Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Suy nghĩ một hồi lâu, nàng bỗng xoay người sang, khoác cánh tay lên trên cổ y, chậm rãi đưa mặt tới, hôn lên cằm y

“Hầu gia, chàng đừng có tức giận thiếp, thiếp chỉ bất an trong lòng mà thôi.” Đây là lần đầu tiên nàng chủ động thân mật cùng y như vậy

Giọng nói nàng run run, mang theo vẻ muốn yêu nhưng không dám yêu cầu, lại thêm một tia xấu hổ, cũng nhiều hơn một tia quyến rũ

Cổ họng Trần Đại Ngưu siết chặt, nhìn người vợ đẹp gần trong gang tấc, trong phút chốc thân thể, đã căng lên, dưới tiếng thở dài khẽ khàng và nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp của nàng, trở tay ôm nàng thật chặt

“Vợ à, là ta không đúng, đã nặng lời với nàng.” “Rốt cuộc2là chàng đang giấu thiếp chuyện gì?” Nàng cúi thấp đầu xuống hỏi, bờ môi êm ái hôn khắp khuôn mặt của y, lớp da mịn màng mỏng manh ma sát vào đôi môi của y, mãi cho đến khi hai đối mối quấn chặt lấy nhau, hai thân thể áp sát vào nhau mà dâng lên sóng tình, nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nặng nề của y, nhưng y vẫn lắc đầu, hàm hô mà nói một chữ “không”

Xem ra, với y mà nói, nàng vẫn mãi chỉ là một người ngoài mà thôi

Suy nghĩ như vậy khiến sóng tình đang sôi trào trong người nàng dân tiêu biến

“Vâng, không có gì là tốt rồi

Hầu gia, đi ngủ thôi!” Vừa mới như tình mật ý, giờ lại lạnh lùng như vậy

Không9chỉ có động tác mà cả giọng điệu hay là biểu lộ cũng như thế

Nàng thu tay lại, kéo tấm chăn lúc trước hai người vì kích động đẩy ra đắp lên người, đưa lưng về phía y

“Vợ..”Y trợn trừng đôi mắt, thuận thể ôm lấy eo nàng, kéo về phía trước người mình, một tay thò vào phía dưới thân thể nàng, đè xuống, rồi hôn lên đôi môi của nàng, “Lúc này nàng cũng đừng trách ta thổ lỗ, là do nàng.”

Nàng không thể nào nói được, môi đã lọt vào trong miệng của y, thân thể cũng đã rơi vào trong tay y, một ao xuân thủy cũng bị quấy lên, đương nhiên cũng không hỏi ra được những nghi hoặc trong lòng mình

Cho dù không thể nói chuyện với nhau được, chỉ có6thể giao lưu bằng thân thể, nhưng nàng cảm thấy y đối xử với mình như thế này cũng là xem trọng mình rồi

Nghĩ như vậy nên thân thể nàng chậm rãi mềm nhũn, mặc y muốn làm gì thì làm

Y cũng nhận ra được điều này, mỗi lần hôn lên đôi môi của nàng, động tác của y lại chậm đi một chút.


“Vợ à, nàng thật tốt.” Nàng giật mình trong lòng, ôm chặt lấy y, khẽ gọi một tiếng nho nhỏ: “Hầu gia!” Cửa sổ sát mặt nước bên hông khoang thuyền đóng chặt

Nhưng loại cửa sổ này không thể đóng kín hoàn toàn được

Ở bên ngoài ô cửa sổ, ánh lửa của đèn lồng phản chiếu xuống mặt nước, từng vòng gợn sóng, chiểu ra hai bóng người một lớn một nhỏ, nhưng lại0không soi tới được gương mặt lúng túng của hai người

Nghe trong khoang thuyền truyền ra từng tiếng thở dốc, Giáp Nhất cố gắng ôm lấy eo của Hạ Sơ Thất, một tay vịn vào thành thuyền, phi thân nhảy lên trên nóc khoang thuyền, chỉ mấy bước đã đáp xuống boong thuyền, sau đó thở nặng nề.

“Bây giờ đã yên tâm chưa?”

Hạ Sơ Thất liếc hắn ta một cái, nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng không khỏi cười thành tiếng

Vừa rồi đi tìm Trần Đại Ngưu, không cẩn thận lại nghe được một hồi xuân cùng sống động, điều này vốn không phải là điều nàng mong muốn

Nhưng nghe thì cũng đã nghe rồi, nàng cũng không quá xấu hổ, chỉ là thấy gương mặt đen thui của Giáp Nhất không được tự nhiên mà vô7cùng ngượng ngùng thì hết sức buồn cười.

