, vì để mượn lực, nàng còn bất chấp cơ thể trần trụi, tì đầu gối vào người hắn.
“Khụ khụ!”
Nguyễn Hữu ngạt thở ho khan, nhanh chóng túm lấy cổ tay nàng
Cô nàng này xem thường hắn quá rồi
“Ừm” một tiếng, hắn đổi khách thành chủ, giành lại chiếc khăn, quần ngược vào gáy đối phương, kéo về trước, dang hai tay ra ôm nàng vào lòng.
Hắn cúi đầu nhìn, cười tà quái.
“Tự sà vào lòng? Có nôn nóng quá không đấy?”
Nhân Tiêu Tiêu nín thở, mặt mày đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu khuất phục, nàng bắt đầu giãy giụa vật lộn
Hai người vờn nhau như thế, bọt nước bắn tung tóe ra ngoài
Không lâu sau, nước trong thùng càng ngày càng ít, mực nước cũng càng ngày càng thấp
Thấy nước từ từ rút xuống, Ô Nhân Tiêu Tiêu hoảng sợ, vứt tay hắn ra, muốn chui tọt xuống nước, nhưng lại bị Nguyễn Hữu lôi lên, đè vào vách thùng.
“Mèo hoang nhỏ, tính tình hung hăng nhỉ?”
Nhìn hắn cười, Ô Nhân Tiêu Tiêu nghiên chặt răng, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác, còn cái tên đang đè trên người nàng thì không hề biết thương hoa tiếc ngọc, xuống tay cực kỳ mạnh bạo, cứ như không xem nàng là con gái vậy
“Hôm nay tiểu gia phải xem nàng hung hăng tới cỡ nào!” Đôi mắt nàng đỏ ngầu, “Nguyên Hữu, rồi có một ngày ta sẽ giết ngươi.”
“Giết ta?” Nguyễn Hữu cười khẽ, giữ cằm nàng lại, ép nàng ngẩng đầu lên đối diện với mình
Hắn im lặng ngắm nhìn, bỗng nhiên cúi đầu xuống, kể vào môi đối phương, “Tiểu gia thấy nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì đừng trách ta nhé
Được, thuyền đã cập bến rồi, nếu tiểu gia không xơi nàng, há chẳng phải uổng công lăn lộn chốn gió trăng nhiều năm qua, để rồi bị người ta chê cười ư?”
Đôi mắt phượng nửa khép nửa mở, hắn bày ra dáng vẻ “đã làm là làm đến cùng”, một tay kìm chặt đối phương, một tay kia giơ lên, nhấc phần cơ thể mà nàng tìm đủ mọi cách giấu lên tì vào vách thùng gỗ.
Nhân Tiêu Tiêu thở dốc, giãy giụa trong hổ thẹn, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi cảnh bị hắn bắt nạt, nhìn từng vòng sông nước dập dờn, nàng quyết tâm, nương theo không gian nhỏ hẹp trong thùng, đầm từng cái từng cái vào người hắn.
Khi còn ở Mạc Bắc, nàng từng luyện chút ít võ công, có thể xem như khá lợi hại trong đám các cô nương, nhưng trên tay không có cung nỏ, thành ra vài chiêu này lại chẳng hề có tác dụng gì trước mặt Nguyên Hữu, chỉ qua vài hiệp là đã bị hắn đè xuống, ngoại trừ thở dốc ra thì không thể cử động được dù chỉ một chút.
“Nguyên Hữu, ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn giết ngươi! Ngươi dám đối xử với ta như thế, ta nhất định, nhất định phải giết ngươi!”
“Ta nhất định phải giết ngươi!”