Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Đông Phương Thanh Huyền cười nói, “Thất tiểu thư nói có lý lắm.” Dứt lời, hắn ta nhìn một tảng đá lớn bị đẩy ngã ở phía cửa, “Bên ngoài mộ đạo này, bổn tọa đã từng tới thăm dò qua, nhưng không thể vào đến cánh cửa này

Cửa đá kia vốn dĩ bị đóng kín, có lẽ là do tuyết lở làm nui rung chuyển nên mới biến thành như vậy.”

Hạ Sơ Thất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Triệu Thập Cửu.

Lúc trước, nàng tưởng tảng đá lớn này là từ trên rơi xuống, không ngờ vốn dĩ đã có rồi, chẳng qua chỉ là bị rung chuyển nên nứt ra một khe hở mà thôi

Thế thì cần phải có bao nhiêu sức2lực mới có thể dời chúng đi được chứ? Nàng không nói với Đông Phương Thanh Huyền ngọn nguồn, cũng chưa nói là nó bị đẩy ra bởi con người, chỉ híp mắt nhìn hắn ta, “Vậy kho báu trong truyền thuyết rốt cuộc là ở đâu?” Cảm nhận được khí lạnh “vù vù” từ trên người Triệu Tôn, nàng nhún vai vô tội, thè lưỡi với hắn, “Dù phải là cũng cần nghĩ cách ra ngoài đó sao? Kiểu gì cũng là thám hiểm, giống nhau thôi mà.” Triệu Tôn cực kỳ bất đắc dĩ, “Trước tiên nàng cứ cố ăn đi.” Dứt lời, hắn không để ý tới nàng nữa mà đưa mắt liếc Đông Phương Thanh Huyền một cái

“Đông Phương9đại nhân, trước mắt bị nhốt bao lâu cũng chưa biết được, có bao nhiêu người vào được hoàng lăng này cũng chưa biết được

Việc cấp bách, quan trọng chính là lương thảo trong động, chúng ta mau phái các nhân thủ đi ra ngoài tìm về.” “Chính xác.” Đông Phương Thanh Huyền gật đầu, cười nhìn xung quanh hiện tại có tổng cộng hai mươi tám người, nghiêng đầu nhìn về phía Như Phong, “Ngươi dẫn người đi theo Trần thị vệ trưởng, nghe hắn sắp xếp.” Như Phong ngước mắt, liếc nhìn Trần Cảnh một cái.

“Vâng.”

Ở một vài mặt, Triệu Tôn có cái nhìn đại cục rất mạnh

Nàng nhớ thương vàng bạc nên suýt chút nữa thì quên mất, đối với6việc ở trong một hoàng lăng bị bịt kín lối ra mà nói, cho dù có nhiều vàng bạc hơn đi chăng nữa thì đều không quan trọng bằng có lương thảo,

“Mọi người đi theo ta!” Trần Cảnh vẫy tay, một đám người cùng y đi ra ngoài.

Trong phòng đá chỉ còn lại khoảng mười mấy người

Xác đám vua bướm bị dồn vào một góc, trong sự vắng lặng lại hiện vẻ âm trầm quỷ dị

Hạ Sơ Thất họ khẽ một tiếng, ánh mắt quét bốn phía xung quanh, chỉ cảm thấy quy cách của căn phòng đá này rất vuông vức, kỹ năng đục đẽo tinh vi, kết cấu tinh xảo, tuyệt đối không có một chỗ nào cẩu thả

Cơ quan đưa0nàng từ tầng trên mộ đạo xuống đây lúc trước đã bị phá hỏng, cơ quan bằng sắt lăn lóc ở một bên, còn có cả vài bộ phận cơ thể người nát bét dính vào đó, không thể phân biệt rõ là bộ phận nào nữa.

Chính là Cáp Mô đã bị cơ quan nghiền nát mà chết.


Trong lòng đột nhiên lạnh buốt, tự nhiên Hạ Sơ Thất cảm thấy thật may mắn

May mắn là vóc dáng nàng nhỏ, bằng không, người lúc trước bị nghiền nát còn có cả nàng nữa

Nàng không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái, “Căn phòng đá này, chẳng lẽ ngoài vua bướm ra thì không còn thứ gì khác nữa sao? Rốt cuộc nó được xây nhằm7mục đích gì vậy? Không thể tự nhiên chiếm dụng một vùng lớn như thế mà không làm gì cả nhỉ?”

Nàng như đang hỏi người khác, lại như đang lầm bầm lầu bầu

Đông Phương Thanh Huyền liếc nhìn Triệu Tôn, chậm rì rì phất tay áo, móc “Thác ẩn văn bia” luôn mang theo bên mình ra, đưa cho Hạ Sơ Thất.

“Thất tiểu thư, lần này, hy vọng nàng có thể nhận ra chữ trên này.”

“A?”

Hắn ta hơi nheo mắt, cười cực kỳ mê hoặc, “Nếu còn không nhận ra nữa, vậy thì chúng ta chỉ có thể cùng chân một chỗ.”

“A!”

Hạ Sơ Thất chớp mắt, nghĩ tới lời nói dối lần trước, ngượng ngùng..

là giả thôi

Nàng cũng không hề cảm thấy áy náy

Bởi vì lần trước Đông Phương Thanh Huyền cũng chỉ thử nàng, cố ý lấy mẫu chữ ra lừa gạt chứ hoàn toàn không phải văn bia hoàn chỉnh

Nàng nhíu mày, mở cuốn sách lụa trên tay ra

Chỉ đọc qua một dòng, cả người nàng cứng đờ

Căn bản không phải là tiếng Anh như nàng nghĩ, mà là phiên âm Hán ngữ


Đoạn thứ nhất dường như là nhật ký: “Có duyên nhìn thấy lăng tẩm thái tổ của Địch triều, tưởng rằng là cực kỳ may mắn

Nhưng mộ đạo vô cùng tinh xảo, ta tìm hiểu đến mấy ngày mà cũng chỉ khám phá ra được một chút

Mộ đạo có hai tầng, tầng trên là giả, tầng dưới mới là thật, Xuống đến tầng dưới rồi, ở giữa là con đường dẫn tới tám căn phòng đá

Cơ quan trong phòng đá tinh xảo, dùng thuật sốc trong “Kim Triện Ngọc Hàm” để tái hiện tám cửa hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, kinh, tử, khai trong “Kỳ môn độn giáp”, tổng cộng tám phòng, hô ứng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau

Nghe nói khi mặt để Địch triều trốn đi, có đem chôn một kho báu lớn ở một nơi sâu trong mộ, ta vốn định tìm tòi đến tận cùng, thế nhưng vì đang mang thai nên phu quấn không đồng ý

Nếu có người đời sau tới, hãy giúp ta giải quyết điều nuối tiếc này

Để tránh bị hạng người nhỏ nhen cướp đi kho báu này, ta đặc biệt dùng lối phiên âm chữ để viết lên bia đá, mong gặp người có duyên, vào được cửa thứ tám là “Khai”, ta có đầy đủ cuốn “Kim Triện Ngọc Hàm” bao gồm các thuật Sơn, Y, Tương, Mệnh, Bốc để lại cho đời sau.

Dưới chữ ký có ghi: Phủ Ứng Thiên, Hạ môn Lý thị

Hạ Sơ Thất yên lặng đọc xong toàn bộ, kích động đến mức tay cũng run rẩy cả lên

Không ngờ, mẫu thân của Hạ Sở lại là truyền nhân của “Kim Triện Ngọc Hàm”, cũng coi như là tiền bối của nàng

Vốn dĩ khi thấy chữ phiên âm, nàng tưởng rằng Lý thị đến từ cùng thời đại với mình, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của bà ấy thì dường như lại rất không giống.

Ôm cuốn sách lụa trong tay vào ngực, nàng yên lặng thật lâu cũng không nói gì

Chưa từng có lúc nào nàng lại nhớ Chiêm Sắc như thế này: Chiêm Sắc là truyền nhân thuật sốc trong “Kim Triện Ngọc Hàm”, mà cô nàng còn là người tinh thông kỳ môn độn giáp hiếm có trên đời này

Nếu có Chiêm Sắc ở đây, cái gì của sinh, cái gì cửa tử, chẳng phải đều sẽ bị phá giải dễ dàng sao? Đáng tiếc, nàng lại học y

“Thất tiểu thư, nhận ra hay không nhận ra?” Nhìn đôi mắt mang ý cười của Đông Phương Thanh Huyền, Hạ Sơ Thất khôi phục tinh thần, nhìn vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc của Triệu Tốn, cuối cùng nàng vẫn gật đầu, “Nhận ra.” Nhưng còn chưa đợi nàng nói tiếp, Triệu Tốn im lặng hồi lâu lại đột nhiên mở miệng.

“Nơi đây hẳn là dùng thuật kỳ môn độn giáp để bố trí


Tảm cửa hưu, sinh, thương, đỏ, cảnh, kinh, tử, khai

Căn phòng đá này ứng với cửa hưu.”

Bên tại nổ đùng một tiếng, Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn như nhìn thấy ma.

“Sao chàng biết được?” Triệu Tôn dường như không rõ tại sao nàng lại tỏ vẻ kinh hãi như thế, mày hơi nhíu lại, từ tốn đáp, “Khi bổn vương còn nhỏ ở trong cung, từng đọc các điển tích, trong một quyển “Thái tổ bí lục” do tiến triều chỉnh sửa, từng đọc

Ong Công trong cung các nhóm được một đoạn, nói lăng tẩm thái tổ lấy núi làm lăng, chôn theo rất nhiều thứ quý giá, nhưng vì để đề phòng kẻ trộm cắp nên cung tường kiên cố, cơ quan tinh xảo

Mộ đạo có một tầng ấm, một tầng dương

Tầng âm là giả, tầng dương là thật, cực kỳ phù hợp kết cấu trên dưới của mộ đạo này

Một bí lục khác lại viết: Lăng mộ có tám phòng

Tám phòng đó là hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, kinh, tử được phân bổ theo thuật Kỳ môn độn giáp, trừ bảy phòng đầu tiến và đường đi, phòng cuối cùng đặt một bàn cờ có tới một ngàn không trăm tám mươi nước đi...”

Thì ra là thể.

Hạ Sơ Thất nói cho mọi người nghe nội dung trên cuốn sách lựa, sau đó trả cho Đông Phương Thanh Huyền, lợi dụng ngón tay cái khen ngợi Triệu Tôn, con ngươi đen láy hơi nheo lại, tò mò hỏi hẳn: “Trên quyển sách kia có còn ghi lại cái gì nữa không?”

“Không.”

“Chỉ mấy câu này thôi sao?” “Phải.”

Chép miệng, Hạ Sơ Thất nói thật đáng tiếc, trong mắt nàng chuyển động, thỉnh thoảng lại nhìn căn phòng đá này rồi lại trở về nhanh như chớp, nhìn chằm chặp vào Triệu Thập Cửu, khó hiểu hỏi: “Thế thì quái thật, làm sao chàng biết đây là phòng hưu chứ? Đây là phòng hưu trong tám phòng sao?” Triệu Tồn không đáp, hỏi lại: “Nàng không sao chứ?”

“Ta ư? Ta làm sao?”

“Vua bướm đụng vào nàng, nàng không sao chứ?”

Hạ Sơ Thất lắc đầu, nghi hoặc khó hiểu, lại nghe hắn nhẹ nhàng giải thích, nói: “Cung Khảm ở phương Bắc là hưu, đây là vị trí Khảm

Lại nói, hưu giả, khể dã, thuộc về Cát môn, tốt cho sửa chữa, chế tạo, là cửa đứng đầu trong tám cửa

Trong cửa hưu có vua bướm, ấy là điềm lành” Nghe hắn nói, Hạ Sơ Thất bừng tỉnh hiểu ra, “ổ” lên một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái và vui sướng, nhìn thấy hắn như nhìn thấy vô số vàng bạc, châu báu đang bay trước mặt.


“Gia, ngài quá lợi hại, ta thật sùng bái chàng, không ngờ chàng không chỉ giỏi chơi cờ, võ nghệ cao cường, còn hiểu được cả kỳ môn độn giáp

Thật quá tốt rồi, kho báu của ta có cơ hội rồi

Mau mau mau, chúng ta mau vượt năm ái, chém sáu tướng, khiêng vàng bạc châu báu, vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà.”

Nàng hớn hở mặt mày, nhưng mặt Triệu Tôn lại sầm xuống, “Ta có nói là biết sao?” Miệng Hạ Sơ Thất há ra không khép lại được, “Chàng không hiểu ư?” Từ hy vọng đến thất vọng, sắc mặt nàng biến đổi cực kỳ nhanh, giống như một đứa trẻ nhìn thấy một cái kẹo bày ở ngay trước mắt nhưng lại bị người ta lấy đi, trông cực kỳ buồn cười

Triệu Tôn nhìn nàng, khóe môi nhướng lên như có như không, bất đắc dĩ thở dài một tiếng

“Thuật số Kỳ môn độn giáp, tương truyền là thuật để vương, vốn dĩ liên quan tới thuật bày binh bố trận trong chiến tranh, khi đó ta nhàn rỗi nên từng tìm hiểu một chút da lông mà thôi

Nhưng nàng cũng biết đấy, nơi này rất toàn diện, vô cùng thâm ảo, dùng ở những địa phương khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau

Hơn nữa phương pháp bày trận còn liên quan tới tâm tư người bày trận, sao có thể dễ dàng phỏng đoán thế chứ?” “Nói cách khác, ai giấu đồ thì người ấy biết, đúng không? Toi rồi, toi rồi!”

Nghe Triệu Tôn giải thích như vậy, đầu nàng đau đớn, đừng nói tới việc vượt qua tấm phòng, còn có một ngàn không trăm linh tam thể cục ở phòng cuối cùng chờ kia kìa

Quả nhiên bánh có nhân không bao giờ tự nhiên rơi từ trên trời xuống, sao có thể dễ dàng có được kho báu như thế chứ? Kho báu à, kho báu ơi, ta vô duyên với nhau rồi!

Triệu Tôn thấy dáng vẻ như vừa hứng chịu đả kích lớn của nàng thì đuôi mày xếch lên, liếc nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền đang ngậm cười đứng đó, lạnh nhạt nói tiếp: “Theo đường cũ ra ngoài, nghĩ cách rời khỏi lăng mộ mới là quan trọng nhất, Đông Phương đại nhân nghĩ thế nào?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Đông Phương Thanh Huyền cũng đã quan sát căn phòng này rất lâu, xác thực là không tìm được bất kỳ điểm đột phá nào, nghe thấy thế thì chỉ có thể mím môi, cười nhẹ: “Như thế này rồi, đành phải vậy thôi.”

Không ai có ý kiến gì, đoàn người nối đuôi nhau đi ra

Hạ Sơ Thất túm tay áo Triệu Tôn, bám sát bên cạnh hắn, chưa từ bỏ ý định nên lại quay đầu nhìn phòng đá, trong bụng sôi lên “ùng ục” mấy tiếng lớn, trong phòng đá yên tĩnh này, âm thanh ấy nghe cực kỳ quỷ dị

Nàng ngượng ngùng cười xấu hổ.

“Xin lỗi, bụng muốn tạo phản

Mà này, sau đám người Trần đại ca, Như Phong còn chưa trở về nhỉ?”

Triệu Tôn nhíu mày, cũng cảnh giác hơn.

“Đi ra ngoài chắc sẽ gặp thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui