“Cứ hai người một đứng quay mặt vào nhau, mười quyền phân định thắng thua.” Các tướng sĩ trên giáo trường không hiểu gì hết. Hiện tại nàng nhận lệnh của Tấn vương điện hạ, nói rằng phải xây dựng một “bộ đội tác chiến đặc biệt” lâm thời. Tuy họ không hiểu tác chiến đặc biệt là gì, nhưng vẫn biết không thể chống lại mệnh lệnh của Tấn vương điện hạ.
“Đánh!”
“Ya....!”
Trong từng tiếng hô vang dội, trên giáo trường các tướng sĩ đánh đấm loạn cào cào, ai nấy đều đồng loạt xuất quyền, hình ảnh này khiến Trấn Cảnh cảm thấy khiếp sợ. Tuy cách chọn người này đặc thù nhưng dễ thấy kết quả nhất, ai có bản lĩnh vừa nhìn là biết ngay. Tất nhiên y2biết, nếu thời gian cho phép thì cách chọn nhân tài đặc biệt này sẽ càng tàn khốc hơn. Hiện tại Hạ Sơ Thất chỉ dùng cách đơn giản nhất, bởi vì đây là thời chiến, sắp phải xuất phát rồi, nàng không thể để tướng sĩ bị thương nên mới lấy “giới hạn trong mười quyền”. Nếu đổi lại là cách lựa chọn của bộ đội nơi nàng trực thuộc lúc trước, đó mới gọi là chọn một nhân tài trong cả vạn người. Không lâu sau, cuộc đánh đấm trên giáo trường kết thúc, một đám người nhìn nàng đầy kỳ lạ.
Có kết quả thắng thua, chuyện sẽ dễ làm hơn.
Hạ Sơ Thất không nói nhiều, chỉ nhìn Trần Cảnh.
“Người thắng bước ra khỏi hàng, đi theo ta.”
Vận mệnh8thần kỳ như thế đấy, có người thắng không có nghĩa là may mắn. Càng không biết thắng rồi sự mạo hiểm mới chính thức bắt đầu. Chuẩn bị xong những đồ đạc cần thiết, một hàng hai ngàn người ra khỏi doanh trại, đi thẳng để thành Kiến Bình.
Lần đầu chấp hành nhiệm vụ, Hạ Sơ Thất rất kích động.
Nhưng lần đầu chấp hành nhiệm vụ với nàng, Trần Cảnh lại rất hồi hộp.
Kiến Bình cách nơi đại doanh họ đóng trú khoảng hai mươi dặm.
Sau khi Hạ Sơ Thất được Triệu Tôn cho phép, nàng chuẩn bị vũ khí tốt nhất trong Kim Vệ Quân cho hai ngàn người tinh nhuệ này, ngoài ra còn bao gồm hai khẩu “pháo Tam phát liên châu” mới tinh, hai khẩu pháo6sao băng, khoảng một trăm cây súng cầm tay vô địch và súng điều chủy có hình dáng súng ông của sau này.
Có đại bác, đóng giả thành quân chủ lực sẽ càng giống hơn. Vả lại, nàng cũng muốn đích thân thử nghiệm uy lực của đại bác và súng ống mới trên chiến trường, tiện thể cũng hù dọa lũ rùa Bắc Địch, cho chúng biết cái gì mới gọi là trang bị vũ khí, đừng cứ xem thường vũ khí của Đại Yến, nói chung là thứ vô tích sự.
Lúc này nhiệt huyết dồn đọng trong ngực nàng. Nàng không hề biết rằng, qua tối nay chuyện Đại Yến có “thần khí” công thành sẽ truyền khắp bốn bể. Nàng càng không biết, Triệu Tôn không hề ngồi3yên chờ đợi phối hợp với nàng bày ra dáng vẻ đại quân công đánh Kiến Bình, mà trong lúc đội quân đặc biệt tinh nhuệ của nàng tiến về Kiến Bình, hắn lấy lý do Cáp Tát Nhĩ sắp về Cáp Lạt Hòa Lâm, chính thức giao chiến thư cho quân Bắc Địch, thông báo sẽ tấn công thành Đại Ninh vào tối nay.
Trước khi chính thức công thành, thái độ “tiên lễ hậu binh”, nhìn vào trông rất có khí khái, nhưng vì sao hắn lại nêu rõ ý đồ công đánh thành Đại Ninh, cũng là vì ngăn chặn quân chủ lực của Cáp Tát Nhĩ, giảm bớt áp lực cho Hạ Sơ Thất ở phía Kiến Bình.