“Có thể trải qua hai tầng khảo nghiệm chịu đựng sắc đẹp và tình cảm cùng một lúc, xem ra Định An hầu cũng là người một lòng hướng về Triệu Thập Cửu, xứng đáng cho chúng ta tín nhiệm, cũng không uổng công ta từ xa chạy tới, tặng cho y một công lao to lớn.” Giáp Nhất ho một tiếng, nhìn nàng, im lặng

Nàng hiếm khi nở nụ cười phát ra từ trong tim như thế

Qua mấy ngày nay, mặc dù ai nhìn nàng cũng đều có thể thấy được một nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt

Nhưng hắn ta biết, nàng tự mình chôn nỗi đau khổ trong lòng có bao nhiêu khó chịu

“Nhìn ta như thể làm gì? Trên mặt ta mọc hoa rồi sao?” Hạ Sơ Thất đập lên vai hắn ta, khóe miệng hơi vểnh lên.

Giáp Nhất mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ, “Suy nghĩ chu đáo như thế này là chuyện tốt, đề phòng chu đáo mới có thể tránh được tai nạn

Nhưng mà Hạ Sở, nếu như Định An hầu biết ngươi không hoàn toàn tin tưởng y thì khó tránh sẽ có điều suy nghĩ.”

“Không cho y biết là được chứ gì?” Hạ Sơ Thất cười tự giễu một tiếng, lặng lẽ nhìn hắn ta, “Người trên đời này chỉ nghĩ đến chữ "lợi" mà thôi


Ta và Đại Ngưu ca quen biết hơn một năm, tình cảnh của mỗi người không giống nhau

Thân phận y bây giờ, tiền để sau này, còn có tình cảm của y và Thanh Hoa..

đều đã khác so với trước kia

Là người thì sẽ thay đổi, khó mà giữ được tấm lòng lúc đầu.”

Giáp Nhất im lặng một lát, “Người thay đổi, là ngươi.” Sơ Thất nhìn ra mặt biển vô tận phía xa, không cười nữa

“Ông chủ Giáp, người biết không? Trước kia ta là người cực kỳ dễ tin tưởng người khác

Cho nên khi đó, ta thường đấu võ mồm với Triệu Thập Cửu, chửi chàng, mắng chàng

Nhưng trong tiềm thức, ta rất yên tâm về chàng, chàng che chở ta, nuông chiều ta, cho dù là chuyện gì, ta đều không cần phải so đo lòng người hiểm ác, ta tự tại tiêu sái..

Nhưng bây giờ, chàng không có ở đây, ta không thể mắc sai lầm được, cũng không được phép có sai lầm

Ta sẽ không tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.”

Nàng hơi ngước mặt lên, đôi vai thon gầy và sống lưng thẳng tắp, ánh sáng đèn lồng trên thuyền cũng không quá rực rỡ, nhưng cái bóng chiếu lên khuôn mặt nàng khiến cho lòng người run sợ, còn vòng eo uyển chuyển của nàng chỉ to bằng một vòng cánh tay, bé nhỏ đến mức khiến người nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

“Vậy ta thì sao?” Giáp Nhất nhíu mày

“Ngươi? Còn phải khảo nghiệm đã.” Hạ Sơ Thất quay đầu sang liếc hắn ta, giống như là đang nói đùa, còn thè lưỡi

Nhưng hình như nghĩ đến điều gì đó, nàng thu hồi vẻ mặt, mỗi chữ nói ra khỏi miệng đều vô cùng lạnh lùng: “Ông chủ Giáp, tối nay quá bình tĩnh, điều này khiến lòng ta khó chịu.” Giáp Nhất nhìn nàng, môi giật giật, đi mấy bước tới gần bên cạnh nàng, đột nhiên cúi thấp đầu, quan sát vẻ mặt nàng ở khoảng cách gần

“Thấy người ta quấn quýt như keo sơn, khó chịu sao?” Hạ Sơ Thất khẽ ngẩn ra.

Nàng không muốn thừa nhận mình bị chặn họng, nhưng nàng thật sự rất khó chịu


Khi nghe được Đại Ngưu ca và Thanh Hoa nỉ non nồng nàn, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ hay là bị dấy lên dục vọng, cảm giác duy nhất chỉ là khó chịu

Như là chỉ trong chốc lát, những ký ức đang phủ bụi nơi đáy lòng như virus lan tràn trên người nàng

Đôi môi ẩm ướt và khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thâm thúy và chăm chú, giọng nói gợi cảm và từ tính của Triệu Thập Cửu đểu hiện lên rõ ràng trong trí óc nàng, đến mức nàng muốn trần xóa đi cũng không được.

Xem ra, cho dù có trải qua chuyện gì, cho dù nhìn thấy người nào, cho dù nàng có giả vờ rằng mình nhẹ nhõm thế nào, mạnh mẽ ra sao, không thèm để ý như thế nào, thì chỉ cần chạm đến những ký ức về hắn là cảm xúc lại rớt xuống ngàn trượng

“Không cần phải khó chịu, âm thanh của ngươi êm tai hơn so với nàng ta.” Giáp Nhất đột nhiên thở dài, giọng nói rất thấp và hời hợt, nhưng nói cũng rất chân thành.

“Đa tạ đã khích lệ.” Hạ Sơ Thất giật khóe môi, “hung tàn” nhìn hắn ta

Tất nhiên nàng biết, thân hình này có lẽ không xuất sắc, nhưng giọng nói thì đúng là ngàn dặm không tìm được một

Yêu kiều mà mê hoặc lòng người, mềm mại mà đầy quyến rũ, dù nàng làm người hai đời thì đây cũng là giọng nói có sức hấp dẫn nhất mà nàng từng nghe.

“Không cần cảm ơn

Chỉ đáng tiếc, sợ là sau này không được nghe nữa.” Giáp Nhất nói, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt cũng lệch đi nơi khác.

Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, đột nhiên phản ứng lại

Âm thanh mà hắn ta vừa nói là..

Tai nàng hơi nóng lên, nàng nhớ lại, đây không phải là lần đầu tiên ông chủ Giáp nghe chuyện phòng the

Ở lầu Hồi Quang Phản Chiếu, hắn ta đã nghe ròng rã ba ngày ba đêm

Hít vào một hơi, nàng hung dữ trừng mắt sang

“Ông chủ Giáp, ngươi còn dám nói thêm một chữ...” “Thì sao hả?”

“Ta rút đầu lưỡi ngươi.”

Nàng nói vô cùng hung ác, nhưng dường như Giáp Nhất lại không có cảm giác gì, chờ khi nàng khôi phục dược nụ cười quen thuộc, hắn ta mới rút một cái khăn tay ra, nhẹ nhàng lau hốc mắt của nàng

“Ngươi đắc ý đến mức nào mà cười ra cả nước mắt thế này chứ?” Hạ Sơ Thất cười lạnh một tiếng, “Ai nói đó là nước mắt?” “Không phải nước mắt thì là gì?”


“Đó là một ít dung dịch trong suốt có muối do tuyển lệ bài tiết ra.”

Hiển nhiên Giáp Nhất không hiểu, ngẩn người một chút, không đợi hắn ta mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kèn báo bén nhọn

Tiếng kèn báo vừa dứt, trên mặt nước vốn đang yên tĩnh, từ xa bỗng có mấy chiếc thuyền lớn không treo cờ lao tới, nhanh chóng tiến tới gần chiếc thuyền quan này

“Kẻ nào? Thấy thuyền quan của Định An hầu mà còn không tránh đường sao?” Binh sĩ trực đêm trên thuyền quan phất cờ hét lên

Thuyền đối diện vang lên một trận tiếng cười to “ha ha” đáp lại, có tên thổ phỉ rống to, “Người trên thuyền nghe đây, các ông chỉ cướp tiền chứ không giết người, thức thời thì mau dâng đồ đáng tiền ra ngoài, ông đây sẽ tha mạng chó cho các ngươi!”

Thổ phỉ cướp của quan viên, hải tặc cướp thuyền quan sao?

Một tên tướng sĩ cười lớn.

“Mẹ nó chứ, ngươi từ đầu lăn ra? Lại dám cười thuyền của Định An hẩu sao?”

Một người khác cũng cười theo.

“Này, các huynh đệ, vịnh Bột Hải từ lúc nào mà có hải tặc thế, đúng là con mẹ nó quái dị.”

Người hai bên gào to hò hét, đối qua đối lại trên mặt biển.

Tướng sĩ trên thuyền quan bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Vịnh Bột Hải vào ban đêm rất vắng lặng, không có một chút gió nào

Nhưng khi mấy chiếc thuyền lớn kia tới gần, người trên thuyền quan mới nhận ra, mấy chiếc thuyền đó cũng không phải là thuyền bình thường mà cực kỳ to lớn

Chúng nhanh chóng tiến lên vây quanh, ép cho chiếc thuyền này phải ngừng trên mặt biển

Mà người phía trên đó đều mặc quần áo màu đen, đầu quấn vải đen, hung ác dữ tợn, nhìn rất giống hải tặc,

Nhìn thấy bọn chúng, Hạ Sơ Thất cười

“Ông chủ Giáp, cuối cùng đã tới.” Giáp Nhất thấp giọng trả lời, “Đúng vậy, tới rồi.” “Bọn chúng quả nhiên không khiến ta thất vọng, nhìn thế trận này còn có vẻ rất lớn đây.” “Đúng vậy, rất lớn.”

Hạ Sơ Thất im lặng nhìn hắn ta một cái, hắn ta cũng mang vẻ đầy vô tội nhìn qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui