Nguyên tiểu công gia nhìn nàng, cười ngại ngùng, “Biểu muội, đi đâu vậy?” Hạ Sơ Thất nở nụ cười lười nhác, “Ta đi thăm Đông Phương Thanh Huyền, huynh sao thế? Nhìn bộ dạng này của huynh, không được bình thường nha.” Đôi mắt phượng của Nguyên tiểu công gia khẽ liếc nhìn, nghĩ đến vấn đề tình yêu đích thực của mình là Triệu Tôn” thì càng cảm thấy lúng túng hơn, “Không có gì không có gì! Biểu muội, biểu ca có việc gấp, xin phép các từ!” Hắn ta nói xong liền vột đi như bị ma đuổi. Hạ Sơ Thất ngơ ngác, cảm thấy hôm nay những người này đều có vấn đề! Sợ lỗ tai lạnh cóng của mình, nàng lắc đầu khó hiểu, đi thẳng đến chỗ Đông Phương Thanh Huyền.
Hắn ta vẫn ở trong y2quán được đưa đến vào tối qua. Lúc Hạ Sơ Thất đi vào, Tôn Chính Nghiệp đang kê đơn thuốc ở bên ngoài, hai người chào hỏi nhau một lúc, Hạ Sơ Thất hỏi thăm tình hình của Đông Phương Thanh Huyền xong, đang định đi vào phòng, nhưng lại thấy Như Phong canh chừng ngoài cửa phòng ngủ, thấy nàng đến, mặt mày cũng rất lúng túng. “Đại đô đốc không tiện gặp người, người về đi.” Không tiện? Hạ Sơ Thất thấy kỳ lạ. Sáng hôm nay Trịnh Nhị Bảo thấy nàng thì “lúng túng”, Nguyễn Hữu gặp thấy nàng cũng “lúng túng”, Như Phong thấy nàng cũng “lúng túng” nốt, ngay cả Đông Phương Thanh Huyền cũng lúng túng không tiện gặp nàng. Chẳng lẽ mới ngủ một đêm thôi mà nàng đã biến thành một ác quỷ, ai thấy8cũng sợ ư? Nàng thấy khó hiểu liếc nhìn vào bên trong, “Ta chỉ đến xem vết thương của hắn.”
“Vâng... nhưng...” Nhìn dáng cực kỳ “bất tiện” của Như Phong, Hạ Sơ Thất ho khan.
“Được rồi, vậy ta đến thăm sau.”
Nàng vừa xoay người thì giọng nói yếu ớt của Đông Phương Thanh Huyện vọng ra từ bên trong. “Như Phong, để nàng ấy vào.”
Như Phong đáp lời, nghiêng người, còn chu đáo đẩy cửa giúp Hạ Sơ Thất. Lòng tò mò bị khơi lên, nàng xoay đầu sải bước đi vào phòng. Nhưng vừa đi vòng qua một tấm bình phong tinh xảo thì đứng sững sờ tại chỗ.
Trong phòng có đất địa long, rất ấm áp. Đông Phương Thanh Huyền nằm nghiêng người trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt, hắn ta chỉ mặc một lớp áo mỏng tanh như lưới,6lồng ngực trắng như ngọc lộ ra bên ngoài, không cài quan ngọc, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống, tóc đen và áo đỏ bện vào nhau, cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ yêu mị.
Tất nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là trên giường đang có thêm hai nữ tử xinh đẹp nữa. Nhìn cách ăn mặc không giống người Trung Nguyên, quần áo vô cùng diễm lệ giống vũ nữ người Hồ của Bắc Địch, vóc dáng cũng rất bốc lửa. Hai người họ ăn mặc còn ít vải hơn cả Đông Phương Thanh Huyền, đôi mắt như tơ, hai má đỏ ửng, cúi thấp đầu, nhưng lại liếc nhìn Đông Phương Thanh Huyền một cách đầy tình ý, dáng vẻ trông rất thẹn thùng. Chỉ nhìn cảnh tượng này thôi là đã hiểu3ba người này đã làm trò gì lúc nãy.
“Đông Phương Thanh Huyền, người điên à?” Hạ Sơ Thất sững sờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
Người trên giường mỉm cười, “Ha, Nguyên tiểu công gia mang đến đấy, vũ nữ của Cáp Tát Nhĩ, trông cũng đẹp nhỉ?” Đông Phương Thanh Huyền nói đến đây, trên khuôn mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ, đó không phải kiểu đỏ mặt trong tình huống bình thường mà là kiểu chỉ xuất hiện khi nam nhân động tình.
Hạ Sơ Thất hiểu, nhưng cảm thấy rất hoang đường. “Ngươi muốn chết à? Lúc này rồi mà vẫn còn sức tìm phụ nữ?” “Cơ thể bổn tọa, bổn tọa tự biết.” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Hơn nữa, có thần y như nàng ở đây, cho dù bổn tọa có muốn chết, cũng chưa chắc đã được nhỉ?”
Hạ Sơ5Thất chịu thua. Nàng biết, ở thời đại này, nam nhân có địa vị như Đông Phương Thanh Huyền tìm phụ nữ lên giường đơn giản như thể người bình thường ăn cơm uống nước. Chắc là thấy hắn độc lai độc vãng quen rồi, nàng gần như chưa từng nghĩ hắn cũng sẽ như Nguyễn Hữu không xem phụ nữ ra gì, lên giường với họ chứ chẳng yêu đương gì. Chỉ có Triệu Thập Cửu của nàng là không như thể.
Điều này khiến nàng cảm thán trong lòng. Nhưng nàng không có cách nào đánh giá cuộc sống riêng tư của người khác. Thế là nàng giơ ngón tay cái, như cười như không nói, “Được, Đại đô đốc tất nhiên nên tùy hứng tiêu sái. Nhưng cũng phiền ngài suy nghĩ thật kĩ, cơ thể tàn kia của ngài có bao nhiêu vốn liếng để phong lưu chứ? Vết thương bị rách chưa?”
“Lão Tôn đã xử lý rồi.” Đông Phương Thanh Huyền khép hờ mắt, đột nhiên ngoắc tay với một trong hai vũ nữ, nàng ta cười thẹn thùng, ngoan ngoãn nằm lên đùi hắn ta. Hắn giơ tay lên, vuốt ve mái tóc đen như mun kia, đôi mắt phượng cười nhạt liếc nhìn Hạ Sơ Thất, “Nhìn ta như thể làm gì? Thất tiểu thư, nàng đang cười nhạo bổn tọa?” cười nhạo, nàng có ư? Hạ Sơ Thất cạn lời. Đông Phương Thanh Huyền khựng lại, bỗng nhiên bổ sung thêm một câu.
“Hai ngày nữa bổn tọa sẽ về kinh sư.”
Vì để khỏi phải nhìn thú vui khuê phòng của người ta, Hạ Sơ Thất rũ mí mắt xuống, nghe thấy thế cau mày lại, cuối cùng vẫn phải nhìn “cảnh đẹp” trên giường, nghiêm túc nhắc nhở, “Đại đô đốc, vết thương của ngài nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi hãy lên đường.”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch khóe môi, “Không sao. Giờ đây bổn tọa bị thương, không tiện ảnh hưởng đến hành trình Bắc phạt của điện hạ, nên tự xin về kinh.” Nói xong, hắn ta cúi đầu, ngón tay thon dài trắng ngần tập trung vuốt ve mái tóc của vũ nữ kia, cứ như trong mắt hắn ta chỉ có nàng ta chứ không hề chú ý đến vẫn còn một người đang sống sờ sờ như nàng.
Nếu đã như thế, Hạ Sơ Thất cũng chẳng muốn rước thêm việc vào người. “Vậy được, lời đã nói hết. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Nàng chắp tay cáo từ, sải bước ra khỏi phòng hắn ta. Bàn tay của Đông Phương Thanh Huyền bỗng khựng lại, xoay đầu chằm chằm bóng lưng của nàng. Hắn ta nheo mắt lại, từ từ buông tay ra, mặt mày tái nhợt ngã xuống gối, dáng vẻ rõ ràng đã kiệt sức. Hai vũ nữ Bắc Địch kia thấy thể thì hốt hoảng dùng tiếng Bắc Địch nói gì đó với hắn, nghe loáng thoáng hơi giống phát âm của “Nặc Nhan”. (*) Tiếng Mông Cổ có nghĩa là đại nhân, lãnh chúa...
Hắn kiệt sức xua tay, nhắm mắt lại, âm điệu bình bình.
“Về nói với đại hãn, ta tự biết tính toán.”
Trần Đại Ngưu dẫn đại quân xuất phát đi Liêu Đông, trong những ngày tháng tới, y sẽ dựng chiến trường chính của mình ở đó, và một lần nữa tác chiến song tuyến của đợt chiến tranh Bắc phạt lần này sẽ được mở ra. Theo kế hoạch, Trần Đại Ngưu ở tiến tuyến Liêu Đông, còn Triệu Tôn thì đi sâu vào Mạc Bắc. Bởi vì bị thương, ngày thứ ba Đông Phương Thanh Huyền lên đường hồi kinh. Hôm ấy trời đổ tuyết, Triệu Tôn dẫn theo tướng lĩnh quân Bắc phát ra tiễn y. Ngoại ô thành Kiến Bình, một chiếc xe ngựa đen từ từ chạy tới. Xe ngựa do Cẩm Y Vệ chuẩn bị sẵn, Cẩm Y Vệ là một cơ quan đặc biệt của Đại Yến, thuộc hạ của Cẩm Y Vệ phân bố khắp mọi ngõ ngách, nhưng chỉ nghe theo lệnh của Đông Phương Thanh Huyền. Mà Đông Phương Thanh Huyền chỉ phụng mệnh mỗi mình Hồng Thái Đế, nói một cách nghiêm túc, bản thân hắn ta vốn là một sự tồn tại đặc thù. Thân phận của hắn còn tốn quý hơn hoàng thân quốc thích không có quyền lực trong tay. Tuy tướng sĩ trong quân không thích hắn ta, nhưng lại không thể không đối xử thận trọng.
“Đại đô đốc, đi thong thả!” Các tướng lĩnh chắp tay từ biệt, nhìn Đông Phương Thanh Huyền được Như Phong dìu lên xe ngựa. Hạ Sơ Thất cưỡi ngựa, đứng bên hông Triệu Tôn, nhìn sắc mặt hắn ta vẫn còn tái nhợt nhưng không nói gì thêm. Khi hắn ta leo lên xe ngựa, xoay đầu nhìn lại, từng cử chỉ từng nụ cười hệt Tây Thi ngã bệnh, kiều mị, diêm dúa, đẹp không tì vết.
“Chuyến đi Mạc Bắc này, đường xá xa xôi, Thanh Huyền không thể đi cùng, điện hạ hãy bảo trọng.” Triệu Tôn nhìn hắn ta, hơi nhíu mày lại. “Nhờ phúc của Đông Phương đại nhân, bổn vương ắt sẽ bình an.” “Thanh Huyền có lòng tin với điện hạ.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, rực rỡ như hoa mùa xuân.
Nói xong hắn ta leo lên xe ngựa, từ từ dựa vào thành xe, nhắm mắt lại, “Khởi hành.”
Chiếc xe ngựa xa hoa màu đen từ từ di chuyển, lá cờ “Đô chỉ huy sứ Cẩm Y thân quân” bay phấp phới trong gió trong đầy mạnh mẽ. Hạ Sơ Thất không nói gì, Đông Phương Thanh Huyền cũng không nhìn nàng, nàng chỉ là một thị vệ, không đến phiến nàng từ biệt Đại đô đốc. Nhưng nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất khỏi tầm nhìn, nàng vẫn thốt ra hai chữ: bảo trọng.
Trong cánh rừng phương xa, một đám quạ bị Cẩm Y Vệ dọa hoảng sợ, vỗ cánh bay loạn xạ. Những người ở ngoài thành đứng yên, trong xe ngựa Đông Phương Thanh Huyền siết chặt hai tay, không mở mắt, ngồi im bất động. Khung cảnh đang di chuyển... Nhưng nó cũng dường như đã dừng lại. Lúc này, trong cánh rừng phía xa, loáng thoáng có tiếng hát dõng dạc của tiểu phu đốn củi vọng tới. Điệu nhạc Cồn Khúc du dương uyển chuyển, mang theo nửa đời người, vượt qua núi cao, vượt qua rừng rậm, truyền vào tai từng người. Non xanh nước biếc còn nguyên vẹn Than rằng thanh xuân nay còn đâu Chỉ có niềm vui là bất tận
Đúng thời đúng cảnh cất tiếng ca Đời người có được bao nhiêu chứ Vạn lượng hoàng kim có là gì Một nhà yên vui đáng giá hơn
Mỗi năm một lần, thời gian trôi qua
Lại thêm một năm nữa...
Lại thêm một năm nữa, có trên thảo nguyên Tích Lâm Quách Lạc Mạc Bắc từ xanh ngả sang vàng. Bầu trời trong xanh rồi đổ tuyết. Trên từng mặt cát bao la ở thảo nguyên, ngựa rong chơi thỏa thích, thỉnh thoảng có máu tươi nhỏ xuống, lạc đà đi lại nhàn nhã, lâu lâu hoảng sợ bỏ chạy. Thiên nga trắng và hạc đầu đỏ sống trong hồ Đạt Lý bay về rồi lại bay đi. Cát như tuyết, trăng như sương, đàn chim trong bụi lau nơi đất ẩm cũng bay đi mất. Gió thổi cỏ lay không thấy dễ cừu, chỉ có khói lửa bập bùng chưa tắt.
“Triệu Thập Cửu, ta giúp chàng nhiều như thế, chàng thiếu ta bao nhiêu bạc đây?”
“Gia đã là của nàng rồi.” “Ta không cần người, ta chỉ cần tiền.” “Đồ ngốc, gia quý hơn tiền.” “Ha, da mặt chàng dày hơn từ khi nào vậy?” “Cô nương à, gia học theo nàng đó.”