Một hư một thực, hư hư thực thực, người trong cuộc5là người không nhìn thấu nhất. Đúng như Hạ Sơ Thất nói, trước đây Triệu Tôn quấy nhiễu xung quanh Đại Ninh hơn hai tháng, Cáp Tát Nhĩ luôn cho rằng hắn có “âm mưu” gì đó. Vì thế, khi nhận được chiến thư của Triệu Tôn, lại nhận được tin cảnh báo Kiến Bình bị công kích, Cáp Tát Nhĩ không hề tin thành ý của Triệu Tôn, cho rằng chiến thư giống như “kể phản gián” của hắn, chẳng qua cũng chỉ là chiều hư ảo, quân chủ lực thật sự của quân Đại Yến đã được phái đến Kiển Bình.
Hơn hai tháng trời như mèo vờn chuột, lửa giận bắt nguồn từ “kẻ phản gián”, toàn bộ tích tụ vào một chỗ, Cáp Tát Nhĩ lấy lý do thành Đại Ninh có hệ thống phòng ngự kiên cố, để lại một bộ phận quan trấn thủ, sau đó y dẫn phần lớn quân chủ lực đến Kiến Bình.
Không ai ngờ được rằng đội quân hai ngàn người kia của Hạ Sơ Thất sắp sửa sẽ phải đối mặt với sự phản công của mười lăm vạn đại quân của Cáp Tát Nhĩ.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
Hạ Sơ Thất đang hối thúc tướng sĩ cắm đuốc đã được tưới dầu. “Đắp hệ thống phòng ngự!” Trên sườn núi, nàng đang bố trí phòng ngự lúc rút lui.
“Vâng! Đội trưởng!” Nàng đặt tên cho đội ngũ tinh nhuệ được thành lập lâm thời này là “Đội đặc nhiệm Gai Đỏ”, nàng kêu các tướng sĩ gọi nàng là “đội trưởng”, nhưng không có cách nào nói cho họ biết nỗi vướng bận xa xôi của bản thân và tâm tư be bé mãi mãi không thể nói với người khác.
Những tướng sĩ Đại Yến này chưa bao giờ chấp hành nhiệm vụ nào đặc thù như thế. Trước giờ đã quen liều mạng với đao thật thương thật nên cảm thấy làm việc này rất có ý nghĩa. Họ yên lặng cắm đuốc ba dặm bên ngoài thành Kiến Bình, sau đó buộc dây vướng chân ngựa, đào hố, dựng công trình phòng ngự, làm các chuyện “trộm cắp lén lút” trên đường, và đánh dấu từng cái một, để miễn trúng chiều khi rút lui.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, hai ngàn người đẩy đại bác, cưỡi chiến mã, vác súng ống, bắt đầu thổi kèn hiệu tấn công trong dáng vẻ khi thể của quân tiên phong chủ lực, dựng pháo Tam phát hiện châu, tay cầm súng ngắn vô địch và sủng điều chủy khiêu khích.
“Gọi thái tử của các người ra đấy, mau mau chịu chết!”
Nàng khá vô sỉ, vị trí ngoài thành vừa hay nằm ngoài tầm bắn của cung tên trên thành, còn tầm bắn pháo liên châu và pháo sao băng của nàng khoảng tám trăm mét. Nàng vốn không muốn khiêu chiến, sở trường của lính đặc công là đánh lén, kẻ khiêu chiến đều là kẻ ngốc, nhưng nàng không thể sửa được thói quen cũ rích của Kim Vệ Quân trong một giờ nửa khắc, nên cũng chỉ đành “cao thượng” một lần.
Trên tường thành xuất hiện một đống đuốc lớn, tướng quân thủ thành nhìn lính Đại Yển đen nghìn nghịt, cộng thêm số đuốc như có như không ở phía xa thì thấy hơi mơ hồ. “Chơi thật à? Đêm nay sẽ cho các ngươi thấy lợi hại của ông nội đây.” Nói xong, gã giơ tay lên, hô lớn, “Phóng tiền!” Mưa tên bắn tới, nhưng chưa đến vị trí của họ thì đã rơi xuống hết. Đây là trận được xếp dựa theo tính toán chính xác của Trần Cảnh, làm gì có thể cho chúng bắn trúng được? Hạ Sơ Thất đắc ý không thôi, tướng quân trấn thủ Kiến Bình thấy thế thì tức giận thở hổn hển, quát lớn, “Lấy nỏ thần ra đây!” Tầm bắn của nỏ thần xa, Hạ Sơ Thất run lên, hừ lạnh, nói nhỏ: “Chuẩn bị.” Ống pháo của pháo liên chầu nhắm thẳng vào tường thành Kiến Bình, nàng mỉm cười, “Bắn!”
“Bùm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, tường thành bốc khói cuồn cuộn, ụ tường bị phá hủy, gạch đá rơi xuống, vài tướng sĩ Bắc Địch không phòng bị kêu thảm lên rồi rời khỏi tường thành, ngã mạnh xuống đất. Tướng lĩnh thủ thành Kiến Bình kia may mắn thoát nạn, hoảng sợ giữ chặt mũ giáp, kinh hoàng thất sắc, “Mẹ nó, đó là pháo quái gì thế?”
“Đại nhân, là thần khí!”
“Thần cái đầu nhà ngươi. Mau... mau báo cáo với thái tử điện hạ!” Nhất thời, tường thành Kiến Bình loạn cào cào, tiếng ngựa hí, tiếng kêu gào la hét vang bên tai không dứt. Nhưng Kiến Bình có năm vạn quân Bắc Địch đóng trú, “đại quân hai ngàn người” này của nàng quá ít người, dựa vào vài khẩu đại bác lớn, hù dọa thì còn được, nhưng đạn dược quá ít, nếu đánh nhau thật thì nàng không kiếm được món hời nào. Điều nàng muốn làm chỉ là dụ đại quân chủ lực của Bắc Địch đến, nhằm giúp Triệu Tôn thuận lợi tấn công vào Đại Ninh.
“Đội trưởng, bắn tiếp hay không?”
Hạ Sơ Thất ghìm chặt cương ngựa, nhìn tường thành ở phía xa, “Bắn tiếp!” Lại một tiếng “ầm” vang lên, khói bụi trong đêm đen ẩm ướt ùa đến đập vào mặt.
Bắn ba phát đạn liên tiếp, mỗi lần cách nhau nửa nén hương, tường thành Kiến Bình bị tổn hại, nhưng nàng vẫn không tiến lên, giả vờ “cao thượng” đợi thái tử của chúng đến quyết một trận sống mái. Chờ đợi là một chuyện giày vò lòng người, nàng không biết Cáp Tát Nhĩ có trúng kế hay không, nếu y không chia binh đến, nàng có nên dẫn hai ngàn người này đánh vào thành Kiến Bình không?
Trong lúc nàng đang do dự, trong thành Kiển Bình bỗng nhiên ồn ào, trong tiếng hô giết thì cánh cổng sắt bị nổ đến biển hình kia được mở ra, nương theo mùi khói nồng nặc có bầy ngựa hí vang xông ra.
“Bắn!”
Nàng vừa giơ tay lên, một khẩu pháo nổ vang. “Bùm! Bùm! Bùm!”
Nơi cổng thành Kiến Bình, kỵ binh Bắc Địch đi đầu đồng loạt ngã ngựa. Kỵ binh dù có lợi hại cỡ nào, suy cho cùng vẫn là xác thịt, sao có thể so sánh với hỏa khí tiên tiến? Hứng chịu sự tấn công của đại bác, chiến mã nhảy loạn lên theo bản năng, một số con cá lọt lưới ùa ra, cũng bị súng ống đã được chuẩn bị trước vẫy chào. Hạ Sơ Thất lẳng lặng đếm thời gian, nói với Trần Cảnh: “Cầm cự thêm mười phút nữa... không, một nén hương nữa rồi mọi người hãy rút lui. Lúc rút lui, chia binh hành động theo kế hoạch, lính cầm súng năm người một tổ, bảo vệ những người khác rút lui.”
Một pháo binh lau mặt, “Đội trưởng, pháo của chúng ta phải làm thế nào đây?” “Không cần nữa.” Nàng đáp.
“Hả?”, pháo binh kia thất vọng, “Cứ tặng cho người Bắc Địch như thế ư?”
“Không đâu.” Hạ Sơ Thất cười, “Bắn hết đạn, nó vẫn sẽ là của chúng ta.” Nàng tin Triệu Tôn tấn công Đại Ninh, không lâu sau sẽ tiến về Kiến Bình thôi.
Đường lui đã tính toán xong, họ chiếm lợi thế về địa hình sườn dốc, vừa đánh vừa lùi, phía trước là một rừng quận Bắc Địch đông nghịt, xông đến như kiển, nhìn mà thấy nổi da gà cả người. Nhưng bởi vì khiếp sợ đại bác và súng ống, kỵ binh Bắc Địch chưa từng gặp thứ có uy lực lớn như thế nên tốc độ từ từ giảm lại, cộng thêm ngựa vốn là động vật có linh tính, biết gặp nguy hiểm thì sẽ càng căng thẳng hơn.
Tình hình này cứ tiếp diễn cho đến khi Cáp Tát Nhĩ nổi giận. “Xông lên! Tất cả xông lên theo ta!”
Y hét lớn, rút đao chém một binh sĩ thoái lui, máu tươi văng đẩy mình.
“Kẻ sợ địch, giết!” Vừa thấy hoàng thái tử giết người, những người khác bắt đầu ùn ùn xông lên. “Xông lên! Xông lên! Xông lên!” “Giết! Giết!”