Đông Phương Thanh Huyền lại cười, ánh mắt cong cong quả thật trông rất đẹp, “Thiên Lộc, không ngờ có một ngày ta còn có thể nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ từ trên khuôn mặt của ngươi.”
“Bổn vương đố kỵ với ngươi?” “Đúng, ngươi đố kỵ với ta, bởi vì ta hiểu nàng ấy hơn người, hơn nữa ta biết cách giúp đỡ nàng ấy đạt được mơ ước, Bình đẳng! Nàng ấy muốn bình đẳng, người chưa bao giờ cho nàng ấy sự bình đẳng, chỉ bắt nàng ấy ở trong lòng của ngươi, trở thành một tiểu nữ nhân tầm thường bất lực.”
Trên khuôn mặt của Triệu Tôn hiện lên đủ sắc màu, đủ mọi loại cảm xúc biến hóa vô thường. Dần dần, hắn buông cổ áo của Đông Phương Thanh Huyền ra, đứng dậy, bộ khối giáp lấp2lánh ánh vàng dưới ánh nắng chiều. “Đó là do ngươi không biết, nàng ấy quan trọng với ta nhường nào.” Trầm mặc trong phút chốc, hắn không nhìn Đông Phương Thanh Huyền nữa, chỉ trầm giọng lạnh lùng quát tháo những người kia. “Tất cả tướng sĩ tập hợp, chờ mệnh lệnh, chỉnh đốn quân đội xuất phát!”
Nhìn bóng dáng sải bước rời đi của Triệu Tôn, Đông Phương Thanh Huyền “chậc” một tiếng, sờ lên khóe môi, nhổ ra một ngụm máu tươi, thong thả bò dậy, cười xán lạn, “Dữ thật đấy!”
Là giám quân Bắc phạt, Đông Phương Thanh Huyền dự thính buổi động viên trước cuộc chiến qua sông. Nhưng trên triều đình, nhất là trong quân doanh, hắn ta không được lòng mọi người. Có thể nói, các tướng quân trong lều chủ soái không có nổi một8người thích Đông Phương Thanh Huyền. Có điều, Đại đô đốc xưa nay làm nhiều việc ác, nhưng lại là một người có tính tình tốt nhất. Cho dù đi đến đâu thì trên môi đều luôn nở một nụ cười như gió xuân.
Mọi người đều không thích hắn ta, nhưng không thể không để ý đến hắn ta. Hắn ta là người mang thánh chỉ của Hồng Thái Để đến, sở hữu quyền giám sát sách lược quân sự đồng thời đề xuất nghi vấn hoặc thẩm duyệt thưởng phạt. Thật ra trong lòng mọi người đều biết, hắn ta là một cây kiếm lão hoàng đế điều khiển từ xa để khống chế quân Bắc phạt, cũng là một cây kiếm treo lơ lửng trên đầu Triệu Tôn. “Bổn tọa cho rằng, có thể không mất một binh một tốt cũng6có thể khiến Cáp Tát Nhĩ chủ động lui binh.”
Sau khi Triệu Tôn tuyên bố qua sông, Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên cười tủm tỉm nói một câu. “Lý do?” Triệu Tôn lạnh lùng hỏi ngược lại, trên mặt không hề có biểu cảm dự thừa nào.
Thái độ của hai người đều rất mập mờ, sau khi vừa đánh nhau một trận xong, ai cũng cho rằng hai người chắc chắn sẽ xem nhau như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng không ai ngờ rằng, vừa vào trong lều, hai người không hẹn mà cùng đeo “mặt nạ”, lại trở thành Tấn vương điện hạ tôn quý lạnh lùng và Đông Phương Đại đô đốc mỹ mạo như hoa.
“Chỗ trú quân của quần chủ lực Cáp Tát Nhĩ tại Đại Ninh, nằm ở sơn khẩu Hỉ Phong, đường thông Nam Bắc.3Cửa ải Lư Long được xây dựng dựa vào núi, toàn bộ hệ thống phòng ngự rất kín kẽ vững chắc, có thể nói là bóp chặt vị trí yết hầu trọng yếu của quân Đại Yến. Nếu tấn công trực diện với y vào lúc này, hiển nhiên là một hành động không khôn ngoan.”
Đông Phương Thanh Huyền hiểu rõ địa hình chiến trường như thể khiến các chư tướng thấy hơi kinh ngạc. Nhưng Triệu Tôn lại không hề bất ngờ, chỉ liếc nhìn hắn ta, lên tiếng, “Theo Đại đô đốc nói thì phải làm sao?” Khóe môi của Đông Phương Thanh Huyền cong lên, “Trong tay bổn tọa có một con át chủ bài, Cáp Tát Nhĩ chắc chắn sẽ ném chuột nhưng sợ vỡ bình.” Triệu Tôn hừ lạnh, “Muội muội của Cáp Tát Nhĩ?” Đông Phương Thanh5Huyền thấy hơi ngờ vực, nhưng nhìn hắn, khóe môi vẫn nở một nụ cười đầy tà mị, “Đúng thế, có nàng ta ở đây thì Cáp Tát Nhĩ không những sẽ rút lui ra khỏi sơn khẩu Hỉ Phong, mà cũng bảo đảm sự an toàn của nàng ấy.”
Chữ “nàng” thứ hai trong miệng hắn chỉ ai, người khác không biết chứ Triệu Tôn lại biết rất rõ ràng. Song, ngồi trên vị trí tôn quý, hắn nhìn Đông Phương Thanh Huyền, từ chối lời đề nghị kia, “Đại đô đốc có điều không biết. Bổn vương đánh trận, chưa bao giờ dùng những thủ đoạn hạ lưu thể này. Lấy một nữ tử làm con mồi, thắng không anh hùng.”
Đông Phương Thanh Huyền cười với hắn, “Bổn tọa trước giờ chỉ xem trọng kết quả, không thích hữu dũng vô mưu.”
Triệu Tôn hừ lạnh, không để ý đến hắn ta nữa, trong lòng tuy lo lắng cho Hạ Sơ Thất nhưng lại không thể hiện ra ngoài, hắn nhìn lướt qua các tướng quân, nói: “Các vị tướng quân, mọi người đều đã nhìn thấy tình thế như hiện nay rồi. Cáp Tát Nhĩ đóng quân ở cửa ải Lư Long, tuy là nơi hiểm yếu, nhưng phe ta vừa mới giành chiến thắng, là lúc sĩ khí dâng cao, vả lại lương thảo dồi dào, chắc chắn thắng lợi.”
Nói đến đây, hắn khựng lại, cười như không cười nhìn Đông Phương Thanh Huyền, như để giải thích vì sao lúc trước lại không đánh” bây giờ lại “đánh gấp”, nói: “Sự lo lắng lúc trước của bổn vương vì có Đại đô đốc ở đây rồi, tin răng sẽ không còn là vấn đề nữa.”
“Tốt! Bây giờ đánh ngay!” Chúng tướng quân nhịn đã vài ngày, đều rất hưng phấn.
“Điện hạ, mau hạ lệnh đi.”
Nhìn sa bàn trước mặt, Triệu Tôn từ từ đứng dậy, “Kế sách bây giờ là nên sớm chứ không nên chậm, chạng vạng tối nay chia quân qua sông, tiến công mạnh mẽ vào Đại Ninh. Giờ Thân, Yến Nhị Quỷ dẫn quân tiên phong qua sống, quấy nhiễu cánh bên của Ngũ Vệ Hưng Châu. Đại Ngưu đánh thẳng vào Long Hóa, sau đó đi vòng đến Ca Lạt Tẩm, cắt đứt đường lui của Cáp Tát Nhĩ và đường tiếp viện lương thảo, bổn vương sẽ đích thân dẫn binh đánh vào cửa ải Lu Long...”
“Thế còn cháu?” Nghe hết nửa ngày trời mà vẫn không được phân công nhiệm vụ, Nguyễn Hữu cảm thấy rất sốt ruột.
Triệu Tôn thong thả nhìn hắn ta, “Hữu tướng quân ở lại bảo vệ đại doanh Khai Bình, đảm nhận chi viện, cũng để tránh việc quân ta mất đi gốc rễ.”
Nguyên tiểu công gia nôn nóng, “Cháu không muốn ở lại trần giữ.”. Hắn ta rất lớn tiếng, nhưng quân lệnh như núi, ở trước mặt Triệu Tôn có nôn nóng cũng không có ích gì. Đợi đến khi hắn ta cúi đầu ủ rũ buồn bã đi ra khỏi lều chủ soái, Triệu Tổn mới bước đến vỗ vai hắn ta, khẽ dặn dò một câu, “Thiếu Hồng, việc ta giao cho người mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.”
Nguyễn Hữu dùng đôi mắt đan phượng của mình liếc xéo, cảm thất rất tủi thân, “Có ý gì?”
Triệu Tôn nói nhỏ, “Trông chừng kĩ cô công chúa Bắc Địch được Đông Phương Thanh Huyền dẫn về kia. A Thất đã qua sông Loan, lỡ có biển cổ gì... nàng ta sẽ trở thành bùa giữ mạng của A Thất.”
Tuy lúc nãy hắn khinh bỉ Đông Phương Thanh Huyền, cũng đánh hắn ta một trận. Nhưng hắn biết, trước giờ Đông Phương Thanh Huyền làm việc luôn có chuẩn mực. Khi hắn ta thả Hạ Sơ Thất đi thì đã nghĩ xong xuôi rồi, chỉ cần trong tay có công chúa Bắc Địch làm con tin, cho dù Hạ Sơ Thất có bị lộ tẩy thì Cáp Tát Nhĩ vẫn sẽ phải kiêng dè.
Hắn không thích như thế. Nhưng nếu vì A Thất, trong lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không ngại đi bước này.
Vượt sông Loan, thật ra vẫn còn rất xa mới đến được cửa ải Lư Long nơi trú quân của quần chủ lực Cáp Tát Nhĩ. Trải qua ba ngày bôn ba gian khổ, Hạ Sơ Thất dẫn theo vài người đến được Bán Bích Sơn. Bán Bích Sơn là vùng giao tranh của nhà binh từ xưa đến nay, một vị trí yết hầu quan trọng nổi tiếng. Nàng dẫn theo không nhiều người, ngoại trừ lão Mạnh và Hắc Bì cứ muốn đi theo ra thì còn có thêm hai Cẩm Y Vệ mà Đông Phương Thanh Huyền phái đi với nàng, một người là Như Phong, thông thạo tiếng Bắc Địch, kín miệng như bưng, một người nghe nói là ám vệ của Đông Phương Thanh Huyền, tên là Lạp Cổ Lạp. Cái tên Lạp Cổ Lạp giống hệt như tên người thảo nguyên, Hạ Sơ Thất thấy hơi kỳ lạ. Nhưng nghĩ đến em gái Đông Phương Thanh Huyền còn có tên là A Mộc Nhĩ thì nàng cũng thấy bình thường trở lại. Tình hình lúc này phức tạp, không phải tất cả bộ tộc ở thảo nguyên đều là người Bắc Địch, có một bộ phận bộ lạc quy thuận Đại Yến, chắc họ cũng thuộc một trong số đó. Ngoài ra, nàng còn dẫn theo A Nạp Nhật, tỳ nữ thân cận của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Có Ô Nhân Tiểu Tiểu làm con tin, A Nạp Nhật ngoại trừ việc nghe lệnh nàng ra thì làm gì còn dám nói bậy nữa. Hơn nữa, Đông Phương Thanh Huyền rất biết hù dọa người khác, ban đầu Hạ Sơ Thất còn bị hắn ta hù dọa, huống gì là A Nạp Nhật?
“Phía trước có một trạm gác.” Trên đường họ đi từ sông Loan đến đây, đều là khu vực Bắc Địch chiếm đóng, suốt dọc đường có trạm gác cũng chẳng có gì khác thường, huống hồ nơi này lại là con đường quan trọng. Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn Như Phong, khẽ phân phó: “Nói với A Nạp Nhật, cứ nói ô Nhân công chúa trở về rồi, muốn đi đến cửa ải Lư Long hội họp với thái tử.” “Vâng.” Nhóm người Như Phong và lão Mạnh đểu ăn mặc như người thảo nguyên. Nhóm lão Mạnh không hiểu tiếng Bắc Địch, nhưng Như Phong lại nói rất trôi chảy, gã dựa theo yêu cầu của Hạ Sơ Thất nói lại với A Nạp Nhật, sau đó cảnh cáo, “Chắc ngươi cũng biết rất rõ về thủ đoạn của Cẩm Y Vệ rồi chứ, không muốn công chúa nhà ngươi xảy ra chuyện gì thì đừng có mà giở trò.”
Suốt dọc đường gặp được không chỉ một chốt gác và một nhóm lính tuần tra, A Nạp Nhật vẫn luôn rất nghe lời, nhưng khi đến các nơi Như Phong đều cảnh cáo nàng ta, để tránh xảy ra bất trắc. Tiểu cô nương nghe rồi gật đầu, miệng luôn mồm nói không dám.
“Làm gì đó?”
Lính gác nhìn thấy bọn họ, quả nhiên khẽ quát hỏi. Con tim của A Nạp Nhật đập liên hồi, nuốt nước bọt mới nói với vẻ hết sức cứng ngắc, “Đại ca, ta là A Nạp Nhật, tỳ nữ của ô Nhân công chúa, vài ngày trước công chúa lén chạy đến Nam Yến chơi, lúc trở về không may bị quân Yến bắt làm tù binh, may mà có vài vị đại ca đây cứu thoát, chúng ta chuẩn bị đi đến Lư Long, hội họp với thái tử.”
Lính gác vừa nghe thấy là Ô Nhân công chúa thì nhìn tới, “Ô Nhân công chúa?” Tất nhiên là họ không biết mặt Nhân Tiêu Tiêu, nhưng nàng ta có danh xinh đẹp, giờ nhìn thấy Hạ Sơ Thất đội mũ che, lại nhìn vài người lạ như Như Phong nên sinh nghi: “Công chúa có thể gỡ khăn che xuống không?”
A Nạp Nhật căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt lại, cười nói, “Công chúa đi Nam Yến bị nhiễm khí ẩm, trên mặt nổi ban, không chịu được gió nên mới che mặt lại. Ngươi không biết ta, chi bằng tìm tướng quân của các người đến? Có khi hắn lại nhận ra ta.”
Nghe lời nàng ta nói, tên lính gác kia vẫn còn thấy nghi ngờ. Nhưng Như Phong lại ho nhẹ một tiếng rồi bước đến, “Vị huynh đệ này, quế của ta ở Sơ Đầu Lãng, trước giờ vẫn luôn buôn bán da lông ở Nam Yến, hôm đó nhìn thấy quân Yển bắt Ô Nhân công chúa nên mới ra tay giải cứu, lại không màng đường sá xa xôi đưa đến đây...”
“Như Phong!”
Không đợi Như Phong nói xong, Hạ Sơ Thất ngăn cản y, tiến lên một bước, khàn giọng khẽ nạt.