Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



Triệu Tôn cười lạnh đáp: “Ý của trao đổi, tức là phải đồng thời cùng thả người.” Mạc Nhật Căn cười nói: “Ngột Lương Hân chúng ta ở đây có chứa tới hai vạn người, Nam Yến đóng quân ở Âm Sơn này có tới hai mươi mấy vạn người, nếu đồng thời cùng thả người thì sao ta còn có thể sống sót chứ?” “Thế thì cũng phải để bổn vương thấy người chứ

Nếu không, sao ta biết được lời các ngươi nói có phải là thật hay không?” “Người ở ngay trong đồn trú thôi

Nếu các ngươi muốn thấy người thì cứ tự đi vào.”

Triệu Tốn lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đông Phương Thanh Huyền, lạnh nhạt đáp:2“Vậy cũng được, tạm thời cứ để thể tử và công chúa của các ngươi cho Đông Phương đại nhân giữ

Bổn vương một mình đi vào, chỉ cần nhìn thấy người của ta, ra rồi ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi Ấm Sơn.”

Mạc Nhật Căn dường như hơi do dự: “Chuyện này...”

Không đợi gã nói xong, thể tử Ba Ngạn đột nhiên giãy giụa, hét lên một câu: “Mạc Nhật Cân tướng quân cái quái gì chứ? Bổn thể từ chưa nhìn thấy người bao giờ, Ngột Lương Hân cũng không có ai tên như vậy! Tấn vương điện hạ, Ngột Lương Hãn chân thành muốn cầu hòa với Nam Yến, việc tập kích quân doanh lần này chắc chắn không có9liên quan gì tới Ngột Lương Hãn cả.” Triệu Tôn khẽ “s” lên một tiếng, nhìn về phía Mạc Nhật Căn: “Thê tử của các ngươi nói chưa từng thấy người bao giờ, bổn vương càng không dễ dàng giao người vào tay các ngươi được

Lỡ như các ngươi là một đám bè lũ xu nịnh, giả danh Ngột Lương Hãn, vậy chẳng phải là mắc mưu rồi sao?” Mạc Nhật Căn không biết phải biên giải như thế nào, sắc mặt khó coi tới cực điểm

Theo kế hoạch của bọn chúng, Thác Á này đổi trở về cũng là vì Hạ Diễn

Nhưng dù Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền tiến vào trong đồn trú mới là chuyện quan trọng nhất trong6kế hoạch của bọn chúng

Giờ Triệu Tôn khăng khăng đi vào một mình, để lại Đông Phương Thanh Huyền ở ngoài hang, sao gã có thể đồng ý được? “Điện hạ, điều kiện của bên ta là phải có được người của chúng ta trước rồi người và Đại đô đốc mới có thể tiến vào đồn trú gặp người

Sau đó, chờ quần chúng ta rút lui ra khỏi Âm Sơn rồi sẽ trả người lại cho ngươi.” “Không xong rồi, không xong rồi!” Gã còn chưa nói xong, từ bên trong cửa đồn trú có một tên vội vã chạy ra, trong tay còn xách theo mã đao, người chưa tới đã lớn tiếng hét lên, “Xảy ra chuyện lớn rồi, con0tin chạy..

chạy..” Kẻ đó còn đang kêu lên, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền, kẻ đó tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng nuốt hết những lời sắp nói ra khỏi miệng vào bụng

Mạc Nhật Căn sửng sốt, vừa kinh hãi vừa tức giận, trừng mắt với kẻ đó.

“Gào thét cái gì, không quy củ!” Người nọ không dám nói gì nữa, vẫy tay với Mạc Nhật Căn, hai người thậm thà thậm thụt nói với nhau vài câu, chỉ thấy sắc mặt Mạc Nhật Cắn đột nhiên thay đổi, trở nên trắng bệch


Mặc dù nghe Hạ Sơ Thất đã chạy thoát nhưng gã vẫn không dám để lộ ra, cố ý giữ cho giọng nói vững7vàng, “Quay về canh gác! Cho dù nàng ta có chạy thì chẳng phải vẫn là bị nhốt trong hang đá hay sao?”

Nghe đối thoại của hai người, Triệu Tổn và Đông Phương Thanh Huyền liếc nhìn nhau, bước chân vốn đã định tiến vào liền dừng lại, “Mạc Nhật Căn tướng quân, xem ra ngươi căn bản không giao người của bổn vương ra đây được, còn muốn lừa gạt bổn vương nữa hay sao?”

Sắc mặt Mạc Nhật Căn xám như tro tàn, xuất hiện vẻ xấu hổ.

“Điện hạ yên tâm, người vẫn còn bên trong, nàng ta không chạy được.” “Vậy thì chưa chắc.” Triệu Tôn trầm giọng nói, sau đó lấy ra một mũi tên lệnh, bắn lên trên bầu trời với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, tên lệnh bay lên không, nổ tung, khói bay mù mịt trên không trung

Mà lúc này, năm vạn quân tinh nhuệ Bắc phạt đã chờ sẵn ở sườn núi phía Nam lập tức ùa lên như thủy triều dũng mãnh.

“Giết, xử lý đám thái tử Ngột Lương Hãn này!”

Triệu Tôn chậm rãi rút kiểm tra, lập tức đánh nhau với Mạc Nhật Cắn đứng gần nhất

Đám thị vệ như Trần Cảnh, Giáp Nhất, Bính Nhất đã giết đến bên cạnh Triệu Tông Trần Cảnh gật đầu với Triệu Tôn, báo cáo tình hình, Triệu Tôn lạnh lùng phân phó, “Cho người giữ chân bọn chúng, chúng ta nhanh chóng giết vào trong đồn trú, tiếp ứng cho A Thất.”

Trần Cảnh hiểu ý gật đầu, phi thân lên sáp nhập trận địa địch, trên sườn núi phía nam Âm Sơn vang lên những tiếng hô giết rung trời

Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mang theo sự vắng lặng chết chóc, biến vùng đất cất giấu kho báu trong lời đồn này thành địa ngục trần gian.

Quân tinh nhuệ Bắc phạt có năm vạn người, “Ngột Lương Hân” cỏ chưa tới hai vạn người

Lúc trước vì Hạ Sơ Thất ở trong tay chúng nên Triệu Tôn mới sợ ném chuột vỡ đổ, không thể không chịu thua

Giờ A Thật không còn ở đó nữa, tất nhiên quân Bắc phạt không cần kiêng nể, thể công dày đặc như mưa tên

Mạc Nhật Căn mới so mấy chiêu đã không địch lại, cánh tay bị thương, lùi về phía sau, Triệu Tôn chĩa mũi kiếm hướng về tên tiêu binh báo tin kia.

“Điện hạ tha mạng!” Người nọ đúng là Tăng Tam.

Cậu ta vứt mã đao xuống, giơ cao tay lên, lớn tiếng kêu: “Điện hạ, Tiểu Tế nói, bảo ta thấy điện hạ thì nói tên nàng ấy ra, là ta giúp nàng ấy trốn ra, cũng là nàng ấy dặn dò ta chạy ra đây, báo là nàng ấy đã thoát thân được rồi, để tránh điện hạ có điều băn khoăn.”


Triệu Tôn thu kiểm về, lạnh lùng hình cậu ta.

“Tha cho ngươi một mạng, còn không mau cởi trang phục trên người ra.” “À! Vâng, điện hạ.” Tăng Tam nhanh chóng vứt vũ khí của Ngột Lương Hãn ở trên người xuống, dựa theo sự phân phó của Hạ Sơ Thất, lớn tiếng hò hét với chúng tướng sĩ đang chiến đấu với quân Bắc phạt, “Các huynh đệ, chúng ta đừng đánh với Tấn vương điện hạ nữa, các huynh đệ bảo vệ đồn trú chết lúc trước là do Ngụy quốc công giết, bệnh dịch cũng chỉ là giả thôi, tất cả đều là lời nói dối của Ngụy quốc Công

Cho dù chúng ta có thắng cũng sẽ không trốn được khởi độc thủ của Ngụy quốc công đầu, lão sẽ giết chúng ta để diệt khẩu!”

“Nói bậy!”

Lúc này, một đội người cưỡi ngựa chạy đến như bay.

Người dẫn đầu đúng là Hạ Đình Đức mặc áo giáp toàn thân, gã vung kiểm bổ về phía Tăng Tam

“Bịa đặt sinh sự, xem lão phu có làm thịt người hay không?”

Triệu Tôn hừ lạnh một tiếng, vung kiếm chặn đứng kiếm của gã

“Ngụy quốc công muốn giết người diệt khẩu sao?” Bào huynh Hạ Đình Cán của Hạ Đình Đức từng là đệ nhất võ tướng của Đại Yến, bào huynh của gã lợi hại, mà bản thân gã cũng có công phu không phải loại tầm thường, nhưng một kiểm này lại bị Triệu Tôn chặn đứng, trong lúc tâm tình bực bội nóng nảy nhưng hai tay lại vô lực, mặt già đỏ bừng lên, “Tấn vương điện hạ, dù sao lão phu cũng là mệnh quan của triều đình, sao có thể chấp nhận được để tên tiểu tặc này tổn hại danh dự của ta chứ?” “Có hãm hại hay không thì còn phải thẩm tra đã, Ngụy quốc công nóng nảy làm gì?”

“Điện hạ làm thế này là muốn ép lão phu hay sao?”

Nhìn vào hai mắt lạnh lùng của Hạ Đình Đức, lệ phí trong mắt Triệu Tôn cũng không lui, ánh nhìn như băng sương

Nhưng so với việc ở bên ngoài hang giằng co với Hạ Đình Đức, hắn càng lo cho an toàn của Hạ Sơ Thất ở trong hang hơn, “Ngụy quốc công, bổn vương biết ngươi có hai mươi vạn đại quân hồi giáo ở Ấm Sơn này

Nhưng người phải hiểu cho rõ, trước mắt tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất, cung đã lên tên rồi tuyệt đối sẽ không có cơ hội hạ xuống, người sẽ không gánh vác nối hậu quả đâu.”

Hạ Đình Đức biết những gì hắn nói đều là thật, nhưng dưới cơn tức giận, hai má gã run rẩy kịch liệt, trên gương mặt già lúc nào cũng treo nụ cười giả tạo đã méo mó một cách điên cuồng.

“Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Triệu Tôn cười lạnh, “Đúng là vì mình, mới cần chọn đúng thời cơ.” Hạ Đình Đức nhìn thẳng vào hắn, trong lòng đang đấu tranh


Hai mươi vạn đại quân đã được bố trí thỏa đáng, nơi này chỉ có năm vạn quân Bắc phạt

Mặc dù Triệu Tôn được ca ngợi là chiến thần bách chiến bách thắng, nhưng nếu so hai mươi vạn với năm vạn thì gã đã nắm phần thắng cực lớn rối

Gã biết, chỉ cần ra lệnh một tiếng, chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng tiếp theo đó thì sao?

Kho báu Âm Sơn còn chẳng biết có bao nhiêu, nếu gã công khai gọi nhịp, căn cơ không xong

Việc này đã làm ẩm lên rồi, nếu muốn giấu trời qua biển, giấu được tại mắt triều đình, căn bản là không thể nào

Nếu Triệu Tôn chết ở nơi này, chắc chắn Hồng Thái Đế sẽ lấy mạng gã

Tuy lão hoàng để đề phòng Triệu Tổn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng hắn

Dù nói thế nào thì đó cũng là con của ông ta

Ông ta có thể đánh, có thể mắng, nhưng người khác thì không được chạm vào hắn dù là một sợi tóc

Gã khó khăn nuốt nước bọt, do dự không thôi.

Bên tại, chiến mã hí dài.

Tiếng hét thê lương không dứt bên cạnh.

Nhưng chiến cuộc đã rõ ràng, hai vạn người “Ngột Lương Hãn” dao động quan tâm, cơ hồ gần như đã mất hết năng lực chiến đấu, nếu gã còn không ra tay, hai vạn người này sẽ bị Triệu Tôn bắt sống

Ngoài chuyện đó ra, toàn bộ kế hoạch của gã đều sẽ bị ảnh hưởng, thiệt hại tới mức thảm không nỡ nhìn.

Đôi tay run rẩy của Hạ Đình Đức chậm rãi rũ xuống.

“Lão phu không có ý đó, chỉ là không muốn điện hạ bị người khác xúi giục.” Triệu Tôn vốn chẳng có ý ham chiến nên cũng muốn ổn định gã trước, chờ cứu được A Thất ra rồi sẽ xử lý gã sau

Vì thế, khóe môi hơi nhếch lên, hắn nhìn Hạ Đình Đức một cái thật sâu, không hề nói gì nữa, kéo cổ áo Tăng Tam đẩy lên trước, hướng về phía trong hang.


“Đi trước dẫn đường” “À vâng vâng, được thôi.” Ở trong quân của Hạ Đình Đức, Tăng Tam chỉ là một tiểu tốt trong tiểu tốt, giờ được Tấn vương điện hạ “coi trọng”, tất nhiên là cậu ta cảm thấy vô cùng phấn khởi, “Điện hạ, xin đi theo thuộc hạ.” Triệu Tôn khẽ “Ừ” một tiếng, Tăng Tam lập tức lâng lâng

“Am!”

Lúc này, một âm thanh nặng nề truyền vào trong tai

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng về phía dãy núi trên đỉnh đầu vừa phát ra âm thanh lớn kia

“Ầm! Ầm!”

Lại có thêm vài tiếng nổ mạnh vang lên dày đặc, lấn át hoàn toàn tiếng hò hét dưới chân núi

Mọi người đang giao chiến đều dừng lại, ngoài chiến mã còn hí những tiếng thật dài ra thì tất cả đều trở nên lặng ngắt

“Không hay rồi, chạy mau!” Có người phản ứng lại, lớn tiếng hét lên

“Chạy mau, tuyết sắp lột”.

Có người bắt đầu chạy vội ra phía ngoài, đám người lập tức ồn ào nhốn nháo hết cả lên

Âm thanh nổ mạnh rung trời càng ngày càng lớn, trên toàn bộ dãy núi lớn thuộc sườn Nam Ấm Sơn, từng tiếng nổ vang như sấm rền liên tiếp, tiếng nổ mạnh làm cho tuyết đọng lập tức chảy từ trên đỉnh núi xuống như sóng biển cuộn trào, làm cho cả dãy núi chấn động theo.

Trời cao đang gào thét

Gió Bắc điên cuồng hét lên

Ngựa kinh hoảng

Người kêu khóc thảm thiết,

Những người chưa bao giờ thấy tuyết lở, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sức mạnh như dời non lấp biển kia mạnh đến mức nào

Tuyết ào ào trút xuống che trời lấp đất, có thể bẻ gãy, nghiền nát, mặt đất rung chuyển, trời đất biến sắc, cảm giác sợ hãi như giòi bám trên xương, chui vào trong trái tim, trong cốt tủy mỗi người, gặm nhấm từng chút một, sinh sôi nảy nở khiển cho tay chân của người ta mềm nhũn

Núi sập, đất lở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui